Âu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình…
Chương 20: Chương 20
Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Hai ngày trôi qua, Phương Gia Thành lại tới vương phủ, hắn đến tìm cô, gặp mặt, hắn lấy trong người ra một loại thuốc nhỏ rồi nóiNhững tháng sau này, khi chất độc phát tác thì uống một viênĐây là gì?Thuốc ta điều chế cho cô, nó sẽ giúp cô giảm bớt cơn đauĐa tạCô là bạn của ta không cần khách sáoCô nhìn hắn nở nụ cười, nóiBạn bè? Đúng ngươi là bạn của ta Phương Gia ThànhHắn ngơ ngác nhìn cô rồi nóiVậy là trước cô không coi ta là bạn sao?Phương Gia Thành, người có thể khiến Âu Dương Vũ Ninh này coi là bạn khó lắm đấyĐược được, ngươi đúngHắn quay người rời đi.Sau khi hắn rời đi cô nhìn bình thuốc trên tay mỉm cườiNgười bạn này cũng không tồi,Phương Gia Thành ta sẽ thử tin ngươi nhưng nếu ngươi dám hại ta, ta nhất định sẽ không tha cho ngươiMột lúc sau, Hoắc vương đi tới, hắn thấy bình thuốc trên tay cô thì hỏiVũ Ninh, muội cầm gì vậy?Phương Gia Thành điều chế cho ta, nó có thể giúp ta giảm bớt đau đớn mỗi khi độc phát tácRa là vậyHuynh tìm ta có chuyện gì sao?Ta muốn tới hỏi muội xem muội muốn đi đâu không thì ta đưa muội điVẻ mặt bình thản của cô nhìn Hoắc vương, nóiTa không đi đâu, ta không thích ồn àoĐúng lúc này, một tiếng bước chân nhanh chóng tiến tới gần chỗ hai người, ngay sau đó một khuân mặt ló ra từ sau cánh cửa, cất tiếngTử Ngạo ca, Vũ Ninh tỷHai người kinh ngạc khi nhìn thấy cô bé, cô ngơ ngác nóiCửu Nhi, muội, sao muội!Cô bé bước nhanh vào ôm lấy cô, nóiMuội xin mẫu hậu mãi người mới cho muội đi đó, muội nhớ hai người lắmCô mỉm cười, nóiTa cũng nhớ muộiCô bé ngay lập tức buông cô ra, vẻ mặt bỗng trở lên giận dỗi nóiNhớ muội sao không vào cung thăm muộiCô ngại ngùng nhìn cô bé nóiThật ra ta cũng vào thăm muội rồi nhưng gặp phải chút chuyện nên không vào đượcMuội không muốn biếtHoắc vương nóiCửu Nhi đừng làm loạn nữa, sức khoẻ của Vũ Ninh không được tốt lắmCô bé bỗng hiện ra sự lo lắng, hỏi côVũ Ninh tỷ, tỷ sao vậy?Cô xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng nóiChút bệnh vặt thôi.Cửu Nhi để đền bù ta đưa muội đi chơi, được không?Được ạHoắc vương nhìn cô, vẻ mặt lo lắng, thấy vậy cô nóiKhông sao đâuHọ ra khỏi phủ, đi chơi khắp kinh thành, họ rất vui vẻ, lúc mệt thì vào một quán trọ gần đó nghỉ chân, vào trong ngồi vào bàn, Hoắc vương nóiMuội ở đây đợi ta một lát, ta và Cửu nhi ra đây có chút việcĐượcHoắc vương kéo Cửu Nhi ra ngoài, hai người họ đi tới một tiệm ngọc quý cách đó không xa, vào trong Cửu Nhi liền hỏiTử Ngạo ca, huynh đưa muội tới đây làm gì?Hoắc vương nhìn những miếng ngọc đẹp đẽ ở đó,thấy vậy Cửu Nhi liền hỏiHuynh muốn mua ngọc làm gì?Tặng cho Vũ NinhVừa thấy Hoắc vương, ông ta đi vào, ngay sau đó thì mang theo một gỗ, mở nó ra bên trong là hai miếng ngọc bội