Tác giả:

Âu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình…

Chương 26: Chương 26

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Ngày hôm sau, trong sự chăm sóc của cô, Ôn Tĩnh tỉnh dậy, vừa nhìn thấy cô, cô ta có chút bất ngờ, hỏiVũ Ninh, ta đang ở đâu vậy?Phòng của taCô đưa ta về đây sao?Chứ cô nghĩ aiÀ.Vũ Ninh, cha ta muốn hại cô, ta nghe ông ta nói với thị vệ phủ, cô phải cẩn thận đóHa.Ta chờ xem ông ta có thể làm được gìCô cầm bát thuốc đã thổi,đưa cho Ôn Tĩnh, nóiUống điÔn Tĩnh vui vẻ nhận lấy bát thuốc, vẻ mặt cô ta rất hạnh phúc uống từng muỗng từng muỗi, cô nóiTa chấp nhận cô làm bạn với taÔn Tĩnh nghe thấy thì có hơi bất ngờ, sau đó cô ta đặt bát thuốc sang một bên rồi ôm lấy cô, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, cô ta ôm chặt đến nỗi cô không thể đẩy ra được, cô lại nóiTa còn chưa nói xong, ta chấp nhận cô nhưng nếu cô dám phản bội lại ta, làm việc gì hại đến ta,ta nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chếtĐượcCô nói cha cô muốn hại taỪÔng ta vẫn thù vụ cô hại ông ta trên phố nênTa biết rồi.Bây giờ cô muốn giúp ta không?Đương nhiênVậy cô về theo dõi động tĩnh của ông ta cho ta, mọi hành động, để xem xem ông ta làm cách nào hại taÔn Tĩnh ngơ ngác, sau đó cúi đầu xuống suy nghĩ gì đó, cô hỏiĐược không?Ôn Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô, nóiTa nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụÔn Tĩnh ngồi xuống uống xong bát thuốc rồi rời đi.Cô ta vừa rời đi, cô liền gọi Minh Nguyệt tới, nóiTheo dõi cô taDạNgay lúc này, một giọng nói vang lênVẫn không tin cô ta à?Cô nhìn ra cửa thì thấy Hoắc vương đang đứng ở đó, cô nóiPhải xem xem cô ta có thể làm được gì, có xứng đáng làm bạn của Âu Dương Vũ Ninh này hay khôngMuội thật là...!Huynh tới tìm ta không phải để nói chuyện này đâu nhỉ?Đương nhiên.Ta vào cung có chút chuyện, muội có muốn đi không vào thăm Cửu Nhi?Được, lâu lắm rồi ta cũng gặp muội ấyĐiHai người lên đường vào cung, khắp quãng đường đi cô đều nói chuyện vui vẻ nhưng Hoắc vương hình như có tâm sự gì đó.Đến hoàng cung, Hoắc vương đưa cô đến điện của Cửu Nhi rồi rời đi đâu đó.Cô bước vào trong, vừa thấy cô, cô bé rata vui, chạy đến, hỏiSao tỷ tới đây?Ta tới thăm muộiThật sao? Muội cũng đang chán, ở đây chẳng có gì vuiCô cười nhẹ, sau đó vẻ mặt cô trở nên khó xử, cô nóiCửu Nhi, ta xin lỗi chuyện lần trướcCô ta không hiểu gì, hỏiChuyện gì ạ?Chuyện bữa tiệc đóMuội tưởng chuyện gì, chuyện đó tỷ đừng có để tâm quên điSự vui vẻ của cô được hiện lên sau câu nói đó.Cả một ngày hôm đó, hai người nói chuyện rất vui vẻ, cũng chơi rất nhiều trò chơi.Đến gần tối, cô vẫn không thấy Hoắc vương tới, thế là cô liền đi tìm, vừa đi được một đoạn thì cô lại gặp Lãnh Tử Thâm và Hạc vương, Lãnh Tử Thâm vừa thấy cô thì tiến lại gần, nhưng cô liền tránh qua một bên bước đi, cô đi được mấy bước thì Lãnh Tử Thâm,nóiVũ Ninh tiểu thư, con gió nào đưa người tới đây vậy?Cô làm như không nghe thấy tiếp tục bước đi, ngay lúc đó Hạc vương tỏ ra khó chịu nóiVũ Ninh tiểu thư, hoàng thượng đang nói chuyện với cô đó, không nghe thấy sao? Cô không coi chúng ta ra gì sao?Cô dừng lại, quay người nóiĐúng là ta không coi các ngươi ra gì đâySau đó tiếp tục bước đi.Ở đằng sau, Lãnh Tử Thâm và Hạc vương nhìn theo cô, Hạc vương khó chịu, nóiKhốn khiếp, nhất định phải giết cô taLãnh Tử Thâm nghe thấy thì lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói với Hạc vươngNgươi động đến ai thì ta không quan tâm nhưng cô ta ngươi không được phép động vào, nếu để ta biết được ta tuyệt đối không tha cho ngươiHạc vương kinh ngạc, hắn còn không dám tin vào tai mình,hắn nhìn Lãnh Tử Thâm, nghĩCó thể khiến tên ma đầu này bảo vệ, rốt cuộc cô ta có sức hút gì chứCô vẫn đi tiếp trong hoàng cung, dựa vào trí nhớ của mình khi xem bản đồ khi trước nên cô không bị lạc đường, cô cứ đi mãi trong đó cho đến khi đến một ngôi điện tên là Thiên Lan điện, nơi này khiến cô dừng lại nhìn, cô cảm thấy lạnh lẽo.Cô đứng bên ngoài nhìn rất lâu rồi quyết định bước vào, khi đến gần cánh cửa thì đột nhiên mở ra, Hoắc vương bước từ trong ra, nhìn thấy cô hắn rất ngạc nhiên, cô cũng có chút bất ngờ, trên khoé mặt của hắn rất đỏ, giống như vừa khóc vậy, hắn bước đến gần cô, hỏiSao muội lại tới đây?Ta đi tìm huynh.Huynh...!Không có gì, về thôiTrên đường đi, tâm trạng của Hoắc vương rất kỳ lạ, cô hỏiNơi đó là nơi nào vậy? Sao huynh lại vào đó?Nơi ở của mẫu thân ta, hôm nay là ngày dỗ của ngườiCô nghe thấy thì rất bất ngờ, cô cúi mặt xuống suy nghĩ rất lâu, rồi nóiVậy mà huynh không nói với taTa...!Bỏ đi, về thôi ..

