Âu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình…
Chương 31: Chương 31
Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Long Hạnh lấy cây súng trong người ra chĩa thẳng vào cô rồi bóp cò, viên đạn cứ thế tiến lại gần cô, nó rất nhanh khiến cô không tránh được, cô nhắm mắt lại giơ đôi tay lên chắn trước mặt, chỉ nghe thấy một tiếng phực rất nhiều máu bắn lên khuân mặt cô, cô mở mặt ra nhìn trước mặt mình cô kinh ngạc không nói lên lời phía trước anh trai cô dùng bản thân mình chắn viên đạn đó cho cô,cô dương mắt nhìn anh mình từ từ ngục xuống trước mắt mình, cô nhanh chóng đỡ lấy hắn, vế thương vẫn tiếp tục chảy máu, cô nhìn vết thương đó, vẻ mặt lo lắng nóiAnh...sao..anh....anh...?Hắn lấy bàn tay ấm áp nhuộm đầy máu chạm vào má cô, nóiTính mạng của em gái anh là vô giá..không ai được làm tổn thương em dù chỉ là một sợi tócNói xong cánh tay dần mất sức, đôi mắt cũng nhắm lại, bàn tay rơi xuống mặt đất, cô nắm lấy tay anh trai mình, hét lớnAaaaaaaaa....!Những giọt nước mắt rơi xuống, nhìn thấy vậy Hách Tử nóiLần đầu tiên thấy chị ấy khóc, lần này Long Hạnh chết chắc rồiĐúng lúc này, Long Hạnh cười lớn, nóiCảm giác mất đi người thân thế nào hả? Âu Dương Vũ Ninh ngươi cũng có ngày này.Giết cô ta cho taHắn ra lệnh cho đám chó hắn dẫn theo, chúng nghe theo lệnh tiến lại gần cô chúng từng bước từng bước tiến vào gần.Cô nhìn đám chó đó trừng mắt một cái thì chúng liền dừng lại, toàn thân run rẩy lùi về sau cứ như chúng cảm thấy sự đáng sợ từ cô, cô đặt nhẹ anh trai mình xuống, lau đi hàng nước mắt rồi đứng dậy, cô giơ một cánh tay lên phía trước chỉ vào Long Hạnh, nóiGiết...không được để ai sống sót trừ hắn raThu Nguyệt,Minh Nguyệt tiến lên đồng thanh nóiDạHọ tiến lên như một tia chớp tấn công tất cả thuộc hạ của Long Hạnh, từng người từng người ngã xuống, máu chảy xuống từng hàng từng hàng một.Lúc giết hết đám thuộc hạ, Thu Nguyệt và Minh Nguyệt kề con dao trong tay vào cổ Long Hạnh, hắn bấy giờ mới cảm thấy sự sợ hãi, nóiÂu Dương Vũ Ninh nếu ngươi giết ta, ta làm ma cũng không tha cho ngươiCô bước lại gần hắn, nở nụ cười đáng sợ nâng cằm hắn lên, nóiKhông.Ta sẽ không giết ngươi đâyHắn kinh ngạc hỏiNgươi không giết ta?Ngươi nói xem một nhát giết ngươi thì dễ dàng cho ngươi quá rồi, ta thích cảm giác hạnh hạ ngươi sống không bằng chết thú vị hơn nhiềuHắn sợ hãi khi nghe thấy câu nói đó, hắn lại nói( Sợ hãi) Âu Dương Vũ Ninh, ngươi giết ta điCô không quan tâm, nhìn sang Thu Nguyệt,Minh Nguyệt, nóiTrông trừng hắn, đừng để hắn tự sátHai người họ gật đầu.Cô tiến lại gần Hách Tử, Hoắc vương đến trước mặt cô, hỏiVũ Ninh,nàng...?Ta làm sao? Đáng sợ lắm đúng không?Không.Ta....!Chàng không cần nói nữaĐúng lúc này, Cửu Nhi chạy tới, cô bé khuân mặt sợ hãi nhìn cô, nóiVũ Ninh tỷ, tỷ đừng như