Tác giả:

Âu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình…

Chương 18: Chương 18

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Đến tối, cô đi đến điện của Hoắc vương, vừa bước vào thì thấy Hoắc vương đang nằm ở bàn, khắp người toàn mùi rượi, cô đi đến gần hỏiHuynh đang làm cái gì vậy hả?Hoắc vương nhìn cô, sau đó bỗng kéo tay cô xuống rồi ôm cô vào lòng, cô cố đẩy hắn ra nhưng không cách nào đẩy ra được, lúc này hắn nóiVũ Ninh ta xin lỗi muội, ta chỉ muốn bảo vệ muội thôi, muội đừng giận ta nữa được không? Ta thật sự biết lỗi rồiCô nghe thấy thì liền giao động, cô thở dài nóiTa không giận huynhVậy thì tốt quá, Vũ Ninh ta thích muội, muội ở lại bên cạnh ta được không?Cô nhanh chóng đẩy Hoắc vương ra rồi rời đi, cô đi thẳng tới phòng khoé mắt hiện lên sự buồn rầu, nóiTa xin lỗiSáng hôm sau, Hoắc vương tỉnh dậy, hắn nhớ tất cả những gì mình đã làm ngày hôm qua, hắn đi tới phòng cô rồi bước vào trong, hai người ngồi trên chiếc bàn nhìn nhau không ai nói gì.Một lúc sau, Hoắc vương nóiVũ Ninh chuyện tối qua, ta!.Ta xin lỗi huynh ta không thể ở cạnh huynhTại sao?Ta không thể nói được, Tử Ngạo ta và huynh mãi mãi không thể đến với nhau được đâuNghe thấy vậy, Hoắc vương buồn rầu, hắn đứng dậy rời đi,hắn đi tới phủ của Vương Niệm, Hoắc vương điên cuồng uống rượi.Mấy canh giờ sau, lúc say Hoắc vương nóiMuội ấy từ chối ta, tại sao?Ai? Vũ Ninh hả?ỪTử Ngạo, ta biết ngay là ngươi thích cô taTa thích Vũ Ninh, thích rất nhiều, ta không muốn muội ấy đi ta muốn muội ấy mãi mãi ở cạnh taHoắc vương uống xong thì ngủ gục ở đó, thấy vậy Vương Niệm đành đưa Hoắc vương về phủ, vừa đưa Hoắc vương vào trong, sắp xếp cho hắn xong lúc Vương Niệm ra cửa thì gặp cô, hắn hỏi côCô từ chối Tử Ngạo sao?PhảiCô không thích hắn sao?Cô nhìn vào trong ánh mắt buồn rầu nóiChính vì thích huynh ấy ta mới quyết định từ chối huynh ấyNgươi nói vậy là có ý gì?Ta không thể ở cạnh huynh ấy, ta sẽ phải rời đi rất nhanh thôi,ta sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời của huynh ấy, chi bằng ta từ chối huynh ấy bây giờ thì đến khi ta đi huynh ấy mới không cảm thấy đau khổVương Niệm thở dài, nóiTa không biết cô đang giấu bí mật gì nhưng chuyện ẹ này ta nhất định phải nói cho cô, Tử Ngạo từ bé đã chịu khổ cực, từ khi mẫu thân hắn mất chưa một ai có thể hắn cười như cô, đây cũng là lần đầu tiên ta thấy hắn như vậy, trong lòng hắn cô rất quan trọng, ta mong cô suy nghĩ cẩn thậnTa không thểTa chỉ nói thế thôi, tùy các người chỉ cần sau này cô đừng có hối hậnNói xong Vương Niệm rời đi, cô đi vào trong ngồi xuống bên cạnh giường, cô khẽ chạm vào khuân mặt Hoắc vương, nóiTa xin lỗi, ta không nên gặp huynh thì tốt hơnTử Ngạo, ta đi đây, ta không biết bản thân có thẻ sống được bao lâu nữa vậy nên ta mong huynh không có ta vẫn có thể sống tốtCô