Ngày hôm sau, trong sự chăm sóc của cô, Ôn Tĩnh tỉnh dậy, vừa nhìn thấy cô, cô ta có chút bất ngờ, hỏi

Vũ Ninh, ta đang ở đâu vậy?

Phòng của ta

Cô đưa ta về đây sao?

Chứ cô nghĩ ai

À.

Vũ Ninh, cha ta muốn hại cô, ta nghe ông ta nói với thị vệ phủ, cô phải cẩn thận đó

Ha.

Ta chờ xem ông ta có thể làm được gì

Cô cầm bát thuốc đã thổi,đưa cho Ôn Tĩnh, nói

Uống đi

Ôn Tĩnh vui vẻ nhận lấy bát thuốc, vẻ mặt cô ta rất hạnh phúc uống từng muỗng từng muỗi, cô nói

Ta chấp nhận cô làm bạn với ta

Ôn Tĩnh nghe thấy thì có hơi bất ngờ, sau đó cô ta đặt bát thuốc sang một bên rồi ôm lấy cô, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, cô ta ôm chặt đến nỗi cô không thể đẩy ra được, cô lại nói

Ta còn chưa nói xong, ta chấp nhận cô nhưng nếu cô dám phản bội lại ta, làm việc gì hại đến ta,ta nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết

Được

Cô nói cha cô muốn hại ta

Ông ta vẫn thù vụ cô hại ông ta trên phố nên

Ta biết rồi.