vậy được không? Tỷ như này làm ta rất sợTa từ trước đã như vậy rồi, sự yếu đuối trong ta đã khiến anh ta thành bộ dạng nàyLúc này hai người thuộc hạ còn lại của anh trai cô, một người nóiTiểu thư, thiếu gia như vậy, bây giờ người tính thế nào?Ta hiểu rồi, ta theo các ngươi vềHoắc vương nghe thấy thì kinh ngạc, hắn bước tới ôm chặt lấy cô, nóiNàng định rời đi sao? Vũ Ninh nàng suy nghĩ lain đi, đừng đi,đừng đi mà, ở lại cạnh taCô lạnh lùng đẩy Hoắc vương ra, nhìn thẳng vào hắn, nóiTử Ngạo, ta xin lỗi, thế giới của ta cần ta, ta không xứng với huynh chúng ta chấm dứt tại đây đi, huynh xứng đáng gặp được người tốt hơn taKhông, ta không cần ai cả, ta chỉ cần nàngCô tranh xa Hoắc vương ra rồi nhìn sang Hách Tử, hỏiBây giờ trở về bằng cách nào?Hắn đápChị, em đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta khi nào xuất phátNgay bây giờHách Tử lấy một cái điều khiển rồi ấn vào cái nút đỏ trong đó, ngay lập tức một cột sáng xuất hiện, cánh cửa không gian được mở ra, cô nhìn Thu Nguyệt, Minh Nguyệt, nóiĐưa hắn điRồi nhìn sang hai thuộc hạ nóiĐưa anh trai ta điBọn chúng nghe theo đưa anh trai cô vào cánh cửa, ngay sau đó cô cùng Hách Tử cũng đi tới đó, lúc chuẩn bị bước vào, Hoắc vương nóiVũ Ninh, ta sẽ mãi đợi nàng, nàng mãi mãi là vương phi của taCô thản nhiên rồi bước vào trong đến một cái ánh nhìn đáp trả cũng không có.Trong cánh cửa không gian Hách Tử hỏi côChị, chị đành lòng sao?Cô lúc này mới lộ ra vẻ mặt đau thương, nóiBiết làm sao được, ta bây giờ không xứng với chàng ấyNhưng mà hắn nói sẽ đợi chịHừ.Biết làm sao được, có lẽ cả đời này ta cũng sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, sự chờ đợi của huynh ấy...vô ích thôiHách Tử lộ ra sự lo lâng cho cô, nghĩĐúng là ông trời chớ trêu, đưa chị ấy về thời cổ đại gặp được người mình yêu rồi lại khiến họ rời bỏ nhau , chị.Thật tội nghiệpMột lúc sau, mấy người trở về thời hiện đại..
Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Long Hạnh lấy cây súng trong người ra chĩa thẳng vào cô rồi bóp cò, viên đạn cứ thế tiến lại gần cô, nó rất nhanh khiến cô không tránh được, cô nhắm mắt lại giơ đôi tay lên chắn trước mặt, chỉ nghe thấy một tiếng phực rất nhiều máu bắn lên khuân mặt cô, cô mở mặt ra nhìn trước mặt mình cô kinh ngạc không nói lên lời phía trước anh trai cô dùng bản thân mình chắn viên đạn đó cho cô,cô dương mắt nhìn anh mình từ từ ngục xuống trước mắt mình, cô nhanh chóng đỡ lấy hắn, vế thương vẫn tiếp tục chảy máu, cô nhìn vết thương đó, vẻ mặt lo lắng nóiAnh...sao..anh....anh...?Hắn lấy bàn tay ấm áp nhuộm đầy máu chạm vào má cô, nóiTính mạng của em gái anh là vô giá..không ai được làm tổn thương em dù chỉ là một sợi tócNói xong cánh tay dần mất sức, đôi mắt cũng nhắm lại, bàn tay rơi xuống mặt đất, cô nắm lấy