về phòng thu dọn hành lý, cô đi đến nhà bếp nấu cho Hoắc vương mấy món ăn rồi bảo Lưu quản gia khi hắn tỉnh thì mang tới, rồi cô rời đi, cô ra cửa phủ, còn quay lại nhìn vẻ mặt không lỡ nhưng vẫn bước đi.Cô đi ra một đoạn đường vắng rồi nhìn về phía sau mình nóiRa đây, không thì đừng trách taMột nam nhân trẻ trung, bước ra, hắn đi tới gần cô, cô hỏi hắnTử Ngạo phái ngươi đi theo ta?Dạ, thuộc hạ tên Tửu QuânNgươi về đi đừng có theo ta nếu không viên đạn của ta sẽ vào ngay đầu ngươiNói xong cô bước đi, Tửu Quân đứng sau nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi không thấy nữa, hắn nhanh chóng về phủ tới điện của Hoắc vương gọi mãi không thấy hắn dậy, cả người hắn nồng nặc mùi rượu, thấy vậy Tửu Quân lấy trong người ra một viên thuốc giải rượu rồi cho Hoắc vương uống, ngay sau đó Hoắc vương tỉnh dậy, hắn hỏiCó chuyện gì?Vương gia, Vũ Ninh tiểu thư rời đi rồiHoắc vương nghe thấy thì liền chạy ra khỏi phủ, Tửu Quân cũng đi theo sau, hai người đ tới con đường hổi nãy rồi đi lên phía trước tìm cô nhưng không thấy tung tích, Hoắc vương nhìn Tửu Quân tức giận nóiSao ngươi không đi theo muội ấy?Cô ấy không cho thuộc hạ đi theoHoắc vương nhìn lên phía trước nóiHuy động tất cả các mật thám tìm muội ấyHoắc vương về phủ, hắn ngồi trong điện buồn rầu,lúc này Lưu quản gia mang rất nhiều đồ ăn tới, Hoắc vương nhìn thấy thì nóiTa không muốn ăn mang đi điVương gia, đây là Vũ Ninh tiểu thư chuẩn bị cho ngườiHoắc vương nghe thấy thì liền ăn những món ăn đó, hắn nhìn vào những đồ ăn trên bàn nóiMuội đang ở đâuCô bấy giờ, đi theo chỉ dẫn tới phủ của Phương Gia Thành, cô ngang nhiên bước vào, thấy cô hắn kinh ngạc nóiVũ Ninh tiểu thư, sao người lại tới đây?Từ giờ về sau ta sẽ ở đâyVũ Ninh tiểu thư cãi nhau với Hoắc vương gia saoIm đi, ngươi cho ta ở không không thì ta đi chỗ khácHắn cười lên nóiĐương nhiên hoan nghênh rồi,người đâu đi chuẩn bị phòng cho Vũ Ninh tiểu thư .

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Đến tối, cô đi đến điện của Hoắc vương, vừa bước vào thì thấy Hoắc vương đang nằm ở bàn, khắp người toàn mùi rượi, cô đi đến gần hỏiHuynh đang làm cái gì vậy hả?Hoắc vương nhìn cô, sau đó bỗng kéo tay cô xuống rồi ôm cô vào lòng, cô cố đẩy hắn ra nhưng không cách nào đẩy ra được, lúc này hắn nóiVũ Ninh ta xin lỗi muội, ta chỉ muốn bảo vệ muội thôi, muội đừng giận ta nữa được không? Ta thật sự biết lỗi rồiCô nghe thấy thì liền giao động, cô thở dài nóiTa không giận huynhVậy thì tốt quá, Vũ Ninh ta thích muội, muội ở lại bên cạnh ta được không?Cô nhanh chóng đẩy Hoắc vương ra rồi rời đi, cô đi thẳng tới phòng khoé mắt hiện lên sự buồn rầu, nóiTa xin lỗiSáng hôm sau, Hoắc vương tỉnh dậy, hắn nhớ tất cả những gì mình đã làm ngày hôm qua, hắn đi tới phòng cô rồi bước vào trong, hai người ngồi trên chiếc bàn