Bây giờ cô muốn giúp ta không?

Đương nhiên

Vậy cô về theo dõi động tĩnh của ông ta cho ta, mọi hành động, để xem xem ông ta làm cách nào hại ta

Ôn Tĩnh ngơ ngác, sau đó cúi đầu xuống suy nghĩ gì đó, cô hỏi

Được không?

Ôn Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô, nói

Ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ

Ôn Tĩnh ngồi xuống uống xong bát thuốc rồi rời đi.

Cô ta vừa rời đi, cô liền gọi Minh Nguyệt tới, nói

Theo dõi cô ta

Dạ

Ngay lúc này, một giọng nói vang lên

Vẫn không tin cô ta à?

Cô nhìn ra cửa thì thấy Hoắc vương đang đứng ở đó, cô nói

Phải xem xem cô ta có thể làm được gì, có xứng đáng làm bạn của Âu Dương Vũ Ninh này hay không

Muội thật là...!

Huynh tới tìm ta không phải để nói chuyện này đâu nhỉ?

Đương nhiên.

Ta vào cung có chút chuyện, muội có muốn đi không vào thăm Cửu Nhi?

Được, lâu lắm rồi ta cũng gặp muội ấy

Đi

Hai người lên đường vào cung, khắp quãng đường đi cô đều nói chuyện vui vẻ nhưng Hoắc vương hình như có tâm sự gì đó.

Đến hoàng cung, Hoắc vương đưa cô đến điện của Cửu Nhi rồi rời đi đâu đó.Cô bước vào trong, vừa thấy cô, cô bé rata vui, chạy đến, hỏi

Sao tỷ tới đây?

Ta tới thăm muội

Thật sao? Muội cũng đang chán, ở đây chẳng có gì vui

Cô cười nhẹ, sau đó vẻ mặt cô trở nên khó xử, cô nói

Cửu Nhi, ta xin lỗi chuyện lần trước

Cô ta không hiểu gì, hỏi

Chuyện gì ạ?

Chuyện bữa tiệc đó

Muội tưởng chuyện gì, chuyện đó tỷ đừng có để tâm quên đi

Sự vui vẻ của cô được hiện lên sau câu nói đó.

Cả một ngày hôm đó, hai người nói chuyện rất vui vẻ, cũng chơi rất nhiều trò chơi.

Đến gần tối, cô vẫn không thấy Hoắc vương tới, thế là cô liền đi tìm, vừa đi được một đoạn thì cô lại gặp Lãnh Tử Thâm và Hạc vương, Lãnh Tử Thâm vừa thấy cô thì tiến lại gần, nhưng cô liền tránh qua một bên bước đi, cô đi được mấy bước thì Lãnh Tử Thâm,nói

Vũ Ninh tiểu thư, con gió nào đưa người tới đây vậy?

Cô làm như không nghe thấy tiếp tục bước đi, ngay lúc đó Hạc vương tỏ ra khó chịu nói

Vũ Ninh tiểu thư, hoàng thượng đang nói chuyện với cô đó, không nghe thấy sao? Cô không coi chúng ta ra gì sao?

Cô dừng lại, quay người nói

Đúng là ta không coi các ngươi ra gì đây

Sau đó tiếp tục bước đi.

Ở đằng sau, Lãnh Tử Thâm và Hạc vương nhìn theo cô, Hạc vương khó chịu, nói

Khốn khiếp, nhất định phải giết cô ta

Lãnh Tử Thâm nghe thấy thì lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói với Hạc vương

Ngươi động đến ai thì ta không quan tâm nhưng cô ta ngươi không được phép động vào, nếu để ta biết được ta tuyệt đối không tha cho ngươi

Hạc vương kinh ngạc, hắn còn không dám tin vào tai mình,hắn nhìn Lãnh Tử Thâm, nghĩ

Có thể khiến tên ma đầu này bảo vệ, rốt cuộc cô ta có sức hút gì chứ

Cô vẫn đi tiếp trong hoàng cung, dựa vào trí nhớ của mình khi xem bản đồ khi trước nên cô không bị lạc đường, cô cứ đi mãi trong đó cho đến khi đến một ngôi điện tên là Thiên Lan điện, nơi này khiến cô dừng lại nhìn, cô cảm thấy lạnh lẽo.

