Tác giả:

Ta là Quý phi của Hoàng đế, được nuông chiều đến vô lý nhờ nhận được ân sủng. Người người đều cho rằng ta được nuông chiều như vậy là dựa vào cha ta, nhưng thật ra thì không phải, ta dựa vào ngọn núi lớn là Hoàng đế.  Là hắn đã tận lực bồi dưỡng ta thành như bây giờ. Nghe nói có Phi tử nói xấu ta, hắn nói: “A Ánh, nàng không cần vì Trẫm mà chịu ủy khuất, Trẫm chỉ cần nàng vui vẻ, nàng phải nhớ hậu thuẫn của nàng luôn có Trẫm.” Vì vậy ngày hôm sau, ta đã dùng trâm cài làm xước mặt Vương mỹ nhân. Chẳng vì sao cả, chỉ là ta nhìn không thuận mắt tướng mạo của nàng ta. Vương mỹ nhân che mặt khóc nức nở, hô to nhất định phải khiến ta gặp báo ứng. Vì vậy ta dẫn nàng ta đến gặp Hoàng đế. Hoàng đế cau mày nhìn nàng ta thật lâu, Vương mỹ nhân đáng thương cứ ngỡ Hoàng đế sẽ chống lưng cho nàng ta, vì vậy càng khóc lóc thảm thương hơn nữa.  Thật ra, Vương mỹ nhân từ ngày vào cung đã là Phi tử được sủng ái, bằng không cũng không thể chỉ với thời gian hai tháng ngắn ngủi đã từ Bảo lâm bò lên được…

Truyện chữ