nhìn nhau không ai nói gì.Một lúc sau, Hoắc vương nóiVũ Ninh chuyện tối qua, ta!.Ta xin lỗi huynh ta không thể ở cạnh huynhTại sao?Ta không thể nói được, Tử Ngạo ta và huynh mãi mãi không thể đến với nhau được đâuNghe thấy vậy, Hoắc vương buồn rầu, hắn đứng dậy rời đi,hắn đi tới phủ của Vương Niệm, Hoắc vương điên cuồng uống rượi.Mấy canh giờ sau, lúc say Hoắc vương nóiMuội ấy từ chối ta, tại sao?Ai? Vũ Ninh hả?ỪTử Ngạo, ta biết ngay là ngươi thích cô taTa thích Vũ Ninh, thích rất nhiều, ta không muốn muội ấy đi ta muốn muội ấy mãi mãi ở cạnh taHoắc vương uống xong thì ngủ gục ở đó, thấy vậy Vương Niệm đành đưa Hoắc vương về phủ, vừa đưa Hoắc vương vào trong, sắp xếp cho hắn xong lúc Vương Niệm ra cửa thì gặp cô, hắn hỏi côCô từ chối Tử Ngạo sao?PhảiCô không thích hắn sao?Cô nhìn vào trong ánh mắt buồn rầu nóiChính vì thích huynh ấy ta mới quyết định từ chối huynh ấyNgươi nói vậy là có ý gì?Ta không thể ở cạnh huynh ấy, ta sẽ phải rời đi rất nhanh thôi,ta sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời của huynh ấy, chi bằng ta từ chối huynh ấy bây giờ thì đến khi ta đi huynh ấy mới không cảm thấy đau khổVương Niệm thở dài, nóiTa không biết cô đang giấu bí mật gì nhưng chuyện ẹ này ta nhất định phải nói cho cô, Tử Ngạo từ bé đã chịu khổ cực, từ khi mẫu thân hắn mất chưa một ai có thể hắn cười như cô, đây cũng là lần đầu tiên ta thấy hắn như vậy, trong lòng hắn cô rất quan trọng, ta mong cô suy nghĩ cẩn thậnTa không thểTa chỉ nói thế thôi, tùy các người chỉ cần sau này cô đừng có hối hậnNói xong Vương Niệm rời đi, cô đi vào trong ngồi xuống bên cạnh giường, cô khẽ chạm vào khuân mặt Hoắc vương, nóiTa xin lỗi, ta không nên gặp huynh thì tốt hơnTử Ngạo, ta đi đây, ta không biết bản thân có thẻ sống được bao lâu nữa vậy nên ta mong huynh không có ta vẫn có thể sống tốtCô về phòng thu dọn hành lý, cô đi đến nhà bếp nấu cho Hoắc vương mấy món ăn rồi bảo Lưu quản gia khi hắn tỉnh thì mang tới, rồi cô rời đi, cô ra cửa phủ, còn quay lại nhìn vẻ mặt không lỡ nhưng vẫn bước đi.Cô đi ra một đoạn đường vắng rồi nhìn về phía sau mình nóiRa đây, không thì đừng trách taMột nam nhân trẻ trung, bước ra, hắn đi tới gần cô, cô hỏi hắnTử Ngạo phái ngươi đi theo ta?Dạ, thuộc hạ tên Tửu QuânNgươi về đi đừng có theo ta nếu không viên đạn của ta sẽ vào ngay đầu ngươiNói xong cô bước đi, Tửu Quân đứng sau nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi không thấy nữa, hắn nhanh chóng về phủ tới điện của Hoắc vương gọi mãi không thấy hắn dậy, cả người hắn nồng nặc mùi rượu, thấy vậy Tửu Quân lấy trong người ra một viên thuốc giải rượu rồi cho Hoắc vương uống, ngay sau đó Hoắc vương tỉnh dậy, hắn hỏiCó chuyện gì?Vương gia, Vũ Ninh tiểu thư rời đi rồiHoắc vương nghe thấy thì liền chạy ra khỏi phủ, Tửu Quân cũng đi theo sau, hai