tay anh trai mình, hét lớnAaaaaaaaa....!Những giọt nước mắt rơi xuống, nhìn thấy vậy Hách Tử nóiLần đầu tiên thấy chị ấy khóc, lần này Long Hạnh chết chắc rồiĐúng lúc này, Long Hạnh cười lớn, nóiCảm giác mất đi người thân thế nào hả? Âu Dương Vũ Ninh ngươi cũng có ngày này.Giết cô ta cho taHắn ra lệnh cho đám chó hắn dẫn theo, chúng nghe theo lệnh tiến lại gần cô chúng từng bước từng bước tiến vào gần.Cô nhìn đám chó đó trừng mắt một cái thì chúng liền dừng lại, toàn thân run rẩy lùi về sau cứ như chúng cảm thấy sự đáng sợ từ cô, cô đặt nhẹ anh trai mình xuống, lau đi hàng nước mắt rồi đứng dậy, cô giơ một cánh tay lên phía trước chỉ vào Long Hạnh, nóiGiết...không được để ai sống sót trừ hắn raThu Nguyệt,Minh Nguyệt tiến lên đồng thanh nóiDạHọ tiến lên như một tia chớp tấn công tất cả thuộc hạ của Long Hạnh, từng người từng người ngã xuống, máu chảy xuống từng hàng từng hàng một.Lúc giết hết đám thuộc hạ, Thu Nguyệt và Minh Nguyệt kề con dao trong tay vào cổ Long Hạnh, hắn bấy giờ mới cảm thấy sự sợ hãi, nóiÂu Dương Vũ Ninh nếu ngươi giết ta, ta làm ma cũng không tha cho ngươiCô bước lại gần hắn, nở nụ cười đáng sợ nâng cằm hắn lên, nóiKhông.Ta sẽ không giết ngươi đâyHắn kinh ngạc hỏiNgươi không giết ta?Ngươi nói xem một nhát giết ngươi thì dễ dàng cho ngươi quá rồi, ta thích cảm giác hạnh hạ ngươi sống không bằng chết thú vị hơn nhiềuHắn sợ hãi khi nghe thấy câu nói đó, hắn lại nói( Sợ hãi) Âu Dương Vũ Ninh, ngươi giết ta điCô không quan tâm, nhìn sang Thu Nguyệt,Minh Nguyệt, nóiTrông trừng hắn, đừng để hắn tự sátHai người họ gật đầu.Cô tiến lại gần Hách Tử, Hoắc vương đến trước mặt cô, hỏiVũ Ninh,nàng...?Ta làm sao? Đáng sợ lắm đúng không?Không.Ta....!Chàng không cần nói nữaĐúng lúc này, Cửu Nhi chạy tới, cô bé khuân mặt sợ hãi nhìn cô, nóiVũ Ninh tỷ, tỷ đừng như vậy được không? Tỷ như này làm ta rất sợTa từ trước đã như vậy rồi, sự yếu đuối trong ta đã khiến anh ta thành bộ dạng nàyLúc này hai người thuộc hạ còn lại của anh trai cô, một người nóiTiểu thư, thiếu gia như vậy, bây giờ người tính thế nào?Ta hiểu rồi, ta theo các ngươi vềHoắc vương nghe thấy thì kinh ngạc, hắn bước tới ôm chặt lấy cô, nóiNàng định rời đi sao? Vũ Ninh nàng suy nghĩ lain đi, đừng đi,đừng đi mà, ở lại cạnh taCô lạnh lùng đẩy Hoắc vương ra, nhìn thẳng vào hắn, nóiTử Ngạo, ta xin lỗi, thế giới của ta cần ta, ta không xứng với huynh chúng ta chấm dứt tại đây đi, huynh xứng đáng gặp được người tốt hơn taKhông, ta không cần ai cả, ta chỉ cần nàngCô tranh xa Hoắc vương ra rồi nhìn sang Hách Tử, hỏiBây giờ trở về bằng cách nào?Hắn đápChị, em đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta khi nào xuất phátNgay bây giờHách Tử lấy một cái điều khiển rồi ấn vào cái nút đỏ trong đó, ngay lập tức một cột sáng