Tác giả:

“Tang Noãn, nói một câu đi! Việc này rất gấp. Cô vẫn nhất định không giúp hả?” Thời tiết đã vào cuối xuân, nhưng trong không khí vẫn còn phảng phất chút hơi lạnh. Những đám mây trên trời cuộn thành những mảng màu cam lớn, trải dài trên nền trời xanh xám, ánh lên một mảng màu vàng cam chói lọi. Ánh sáng bên ngoài như tạo sự tương phản rất lớn với bầu không khí bên trong phòng học Mỹ Thuật. Một cô gái gầy gò thu mình trong góc lớp, lưng kề sát góc tường lạnh lẽo. Cô nghiêng đầu giống như đang trốn tránh ba nữ sinh đứng phía trước mặt. “Chuyện này đối với cô mà nói thì đúng là một chuyện vô cùng đơn giản. Nhấc tay là xong, giúp đi.” Cô gái đó đưa tay hất đầu cô lên, buộc cô không thể không ngẩng đầu. Nếu có chuyện cần giúp thì ít ra ngữ điệu cũng phải là kiểu nhờ vả, còn giọng nói của cô gái kia hoàn toàn là đang ra lệnh cho người khác. “Vì vinh quang của câu lạc bộ, dù tôi đã tự mình nhờ cô giúp thì cô cũng không giúp sao?” “Không phải không được, phải..... Cái kia, cái kia......” Tang…

Truyện chữ