người đ tới con đường hổi nãy rồi đi lên phía trước tìm cô nhưng không thấy tung tích, Hoắc vương nhìn Tửu Quân tức giận nóiSao ngươi không đi theo muội ấy?Cô ấy không cho thuộc hạ đi theoHoắc vương nhìn lên phía trước nóiHuy động tất cả các mật thám tìm muội ấyHoắc vương về phủ, hắn ngồi trong điện buồn rầu,lúc này Lưu quản gia mang rất nhiều đồ ăn tới, Hoắc vương nhìn thấy thì nóiTa không muốn ăn mang đi điVương gia, đây là Vũ Ninh tiểu thư chuẩn bị cho ngườiHoắc vương nghe thấy thì liền ăn những món ăn đó, hắn nhìn vào những đồ ăn trên bàn nóiMuội đang ở đâuCô bấy giờ, đi theo chỉ dẫn tới phủ của Phương Gia Thành, cô ngang nhiên bước vào, thấy cô hắn kinh ngạc nóiVũ Ninh tiểu thư, sao người lại tới đây?Từ giờ về sau ta sẽ ở đâyVũ Ninh tiểu thư cãi nhau với Hoắc vương gia saoIm đi, ngươi cho ta ở không không thì ta đi chỗ khácHắn cười lên nóiĐương nhiên hoan nghênh rồi,người đâu đi chuẩn bị phòng cho Vũ Ninh tiểu thư .

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Đến tối, cô đi đến điện của Hoắc vương, vừa bước vào thì thấy Hoắc vương đang nằm ở bàn, khắp người toàn mùi rượi, cô đi đến gần hỏiHuynh đang làm cái gì vậy hả?Hoắc vương nhìn cô, sau đó bỗng kéo tay cô xuống rồi ôm cô vào lòng, cô cố đẩy hắn ra nhưng không cách nào đẩy ra được, lúc này hắn nóiVũ Ninh ta xin lỗi muội, ta chỉ muốn bảo vệ muội thôi, muội đừng giận ta nữa được không? Ta thật sự biết lỗi rồiCô nghe thấy thì liền giao động, cô thở dài nóiTa không giận huynhVậy thì tốt quá, Vũ Ninh ta thích muội, muội ở lại bên cạnh ta được không?Cô nhanh chóng đẩy Hoắc vương ra rồi rời đi, cô đi thẳng tới phòng khoé mắt hiện lên sự buồn rầu, nóiTa xin lỗiSáng hôm sau, Hoắc vương tỉnh dậy, hắn nhớ tất cả những gì mình đã làm ngày hôm qua, hắn đi tới phòng cô rồi bước vào trong, hai người ngồi trên chiếc bàn nhìn nhau không ai nói gì.Một lúc sau, Hoắc vương nóiVũ Ninh chuyện tối qua, ta!.Ta xin lỗi huynh ta không thể ở cạnh huynhTại sao?Ta không thể nói được, Tử Ngạo ta và huynh mãi mãi không thể đến với nhau được đâuNghe thấy vậy, Hoắc vương buồn rầu, hắn đứng dậy rời đi,hắn đi tới phủ của Vương Niệm, Hoắc vương điên cuồng uống rượi.Mấy canh giờ sau, lúc say Hoắc vương nóiMuội ấy từ chối ta, tại sao?Ai? Vũ Ninh hả?ỪTử Ngạo, ta biết ngay là ngươi thích cô taTa thích Vũ Ninh, thích rất nhiều, ta không muốn muội ấy đi ta muốn muội ấy mãi mãi ở cạnh taHoắc vương uống xong thì ngủ gục ở đó, thấy vậy Vương Niệm đành đưa Hoắc vương về phủ, vừa đưa Hoắc vương vào trong, sắp xếp cho hắn xong lúc Vương Niệm ra cửa thì gặp cô, hắn hỏi côCô từ chối Tử Ngạo sao?PhảiCô không thích hắn sao?Cô nhìn vào trong ánh mắt buồn rầu nóiChính vì thích huynh ấy ta mới quyết định từ chối huynh ấyNgươi nói vậy là có ý gì?Ta không thể ở cạnh huynh ấy, ta sẽ phải rời đi rất