rất đẹp, ông ta nóiKhách quan, hai miếng ngọc của ngài đặt đây ạ, chúng còn có thể phát sáng trong bóng tối nữa ạ, đôi ngọc này được làm riêng nên chỉ có một đôi này thôi ạHoắc vương nhìn thấy chúng thì rất thích, nóiTa rất thíchHoắc vương đưa tiền cho ông ta rồi dẫn Cửu Nhi rời đi, trên đường về Hoắc vương liên tục nhìn hai miếng ngọc này, thấy vậy Cửu Nhi hỏiTử Ngạo ca, huynh nhìn chúng rất lâu rồi đóCửu Nhi muội nói xem Vũ Ninh sẽ thích sao?Ta tin tỷ ấy sẽ thích, chỉ là đồ huynh tặng thì chắc chắn sẽ thíchHuynh còn mua ngọc đôi nữa, không lẽ huynh thích!Ta thích Vũ NinhCửu Nhi ngơ ngác nhưng sau đó lại nở nụ cười tươi, nóiBiết ngay mà, tỷ ấy thích huynh lâu rồiHoắc vương cười lên rồi hai người đi về quán trọ.Ở quán trọ lúc này, cô vừa đứng lên định mua ít rượi thì vô tình đụng phải một cô nương, làm cô ta ngã xuống, cô ta nhanh chóng đứng dậy, chỉ tay vào mặt cô, nóiNgươi! dám làm ngã bổn tiểu thư, muốn chết sao?Xin lỗiXin lỗi mà xong sao? Người đâu bắt lấy cô taNhanh chóng có 4-5 người lao tới, cô nhìn họ xung quanh mình khuân mặt không biến sắc, lúc này cô ta lại nóiDám động vào Ôn Tĩnh ta, chán sống màCô ta đứng mặt liên tục nói những lời lẽ không hay, cô nóiTránh ra, ta đã xin lỗi rồi, đứng có ép người quá đángThì sao? Bổn tiểu thư thích vậy đấy, người đâu móc mắt cô ta cho ta, ta ghét ngươi nhìn ta như vậyBọn chúng lao vào nhưng ngay sau đó thì đứng lại, bọn chúng nhìn vào tay cô, cô đang dùng cây súng hướng thẳng vào đầu Ôn Tĩnh, cô ta nóiNgươi muốn làm gì?Đứng có động đậy, nếu bước thêm một bước ta sẽ bắn ngươiCô ta nghe thì sợ hãi, cô ta ra lệnh cho những người khác ra xa một chút rồi nóiTa không động vào ngươi nữa, thả ta raCô cất cây súng đi, nóiTốt nhất đừng có động vào ta, không mong có lầm sau đâuCô thả cô ta ra, nhưng cô ra vừa thoát ra thì lại hạ lệnh cho những thuộc hạ của mình bắt cô, cô nóiChán sốngĐúng lúc này, Hoắc vương và Cửu Nhi bước vào, họ đi tới bên cạnh cô, Cửu Nhi tức giận nóiDám động vào tỷ ấy, ta chém đầu cả nhà các ngườiCô ta nhìn thấy hai người thì kinh ngạc, nóiHoắc vương gia, Tiểu công chúaHoắc vương lạnh lùng, nóiCútCô ta sợ hãi rời đi.Cô ta vừa rời đi, thì Hoắc vương liền nở nụ cười dụi dàng với cô, hắn đưa miếng ngọc bội trong hộp gỗ cho cô, nóiTặng muộiCô ngơ ngác nhìn hắn, rồi nhận lấy nó, nóiĐa tạ huynhCửu Nhi thấy trong hộp có một miếng thì nóiCa, sao chỉ có một miếng vậy, miếng nữa đâuHoắc vương ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác, nóiTrên người ta, ta và muội mỗi người một miếngCô mỉm cười, nóiĐượcCô nhìn miếng ngọc, hỏiĐược đặt làm riêng sao? Hoa văn thật đặc biệtTa mới đặt mấy ngày trước, nó là ta nghĩ raCô kinh ngạc nhìn hắn nóiĐẹp lắm, ta rất thíchCửu Nhi, nóiTử Ngạo nói miếng ngọc này tặng cho vương phi chả huynh ấy đóCô không nói gì im lặng nhìn miếng ngọc , lúc đó Hoắc vương nóiNhiều chuyện quá, về phủ thôi .
Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Hai ngày trôi qua, Phương Gia Thành lại tới vương phủ, hắn đến tìm cô, gặp mặt, hắn lấy trong người ra một loại thuốc nhỏ rồi nóiNhững tháng sau này, khi chất độc phát tác thì uống một viênĐây là gì?Thuốc ta điều chế cho cô, nó sẽ giúp cô giảm bớt cơn đauĐa tạCô là bạn của ta không cần khách sáoCô nhìn hắn nở nụ cười, nóiBạn bè? Đúng ngươi là bạn của ta Phương Gia ThànhHắn ngơ ngác nhìn cô rồi nóiVậy là trước cô không coi ta là bạn sao?Phương Gia Thành, người có thể khiến Âu Dương Vũ Ninh này coi là bạn khó lắm đấyĐược được, ngươi đúngHắn quay người rời đi.Sau khi hắn rời đi cô nhìn bình thuốc trên tay mỉm cườiNgười bạn này cũng không tồi,Phương Gia Thành ta sẽ thử tin ngươi nhưng nếu ngươi dám hại ta, ta nhất định sẽ không tha cho ngươiMột lúc sau, Hoắc vương đi tới, hắn thấy bình thuốc trên tay cô thì hỏiVũ Ninh, muội cầm gì vậy?Phương Gia Thành điều chế cho ta, nó có thể giúp ta giảm bớt đau đớn mỗi khi độc phát tácRa là vậyHuynh tìm ta có chuyện gì sao?Ta muốn tới hỏi muội xem muội muốn đi đâu không thì ta đưa muội điVẻ mặt bình thản của cô nhìn Hoắc vương, nóiTa không đi đâu, ta không thích ồn àoĐúng lúc này, một tiếng bước chân nhanh chóng tiến tới gần chỗ hai người, ngay sau đó một khuân mặt ló ra từ sau cánh cửa, cất tiếngTử Ngạo ca, Vũ Ninh tỷHai người kinh ngạc khi nhìn thấy cô bé, cô ngơ ngác nóiCửu Nhi, muội, sao muội!Cô bé bước nhanh vào ôm lấy cô, nóiMuội xin mẫu hậu mãi người mới cho muội đi đó, muội nhớ hai người lắmCô mỉm cười, nóiTa cũng nhớ muộiCô bé ngay lập tức buông cô ra, vẻ mặt bỗng trở lên giận dỗi nóiNhớ muội sao không vào cung thăm muộiCô ngại ngùng nhìn cô bé nóiThật ra ta cũng vào thăm muội rồi nhưng gặp phải chút chuyện nên không vào đượcMuội không muốn biếtHoắc vương nóiCửu Nhi đừng làm loạn nữa, sức khoẻ của Vũ Ninh không được tốt lắmCô bé bỗng hiện ra sự lo lắng, hỏi côVũ Ninh tỷ, tỷ sao vậy?Cô xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng nóiChút bệnh vặt thôi.Cửu Nhi để đền bù ta đưa muội đi chơi, được không?Được ạHoắc vương nhìn cô, vẻ mặt lo lắng, thấy vậy cô nóiKhông sao đâuHọ ra khỏi phủ, đi chơi khắp kinh thành, họ rất vui vẻ, lúc mệt thì vào một quán trọ gần đó nghỉ chân, vào trong ngồi vào bàn, Hoắc vương nóiMuội ở đây đợi ta một lát, ta và Cửu nhi ra đây có chút việcĐượcHoắc vương kéo Cửu Nhi ra ngoài, hai người họ đi tới một tiệm ngọc quý cách đó không xa, vào trong Cửu Nhi liền hỏiTử Ngạo ca, huynh đưa muội tới đây làm gì?Hoắc vương nhìn những miếng ngọc đẹp đẽ ở đó,thấy vậy Cửu Nhi liền hỏiHuynh muốn mua ngọc làm gì?Tặng cho Vũ NinhVừa thấy Hoắc vương, ông ta đi vào, ngay sau đó thì mang theo một gỗ, mở nó ra bên trong là hai miếng ngọc bội rất đẹp, ông ta nóiKhách