xuất hiện, cánh cửa không gian được mở ra, cô nhìn Thu Nguyệt, Minh Nguyệt, nóiĐưa hắn điRồi nhìn sang hai thuộc hạ nóiĐưa anh trai ta điBọn chúng nghe theo đưa anh trai cô vào cánh cửa, ngay sau đó cô cùng Hách Tử cũng đi tới đó, lúc chuẩn bị bước vào, Hoắc vương nóiVũ Ninh, ta sẽ mãi đợi nàng, nàng mãi mãi là vương phi của taCô thản nhiên rồi bước vào trong đến một cái ánh nhìn đáp trả cũng không có.Trong cánh cửa không gian Hách Tử hỏi côChị, chị đành lòng sao?Cô lúc này mới lộ ra vẻ mặt đau thương, nóiBiết làm sao được, ta bây giờ không xứng với chàng ấyNhưng mà hắn nói sẽ đợi chịHừ.Biết làm sao được, có lẽ cả đời này ta cũng sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, sự chờ đợi của huynh ấy...vô ích thôiHách Tử lộ ra sự lo lâng cho cô, nghĩĐúng là ông trời chớ trêu, đưa chị ấy về thời cổ đại gặp được người mình yêu rồi lại khiến họ rời bỏ nhau , chị.Thật tội nghiệpMột lúc sau, mấy người trở về thời hiện đại..
Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Long Hạnh lấy cây súng trong người ra chĩa thẳng vào cô rồi bóp cò, viên đạn cứ thế tiến lại gần cô, nó rất nhanh khiến cô không tránh được, cô nhắm mắt lại giơ đôi tay lên chắn trước mặt, chỉ nghe thấy một tiếng phực rất nhiều máu bắn lên khuân mặt cô, cô mở mặt ra nhìn trước mặt mình cô kinh ngạc không nói lên lời phía trước anh trai cô dùng bản thân mình chắn viên đạn đó cho cô,cô dương mắt nhìn anh mình từ từ ngục xuống trước mắt mình, cô nhanh chóng đỡ lấy hắn, vế thương vẫn tiếp tục chảy máu, cô nhìn vết thương đó, vẻ mặt lo lắng nóiAnh...sao..anh....anh...?Hắn lấy bàn tay ấm áp nhuộm đầy máu chạm vào má cô, nóiTính mạng của em gái anh là vô giá..không ai được làm tổn thương em dù chỉ là một sợi tócNói xong cánh tay dần mất sức, đôi mắt cũng nhắm lại, bàn tay rơi xuống mặt đất, cô nắm lấy tay anh trai mình, hét lớnAaaaaaaaa....!Những giọt nước mắt rơi xuống, nhìn thấy vậy Hách Tử nóiLần đầu tiên thấy chị ấy khóc, lần này Long Hạnh chết chắc rồiĐúng lúc này, Long Hạnh cười lớn, nóiCảm giác mất đi người thân thế nào hả? Âu Dương Vũ Ninh ngươi cũng có ngày này.Giết cô ta cho taHắn ra lệnh cho đám chó hắn dẫn theo, chúng nghe theo lệnh tiến lại gần cô chúng từng bước từng bước tiến vào gần.Cô nhìn đám chó đó trừng mắt một cái thì chúng liền dừng lại, toàn thân run rẩy lùi về sau cứ như chúng cảm thấy sự đáng sợ từ cô, cô đặt nhẹ anh trai mình xuống, lau đi hàng nước mắt rồi đứng dậy, cô giơ một cánh tay lên phía trước chỉ vào Long Hạnh, nóiGiết...không được để ai sống sót trừ hắn raThu Nguyệt,Minh Nguyệt tiến lên đồng thanh nóiDạHọ tiến lên như một tia chớp tấn công tất cả thuộc hạ của Long Hạnh, từng người từng người ngã xuống, máu chảy xuống từng hàng từng hàng một.Lúc giết hết đám thuộc hạ, Thu Nguyệt và Minh