Cô đứng bên ngoài nhìn rất lâu rồi quyết định bước vào, khi đến gần cánh cửa thì đột nhiên mở ra, Hoắc vương bước từ trong ra, nhìn thấy cô hắn rất ngạc nhiên, cô cũng có chút bất ngờ, trên khoé mặt của hắn rất đỏ, giống như vừa khóc vậy, hắn bước đến gần cô, hỏi

Sao muội lại tới đây?

Ta đi tìm huynh.

Huynh...!

Không có gì, về thôi

Trên đường đi, tâm trạng của Hoắc vương rất kỳ lạ, cô hỏi

Nơi đó là nơi nào vậy? Sao huynh lại vào đó?

Nơi ở của mẫu thân ta, hôm nay là ngày dỗ của người

Cô nghe thấy thì rất bất ngờ, cô cúi mặt xuống suy nghĩ rất lâu, rồi nói

Vậy mà huynh không nói với ta

Ta...!

Bỏ đi, về thôi ..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Ngày hôm sau, trong sự chăm sóc của cô, Ôn Tĩnh tỉnh dậy, vừa nhìn thấy cô, cô ta có chút bất ngờ, hỏiVũ Ninh, ta đang ở đâu vậy?Phòng của taCô đưa ta về đây sao?Chứ cô nghĩ aiÀ.Vũ Ninh, cha ta muốn hại cô, ta nghe ông ta nói với thị vệ phủ, cô phải cẩn thận đóHa.Ta chờ xem ông ta có thể làm được gìCô cầm bát thuốc đã thổi,đưa cho Ôn Tĩnh, nóiUống điÔn Tĩnh vui vẻ nhận lấy bát thuốc, vẻ mặt cô ta rất hạnh phúc uống từng muỗng từng muỗi, cô nóiTa chấp nhận cô làm bạn với taÔn Tĩnh nghe thấy thì có hơi bất ngờ, sau đó cô ta đặt bát thuốc sang một bên rồi ôm lấy cô, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, cô ta ôm chặt đến nỗi cô không thể đẩy ra được, cô lại nóiTa còn chưa nói xong, ta chấp nhận cô nhưng nếu cô dám phản bội lại ta, làm việc gì hại đến ta,ta nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chếtĐượcCô nói cha cô muốn hại taỪÔng ta vẫn thù vụ cô hại ông ta trên phố nênTa biết rồi.Bây giờ cô muốn giúp ta không?Đương nhiênVậy cô về theo dõi động tĩnh của ông ta cho ta, mọi hành động, để xem xem ông ta làm cách nào hại taÔn Tĩnh ngơ ngác, sau đó cúi đầu xuống suy nghĩ gì đó, cô hỏiĐược không?Ôn Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô, nóiTa nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụÔn Tĩnh ngồi xuống uống xong bát thuốc rồi rời đi.Cô ta vừa rời đi, cô liền gọi Minh Nguyệt tới, nóiTheo dõi cô taDạNgay lúc này, một giọng nói vang lênVẫn không tin cô ta à?Cô nhìn ra cửa thì thấy Hoắc vương đang đứng ở đó, cô nóiPhải xem xem cô ta có thể làm được gì, có xứng đáng làm bạn của Âu Dương Vũ Ninh này hay khôngMuội thật là...!Huynh tới tìm ta không phải để nói chuyện này đâu nhỉ?Đương nhiên.Ta vào cung có chút chuyện, muội có muốn đi không vào thăm Cửu Nhi?Được, lâu lắm rồi ta cũng gặp muội ấyĐiHai người lên đường vào cung, khắp quãng đường đi cô đều nói chuyện vui vẻ nhưng Hoắc vương hình như có tâm sự gì đó.