Tác giả:

Âu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình…

Chương 43: Chương 43

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Một nén hương sau, Thẩm Liên tức giận chạy ra buổi tiệc, quần áo trên người cô ta không chỉnh tề, đầu tóc rối bời, vừa khóc lóc chạy đến chỗ Hầu gia, nói( Khóc lóc) Cha, người phải làm chủ cho nữ nhi.Truyện SủngHầu gia vội vàng hỏiLiên Nhi, con làm sao vậy?Cha....con....con....tất cả tại Âu Dương Vũ Ninh hại conMọi người ngơ ngác nhìn cô, cô đứng dậy, thản nhiên, hỏiThẩm muội muội, muội lên cẩn thận lời nói của mìnhThẩm Liên chỉ tay vào cô, ánh mắt chắc như đinh đóng cột, nóiChính ngươi hại taTa hại muội gì nào?Ta....!Hầu gia, hỏiRốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con mau nói điÁnh mắt ông ta chuyển qua cô, nói tiếpNếu có người có ya hại con ta tuyệt đối không tha cho người đóCha.....( khóc lóc) Âu Dương Vũ Ninh...!cô ta....!cô ta....lừa con đến căn phòng, bên trong còn toàn xuân dược không màu" Âu Dương Vũ Ninh, ngươi hại ta, ta nhất định không để yên cho ngươiHầu gia, nhìn cô, hỏiVương phi, người giải thích sao về chuyện này?Cô thản nhiên, bước xuống dưới, đi đến gần Thẩm Liên, hỏiThẩm muội muội , nếu thật là ta lừa muội tới căn phòng đó thì làm sao muội biết trong đó có xuân dược, hơn nữa còn là loại không màuThẩm Liên giật mình, khuân mặt bắt đầu trở lên khó coiTa....ta đoán đượcCô cười lên, nóiTa còn không biết trong phòng đó có gì, muội là người bị hại mà lại biết rõ như vậy, chuyện này kỳ lạ thật đấy Thẩm muội muộiMọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.Thẩm Liên thấy vậy thì lại nóiNếu cô không hại ta thì sao lại giữ cửa cả một nén hương không cho ta ra ngoàiCửu Nhi tức giận, nóiMột nén hương trước tỷ ấy còn ở đây cùng ta bà Ôn Tĩnh nói chuyện, giữ cửa ngươi kiểu gì?Xung quanh lại bắt đầu bàn tánĐúng như Tiểu công chúa nói, cả một nén hương Vương phi luôn ở đâyTa thấy Thẩm Liên định hại cho Vương phi thì đúng hơnCô lại nóiBị hạ xuân dược, lẽ nào Thẩm muội muội bị.....!Cô ta quát lớnÂu Dương Vũ Ninh, người đó đáng ra là ngươi, ngươi mới là người ở căn phòng đóNói xong cô ta giật mình, che miệng lại.Đúng lúc đó, Hầu gia bước tới, tức giận, tát mạnh vào Thẩm Liên, nóiThật mất mặt, cút vê phủ cho ta, từ này không được ra khỏi phủ nửa bước, nếu còn dám ra ngoài ta đánh gãy chân ngươi( Bất ngờ) Cha....!Hoắc vương bỗng nhiên đứng dậy, nóiKhoan đã.Cứ thế cho qua sao? Vương phi của bổn vương bị vu oan, các người nói đi là đi saoHầu gia hỏiTử Ngạo, bây giờ con muốn sao?Bảo cô ta xin lỗi nàng ấyThẩm Liên tức giận, quát lớnĐừng có mơ, ta còn lâu mới xin lỗi loại tiện nhân như cô taHoắc vương tức giận, ánh mắt đáng sợ nhìn Thẩm Liên, nóiNgươi vừa nói cái gì?