Trầm Du Nhất không phải một người biết tự yêu thương chính mình. Lúc cậu thích Ôn Hành, đã lỡ trộn lẫn cảm giác thích đó với tình yêu. Hiện giờ cậu muốn ghét bỏ Ôn Hành, việc nói lời chia tay mà vẫn giữ thể diện cho nhau sao thật khó khăn. “Chúng ta chia tay đi.” Trầm Du Nhất đứng trước gương, luyện tập một câu nói hết lần này đến lần khác,  “Chúng ta chia tay đi.” Bữa sáng mà Ôn Hành vừa gọi món qua điện thoại vừa vội rời khỏi nhà, Trầm Du Nhất nhìn chằm chằm món đồ ăn sáng chưa động đũa dù chỉ một lần nói, “Chúng ta chia tay đi.” Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Trầm Du Nhất giật mình suýt thì hét váng cả lên. Cậu tròn mắt nhìn Ôn Hành rảo bước đi về phía mình, nhặt đồng hồ đeo tay trên ghế sofa lên.  “Ngây người gì đó?” Ôn Hành thấy ánh nhìn của cậu liền cau mày hỏi. Lời muốn nói ra kẹt lại trong lòng. Trầm Du Nhất cúi đầu, “Xin lỗi.” Ôn Hành không để ý lắm, chỉ “Ừ” một tiếng rồi rời đi. Sau khi nghe tiếng cửa đóng ‘cạch’ lại, cả người Trầm Du Nhất như cạn hết sức lực, nằm sõng soài trên…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...