Nguyệt kề con dao trong tay vào cổ Long Hạnh, hắn bấy giờ mới cảm thấy sự sợ hãi, nóiÂu Dương Vũ Ninh nếu ngươi giết ta, ta làm ma cũng không tha cho ngươiCô bước lại gần hắn, nở nụ cười đáng sợ nâng cằm hắn lên, nóiKhông.Ta sẽ không giết ngươi đâyHắn kinh ngạc hỏiNgươi không giết ta?Ngươi nói xem một nhát giết ngươi thì dễ dàng cho ngươi quá rồi, ta thích cảm giác hạnh hạ ngươi sống không bằng chết thú vị hơn nhiềuHắn sợ hãi khi nghe thấy câu nói đó, hắn lại nói( Sợ hãi) Âu Dương Vũ Ninh, ngươi giết ta điCô không quan tâm, nhìn sang Thu Nguyệt,Minh Nguyệt, nóiTrông trừng hắn, đừng để hắn tự sátHai người họ gật đầu.Cô tiến lại gần Hách Tử, Hoắc vương đến trước mặt cô, hỏiVũ Ninh,nàng...?Ta làm sao? Đáng sợ lắm đúng không?Không.Ta....!Chàng không cần nói nữaĐúng lúc này, Cửu Nhi chạy tới, cô bé khuân mặt sợ hãi nhìn cô, nóiVũ Ninh tỷ, tỷ đừng như vậy được không? Tỷ như này làm ta rất sợTa từ trước đã như vậy rồi, sự yếu đuối trong ta đã khiến anh ta thành bộ dạng nàyLúc này hai người thuộc hạ còn lại của anh trai cô, một người nóiTiểu thư, thiếu gia như vậy, bây giờ người tính thế nào?Ta hiểu rồi, ta theo các ngươi vềHoắc vương nghe thấy thì kinh ngạc, hắn bước tới ôm chặt lấy cô, nóiNàng định rời đi sao? Vũ Ninh nàng suy nghĩ lain đi, đừng đi,đừng đi mà, ở lại cạnh taCô lạnh lùng đẩy Hoắc vương ra, nhìn thẳng vào hắn, nóiTử Ngạo, ta xin lỗi, thế giới của ta cần ta, ta không xứng với huynh chúng ta chấm dứt tại đây đi, huynh xứng đáng gặp được người tốt hơn taKhông, ta không cần ai cả, ta chỉ cần nàngCô tranh xa Hoắc vương ra rồi nhìn sang Hách Tử, hỏiBây giờ trở về bằng cách nào?Hắn đápChị, em đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta khi nào xuất phátNgay bây giờHách Tử lấy một cái điều khiển rồi ấn vào cái nút đỏ trong đó, ngay lập tức một cột sáng xuất hiện, cánh cửa không gian được mở ra, cô nhìn Thu Nguyệt, Minh Nguyệt, nóiĐưa hắn điRồi nhìn sang hai thuộc hạ nóiĐưa anh trai ta điBọn chúng nghe theo đưa anh trai cô vào cánh cửa, ngay sau đó cô cùng Hách Tử cũng đi tới đó, lúc chuẩn bị bước vào, Hoắc vương nóiVũ Ninh, ta sẽ mãi đợi nàng, nàng mãi mãi là vương phi của taCô thản nhiên rồi bước vào trong đến một cái ánh nhìn đáp trả cũng không có.Trong cánh cửa không gian Hách Tử hỏi côChị, chị đành lòng sao?Cô lúc này mới lộ ra vẻ mặt đau thương, nóiBiết làm sao được, ta bây giờ không xứng với chàng ấyNhưng mà hắn nói sẽ đợi chịHừ.Biết làm sao được, có lẽ cả đời này ta cũng sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, sự chờ đợi của huynh ấy...vô ích thôiHách Tử lộ ra sự lo lâng cho cô, nghĩĐúng là ông trời chớ trêu, đưa chị ấy về thời cổ đại gặp được người mình yêu rồi lại khiến họ rời bỏ nhau , chị.Thật tội nghiệpMột lúc sau, mấy người trở về thời hiện đại..