( Sợ hãi) Muội....!Hầu gia nhìn Thẩm Liên, nóiCòn không mau điThẩm Liên cắn răng chịu đựng, bước lên trên, ánh mắt căn hận nhìn cô, nóiXin lỗi, mong tỷ tha thứ" Âu Dương Vũ Ninh, chuyện này chưa xong đâuSau đó, Hầu gia kéo cô ta về phủ.Một lúc sau, mọi người lần lượt ra về.Sau khi tất cả mọi người rời đi, Ôn Tĩnh và Cửu Nhi đi đến bên cạnh cô, Ôn Tĩnh cười nóiVui quá.Thẩm tiểu thư à Thẩm tiểu thư, điều ngu ngốc cô làm là động vào cô ấyMấy người cùng nhau về đại điện, đến nơi, Cửu Nhi hỏi côTỷ, vậy ai giữ cửa cô ta?Cô cười nhẹ, nóiMuội cũng biết nó màMuội biết sao? Ai vậy?Cô lại huýt một tiếng, Đản Đản lại đi tới, một con sư tử to lớn đi vào, Cửu Nhi nhìn thấy nó thì lập tức núp sau lưng cô, nóiRa là nóÔn Tĩnh nhìn thấy nó thì vui mừng, đi tới giơ tay định chạm vào nó, vẻ mặt của Đản Đản liền thay đổi, trở nên hung dữ nhìn như sắp lao vào cô ấy vậy, nó nhìn Ôn Tĩnh, Ôn Tĩnh liền rụt tay lại, lùi về sau.Đản Đản đi đến gần cô, cô khẽ xoa đầu nó, nóiĐều là người của mìnhVẻ mặt của nó dần trở lại bình thường, Ôn Tĩnh nóiNó hưng dữ quáCô cười nhẹ.Hoắc vương nóiRa là có đồng phạmĐản Đản là do ta nuôi từ bé, rất thông minh đóNàng thích là đượcCô nhìn Ôn Tĩnh, vẻ mặt có chút lo sợ của cô ấy, cô nóiÔn Tĩnh cô lại đây, chạm vào Đản Đản xem( Sợ hãi) Nhưng nó...!Có ta ở đây cô sợ gì chứ?Ôn Tĩnh dần dần tiến lại, vẻ mặt vẫn lo lắng, tiến dần tiến dần lại.Cô ấy nhìn Đản Đản rồi lại chuyển sang cô, nóiThật sự không saoCô gật đầu.Ôn Tĩnh nhắm chặt máu giơ tay ra, dần dần chạm vào lớp lông dày đó, ngay sau đó cô ấy mở mắt, ôm chặt Đản Đản, liên tục dụi vào lớp lông đó, vui vẻ nóiMềm quá, dễ chịu thậtCửu Nhi ló ra, hỏiThật không?Ôn Tĩnh đáp( Tươi cười) Thật đó, Tiểu công chúa cô mau qua đâyCửu Nhi vui vẻ, lập tức chạy ra, ôm lấy Đản Đản.Đúng lúc đó, Hoắc vương nóiTa có chút việc,tý về ăn cơm với nàngVângHoắc vương đi ra một nơi vắng vẻ trong phủ, nóiLinh CaMột nam nhân lập tức xuất hiện, quỳ xuống, nóiChủ nhân, có gì căn dặnKhuân mặt Hoắc vương trở lên tức giận nóiHuỷ khuân mặt của Thẩm Liên cho ta, dám hại nàng ấy, cô ta phải trả giá 1Thuộc hạ tuân lệnh ..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Một nén hương sau, Thẩm Liên tức giận chạy ra buổi tiệc, quần áo trên người cô ta không chỉnh tề, đầu tóc rối bời, vừa khóc lóc chạy đến chỗ Hầu gia, nói( Khóc lóc) Cha, người phải làm chủ cho nữ nhi.Truyện SủngHầu gia vội vàng hỏiLiên Nhi, con làm sao vậy?Cha....con....con....tất cả tại Âu Dương Vũ Ninh hại conMọi người ngơ ngác nhìn cô, cô đứng dậy, thản nhiên, hỏiThẩm muội muội, muội lên cẩn thận lời nói của mìnhThẩm Liên chỉ tay vào cô, ánh mắt chắc như đinh đóng cột, nóiChính ngươi hại taTa hại muội gì nào?Ta....!Hầu gia, hỏiRốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con mau nói điÁnh mắt ông ta chuyển qua cô, nói tiếpNếu có người có ya hại con ta tuyệt đối không tha cho người đóCha.....