quan, hai miếng ngọc của ngài đặt đây ạ, chúng còn có thể phát sáng trong bóng tối nữa ạ, đôi ngọc này được làm riêng nên chỉ có một đôi này thôi ạHoắc vương nhìn thấy chúng thì rất thích, nóiTa rất thíchHoắc vương đưa tiền cho ông ta rồi dẫn Cửu Nhi rời đi, trên đường về Hoắc vương liên tục nhìn hai miếng ngọc này, thấy vậy Cửu Nhi hỏiTử Ngạo ca, huynh nhìn chúng rất lâu rồi đóCửu Nhi muội nói xem Vũ Ninh sẽ thích sao?Ta tin tỷ ấy sẽ thích, chỉ là đồ huynh tặng thì chắc chắn sẽ thíchHuynh còn mua ngọc đôi nữa, không lẽ huynh thích!Ta thích Vũ NinhCửu Nhi ngơ ngác nhưng sau đó lại nở nụ cười tươi, nóiBiết ngay mà, tỷ ấy thích huynh lâu rồiHoắc vương cười lên rồi hai người đi về quán trọ.Ở quán trọ lúc này, cô vừa đứng lên định mua ít rượi thì vô tình đụng phải một cô nương, làm cô ta ngã xuống, cô ta nhanh chóng đứng dậy, chỉ tay vào mặt cô, nóiNgươi! dám làm ngã bổn tiểu thư, muốn chết sao?Xin lỗiXin lỗi mà xong sao? Người đâu bắt lấy cô taNhanh chóng có 4-5 người lao tới, cô nhìn họ xung quanh mình khuân mặt không biến sắc, lúc này cô ta lại nóiDám động vào Ôn Tĩnh ta, chán sống màCô ta đứng mặt liên tục nói những lời lẽ không hay, cô nóiTránh ra, ta đã xin lỗi rồi, đứng có ép người quá đángThì sao? Bổn tiểu thư thích vậy đấy, người đâu móc mắt cô ta cho ta, ta ghét ngươi nhìn ta như vậyBọn chúng lao vào nhưng ngay sau đó thì đứng lại, bọn chúng nhìn vào tay cô, cô đang dùng cây súng hướng thẳng vào đầu Ôn Tĩnh, cô ta nóiNgươi muốn làm gì?Đứng có động đậy, nếu bước thêm một bước ta sẽ bắn ngươiCô ta nghe thì sợ hãi, cô ta ra lệnh cho những người khác ra xa một chút rồi nóiTa không động vào ngươi nữa, thả ta raCô cất cây súng đi, nóiTốt nhất đừng có động vào ta, không mong có lầm sau đâuCô thả cô ta ra, nhưng cô ra vừa thoát ra thì lại hạ lệnh cho những thuộc hạ của mình bắt cô, cô nóiChán sốngĐúng lúc này, Hoắc vương và Cửu Nhi bước vào, họ đi tới bên cạnh cô, Cửu Nhi tức giận nóiDám động vào tỷ ấy, ta chém đầu cả nhà các ngườiCô ta nhìn thấy hai người thì kinh ngạc, nóiHoắc vương gia, Tiểu công chúaHoắc vương lạnh lùng, nóiCútCô ta sợ hãi rời đi.Cô ta vừa rời đi, thì Hoắc vương liền nở nụ cười dụi dàng với cô, hắn đưa miếng ngọc bội trong hộp gỗ cho cô, nóiTặng muộiCô ngơ ngác nhìn hắn, rồi nhận lấy nó, nóiĐa tạ huynhCửu Nhi thấy trong hộp có một miếng thì nóiCa, sao chỉ có một miếng vậy, miếng nữa đâuHoắc vương ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác, nóiTrên người ta, ta và muội mỗi người một miếngCô mỉm cười, nóiĐượcCô nhìn miếng ngọc, hỏiĐược đặt làm riêng sao? Hoa văn thật đặc biệtTa mới đặt mấy ngày trước, nó là ta nghĩ raCô kinh ngạc nhìn hắn nóiĐẹp lắm, ta rất thíchCửu Nhi, nóiTử Ngạo nói miếng ngọc này tặng cho vương phi chả huynh ấy đóCô không nói gì im lặng nhìn miếng ngọc , lúc đó Hoắc vương nóiNhiều chuyện quá, về phủ thôi .
Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Hai ngày trôi qua, Phương Gia Thành lại tới vương phủ, hắn đến tìm cô, gặp mặt, hắn lấy trong người ra một loại thuốc nhỏ rồi nóiNhững tháng sau này, khi chất độc phát tác thì uống một viênĐây là gì?Thuốc ta điều chế cho cô, nó sẽ giúp cô giảm bớt cơn đauĐa tạCô là bạn của ta không cần khách sáoCô nhìn hắn nở nụ cười, nóiBạn bè? Đúng ngươi là bạn của ta Phương Gia ThànhHắn ngơ ngác nhìn cô rồi nóiVậy là trước cô không coi ta là bạn sao?Phương Gia Thành, người có thể khiến Âu Dương Vũ Ninh này coi là bạn khó lắm đấyĐược được, ngươi đúngHắn quay người rời đi.Sau khi hắn rời đi cô nhìn bình thuốc trên tay mỉm cườiNgười bạn này cũng không tồi,Phương Gia Thành ta sẽ thử tin ngươi nhưng nếu ngươi dám hại ta, ta nhất định sẽ không tha cho ngươiMột lúc sau, Hoắc vương đi tới, hắn thấy bình thuốc trên tay cô thì hỏiVũ Ninh, muội cầm gì vậy?Phương Gia Thành điều chế cho ta, nó có thể giúp ta giảm bớt đau đớn mỗi khi độc phát tácRa là vậyHuynh tìm ta có chuyện gì sao?Ta muốn tới hỏi muội xem muội muốn đi đâu không thì ta đưa muội điVẻ mặt bình thản của cô nhìn Hoắc vương, nóiTa không đi đâu, ta không thích ồn àoĐúng lúc này, một tiếng bước chân nhanh chóng tiến tới gần chỗ hai người, ngay sau đó một khuân mặt ló ra từ sau cánh cửa, cất tiếngTử Ngạo ca, Vũ Ninh tỷHai người kinh ngạc khi nhìn thấy cô bé, cô ngơ ngác nóiCửu Nhi, muội, sao muội!Cô bé bước nhanh vào ôm lấy cô, nóiMuội xin mẫu hậu mãi người mới cho muội đi đó, muội nhớ hai người lắmCô mỉm cười, nóiTa cũng nhớ muộiCô bé ngay lập tức buông cô ra, vẻ mặt bỗng trở lên giận dỗi nóiNhớ muội sao không vào cung thăm muộiCô ngại ngùng nhìn cô bé nóiThật ra ta cũng vào thăm muội rồi nhưng gặp phải chút chuyện nên không vào đượcMuội không muốn biếtHoắc vương nóiCửu Nhi đừng làm loạn nữa, sức khoẻ của Vũ Ninh không được tốt lắmCô bé bỗng hiện ra sự lo lắng, hỏi côVũ Ninh tỷ, tỷ sao vậy?Cô xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng nóiChút bệnh vặt thôi.Cửu Nhi để đền bù ta đưa muội đi chơi, được không?Được ạHoắc vương nhìn cô, vẻ mặt lo lắng, thấy vậy cô nóiKhông sao đâuHọ ra khỏi phủ, đi chơi khắp kinh thành, họ rất vui vẻ, lúc mệt thì vào một quán trọ gần đó nghỉ chân, vào trong ngồi vào bàn, Hoắc vương nóiMuội ở đây đợi ta một lát, ta và Cửu nhi ra đây có chút việcĐượcHoắc vương kéo Cửu Nhi ra ngoài, hai người họ đi tới một tiệm ngọc quý cách đó không xa, vào trong Cửu Nhi liền hỏiTử Ngạo ca, huynh đưa muội tới đây làm gì?Hoắc vương nhìn những miếng ngọc đẹp đẽ ở đó,thấy vậy Cửu Nhi liền hỏiHuynh muốn mua ngọc làm gì?Tặng cho Vũ NinhVừa thấy Hoắc vương, ông ta đi vào, ngay sau đó thì mang theo một gỗ, mở nó ra bên trong là hai miếng ngọc bội rất đẹp, ông ta nóiKhách quan, hai miếng ngọc của ngài