Đến hoàng cung, Hoắc vương đưa cô đến điện của Cửu Nhi rồi rời đi đâu đó.Cô bước vào trong, vừa thấy cô, cô bé rata vui, chạy đến, hỏiSao tỷ tới đây?Ta tới thăm muộiThật sao? Muội cũng đang chán, ở đây chẳng có gì vuiCô cười nhẹ, sau đó vẻ mặt cô trở nên khó xử, cô nóiCửu Nhi, ta xin lỗi chuyện lần trướcCô ta không hiểu gì, hỏiChuyện gì ạ?Chuyện bữa tiệc đóMuội tưởng chuyện gì, chuyện đó tỷ đừng có để tâm quên điSự vui vẻ của cô được hiện lên sau câu nói đó.Cả một ngày hôm đó, hai người nói chuyện rất vui vẻ, cũng chơi rất nhiều trò chơi.Đến gần tối, cô vẫn không thấy Hoắc vương tới, thế là cô liền đi tìm, vừa đi được một đoạn thì cô lại gặp Lãnh Tử Thâm và Hạc vương, Lãnh Tử Thâm vừa thấy cô thì tiến lại gần, nhưng cô liền tránh qua một bên bước đi, cô đi được mấy bước thì Lãnh Tử Thâm,nóiVũ Ninh tiểu thư, con gió nào đưa người tới đây vậy?Cô làm như không nghe thấy tiếp tục bước đi, ngay lúc đó Hạc vương tỏ ra khó chịu nóiVũ Ninh tiểu thư, hoàng thượng đang nói chuyện với cô đó, không nghe thấy sao? Cô không coi chúng ta ra gì sao?Cô dừng lại, quay người nóiĐúng là ta không coi các ngươi ra gì đâySau đó tiếp tục bước đi.Ở đằng sau, Lãnh Tử Thâm và Hạc vương nhìn theo cô, Hạc vương khó chịu, nóiKhốn khiếp, nhất định phải giết cô taLãnh Tử Thâm nghe thấy thì lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói với Hạc vươngNgươi động đến ai thì ta không quan tâm nhưng cô ta ngươi không được phép động vào, nếu để ta biết được ta tuyệt đối không tha cho ngươiHạc vương kinh ngạc, hắn còn không dám tin vào tai mình,hắn nhìn Lãnh Tử Thâm, nghĩCó thể khiến tên ma đầu này bảo vệ, rốt cuộc cô ta có sức hút gì chứCô vẫn đi tiếp trong hoàng cung, dựa vào trí nhớ của mình khi xem bản đồ khi trước nên cô không bị lạc đường, cô cứ đi mãi trong đó cho đến khi đến một ngôi điện tên là Thiên Lan điện, nơi này khiến cô dừng lại nhìn, cô cảm thấy lạnh lẽo.Cô đứng bên ngoài nhìn rất lâu rồi quyết định bước vào, khi đến gần cánh cửa thì đột nhiên mở ra, Hoắc vương bước từ trong ra, nhìn thấy cô hắn rất ngạc nhiên, cô cũng có chút bất ngờ, trên khoé mặt của hắn rất đỏ, giống như vừa khóc vậy, hắn bước đến gần cô, hỏiSao muội lại tới đây?Ta đi tìm huynh.Huynh...!Không có gì, về thôiTrên đường đi, tâm trạng của Hoắc vương rất kỳ lạ, cô hỏiNơi đó là nơi nào vậy? Sao huynh lại vào đó?Nơi ở của mẫu thân ta, hôm nay là ngày dỗ của ngườiCô nghe thấy thì rất bất ngờ, cô cúi mặt xuống suy nghĩ rất lâu, rồi nóiVậy mà huynh không nói với taTa...!Bỏ đi, về thôi ..

Chương 26: Chương 26