nhanh thôi,ta sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời của huynh ấy, chi bằng ta từ chối huynh ấy bây giờ thì đến khi ta đi huynh ấy mới không cảm thấy đau khổVương Niệm thở dài, nóiTa không biết cô đang giấu bí mật gì nhưng chuyện ẹ này ta nhất định phải nói cho cô, Tử Ngạo từ bé đã chịu khổ cực, từ khi mẫu thân hắn mất chưa một ai có thể hắn cười như cô, đây cũng là lần đầu tiên ta thấy hắn như vậy, trong lòng hắn cô rất quan trọng, ta mong cô suy nghĩ cẩn thậnTa không thểTa chỉ nói thế thôi, tùy các người chỉ cần sau này cô đừng có hối hậnNói xong Vương Niệm rời đi, cô đi vào trong ngồi xuống bên cạnh giường, cô khẽ chạm vào khuân mặt Hoắc vương, nóiTa xin lỗi, ta không nên gặp huynh thì tốt hơnTử Ngạo, ta đi đây, ta không biết bản thân có thẻ sống được bao lâu nữa vậy nên ta mong huynh không có ta vẫn có thể sống tốtCô về phòng thu dọn hành lý, cô đi đến nhà bếp nấu cho Hoắc vương mấy món ăn rồi bảo Lưu quản gia khi hắn tỉnh thì mang tới, rồi cô rời đi, cô ra cửa phủ, còn quay lại nhìn vẻ mặt không lỡ nhưng vẫn bước đi.Cô đi ra một đoạn đường vắng rồi nhìn về phía sau mình nóiRa đây, không thì đừng trách taMột nam nhân trẻ trung, bước ra, hắn đi tới gần cô, cô hỏi hắnTử Ngạo phái ngươi đi theo ta?Dạ, thuộc hạ tên Tửu QuânNgươi về đi đừng có theo ta nếu không viên đạn của ta sẽ vào ngay đầu ngươiNói xong cô bước đi, Tửu Quân đứng sau nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi không thấy nữa, hắn nhanh chóng về phủ tới điện của Hoắc vương gọi mãi không thấy hắn dậy, cả người hắn nồng nặc mùi rượu, thấy vậy Tửu Quân lấy trong người ra một viên thuốc giải rượu rồi cho Hoắc vương uống, ngay sau đó Hoắc vương tỉnh dậy, hắn hỏiCó chuyện gì?Vương gia, Vũ Ninh tiểu thư rời đi rồiHoắc vương nghe thấy thì liền chạy ra khỏi phủ, Tửu Quân cũng đi theo sau, hai người đ tới con đường hổi nãy rồi đi lên phía trước tìm cô nhưng không thấy tung tích, Hoắc vương nhìn Tửu Quân tức giận nóiSao ngươi không đi theo muội ấy?Cô ấy không cho thuộc hạ đi theoHoắc vương nhìn lên phía trước nóiHuy động tất cả các mật thám tìm muội ấyHoắc vương về phủ, hắn ngồi trong điện buồn rầu,lúc này Lưu quản gia mang rất nhiều đồ ăn tới, Hoắc vương nhìn thấy thì nóiTa không muốn ăn mang đi điVương gia, đây là Vũ Ninh tiểu thư chuẩn bị cho ngườiHoắc vương nghe thấy thì liền ăn những món ăn đó, hắn nhìn vào những đồ ăn trên bàn nóiMuội đang ở đâuCô bấy giờ, đi theo chỉ dẫn tới phủ của Phương Gia Thành, cô ngang nhiên bước vào, thấy cô hắn kinh ngạc nóiVũ Ninh tiểu thư, sao người lại tới đây?Từ giờ về sau ta sẽ ở đâyVũ Ninh tiểu thư cãi nhau với Hoắc vương gia saoIm đi, ngươi cho ta ở không không thì ta đi chỗ khácHắn cười lên nóiĐương nhiên hoan nghênh rồi,người đâu đi chuẩn bị phòng cho Vũ Ninh tiểu thư .

Chương 18: Chương 18