đặt đây ạ, chúng còn có thể phát sáng trong bóng tối nữa ạ, đôi ngọc này được làm riêng nên chỉ có một đôi này thôi ạHoắc vương nhìn thấy chúng thì rất thích, nóiTa rất thíchHoắc vương đưa tiền cho ông ta rồi dẫn Cửu Nhi rời đi, trên đường về Hoắc vương liên tục nhìn hai miếng ngọc này, thấy vậy Cửu Nhi hỏiTử Ngạo ca, huynh nhìn chúng rất lâu rồi đóCửu Nhi muội nói xem Vũ Ninh sẽ thích sao?Ta tin tỷ ấy sẽ thích, chỉ là đồ huynh tặng thì chắc chắn sẽ thíchHuynh còn mua ngọc đôi nữa, không lẽ huynh thích!Ta thích Vũ NinhCửu Nhi ngơ ngác nhưng sau đó lại nở nụ cười tươi, nóiBiết ngay mà, tỷ ấy thích huynh lâu rồiHoắc vương cười lên rồi hai người đi về quán trọ.Ở quán trọ lúc này, cô vừa đứng lên định mua ít rượi thì vô tình đụng phải một cô nương, làm cô ta ngã xuống, cô ta nhanh chóng đứng dậy, chỉ tay vào mặt cô, nóiNgươi! dám làm ngã bổn tiểu thư, muốn chết sao?Xin lỗiXin lỗi mà xong sao? Người đâu bắt lấy cô taNhanh chóng có 4-5 người lao tới, cô nhìn họ xung quanh mình khuân mặt không biến sắc, lúc này cô ta lại nóiDám động vào Ôn Tĩnh ta, chán sống màCô ta đứng mặt liên tục nói những lời lẽ không hay, cô nóiTránh ra, ta đã xin lỗi rồi, đứng có ép người quá đángThì sao? Bổn tiểu thư thích vậy đấy, người đâu móc mắt cô ta cho ta, ta ghét ngươi nhìn ta như vậyBọn chúng lao vào nhưng ngay sau đó thì đứng lại, bọn chúng nhìn vào tay cô, cô đang dùng cây súng hướng thẳng vào đầu Ôn Tĩnh, cô ta nóiNgươi muốn làm gì?Đứng có động đậy, nếu bước thêm một bước ta sẽ bắn ngươiCô ta nghe thì sợ hãi, cô ta ra lệnh cho những người khác ra xa một chút rồi nóiTa không động vào ngươi nữa, thả ta raCô cất cây súng đi, nóiTốt nhất đừng có động vào ta, không mong có lầm sau đâuCô thả cô ta ra, nhưng cô ra vừa thoát ra thì lại hạ lệnh cho những thuộc hạ của mình bắt cô, cô nóiChán sốngĐúng lúc này, Hoắc vương và Cửu Nhi bước vào, họ đi tới bên cạnh cô, Cửu Nhi tức giận nóiDám động vào tỷ ấy, ta chém đầu cả nhà các ngườiCô ta nhìn thấy hai người thì kinh ngạc, nóiHoắc vương gia, Tiểu công chúaHoắc vương lạnh lùng, nóiCútCô ta sợ hãi rời đi.Cô ta vừa rời đi, thì Hoắc vương liền nở nụ cười dụi dàng với cô, hắn đưa miếng ngọc bội trong hộp gỗ cho cô, nóiTặng muộiCô ngơ ngác nhìn hắn, rồi nhận lấy nó, nóiĐa tạ huynhCửu Nhi thấy trong hộp có một miếng thì nóiCa, sao chỉ có một miếng vậy, miếng nữa đâuHoắc vương ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác, nóiTrên người ta, ta và muội mỗi người một miếngCô mỉm cười, nóiĐượcCô nhìn miếng ngọc, hỏiĐược đặt làm riêng sao? Hoa văn thật đặc biệtTa mới đặt mấy ngày trước, nó là ta nghĩ raCô kinh ngạc nhìn hắn nóiĐẹp lắm, ta rất thíchCửu Nhi, nóiTử Ngạo nói miếng ngọc này tặng cho vương phi chả huynh ấy đóCô không nói gì im lặng nhìn miếng ngọc , lúc đó Hoắc vương nóiNhiều chuyện quá, về phủ thôi .