( khóc lóc) Âu Dương Vũ Ninh...!cô ta....!cô ta....lừa con đến căn phòng, bên trong còn toàn xuân dược không màu" Âu Dương Vũ Ninh, ngươi hại ta, ta nhất định không để yên cho ngươiHầu gia, nhìn cô, hỏiVương phi, người giải thích sao về chuyện này?Cô thản nhiên, bước xuống dưới, đi đến gần Thẩm Liên, hỏiThẩm muội muội , nếu thật là ta lừa muội tới căn phòng đó thì làm sao muội biết trong đó có xuân dược, hơn nữa còn là loại không màuThẩm Liên giật mình, khuân mặt bắt đầu trở lên khó coiTa....ta đoán đượcCô cười lên, nóiTa còn không biết trong phòng đó có gì, muội là người bị hại mà lại biết rõ như vậy, chuyện này kỳ lạ thật đấy Thẩm muội muộiMọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.Thẩm Liên thấy vậy thì lại nóiNếu cô không hại ta thì sao lại giữ cửa cả một nén hương không cho ta ra ngoàiCửu Nhi tức giận, nóiMột nén hương trước tỷ ấy còn ở đây cùng ta bà Ôn Tĩnh nói chuyện, giữ cửa ngươi kiểu gì?Xung quanh lại bắt đầu bàn tánĐúng như Tiểu công chúa nói, cả một nén hương Vương phi luôn ở đâyTa thấy Thẩm Liên định hại cho Vương phi thì đúng hơnCô lại nóiBị hạ xuân dược, lẽ nào Thẩm muội muội bị.....!Cô ta quát lớnÂu Dương Vũ Ninh, người đó đáng ra là ngươi, ngươi mới là người ở căn phòng đóNói xong cô ta giật mình, che miệng lại.Đúng lúc đó, Hầu gia bước tới, tức giận, tát mạnh vào Thẩm Liên, nóiThật mất mặt, cút vê phủ cho ta, từ này không được ra khỏi phủ nửa bước, nếu còn dám ra ngoài ta đánh gãy chân ngươi( Bất ngờ) Cha....!Hoắc vương bỗng nhiên đứng dậy, nóiKhoan đã.Cứ thế cho qua sao? Vương phi của bổn vương bị vu oan, các người nói đi là đi saoHầu gia hỏiTử Ngạo, bây giờ con muốn sao?Bảo cô ta xin lỗi nàng ấyThẩm Liên tức giận, quát lớnĐừng có mơ, ta còn lâu mới xin lỗi loại tiện nhân như cô taHoắc vương tức giận, ánh mắt đáng sợ nhìn Thẩm Liên, nóiNgươi vừa nói cái gì?( Sợ hãi) Muội....!Hầu gia nhìn Thẩm Liên, nóiCòn không mau điThẩm Liên cắn răng chịu đựng, bước lên trên, ánh mắt căn hận nhìn cô, nóiXin lỗi, mong tỷ tha thứ" Âu Dương Vũ Ninh, chuyện này chưa xong đâuSau đó, Hầu gia kéo cô ta về phủ.Một lúc sau, mọi người lần lượt ra về.Sau khi tất cả mọi người rời đi, Ôn Tĩnh và Cửu Nhi đi đến bên cạnh cô, Ôn Tĩnh cười nóiVui quá.Thẩm tiểu thư à Thẩm tiểu thư, điều ngu ngốc cô làm là động vào cô ấyMấy người cùng nhau về đại điện, đến nơi, Cửu Nhi hỏi côTỷ, vậy ai giữ cửa cô ta?Cô cười nhẹ, nóiMuội cũng biết nó màMuội biết sao? Ai vậy?Cô lại huýt một tiếng, Đản Đản lại đi tới, một con sư tử to lớn đi vào, Cửu Nhi nhìn thấy nó thì lập tức núp sau lưng cô, nóiRa là nóÔn Tĩnh nhìn thấy nó thì vui mừng, đi tới giơ tay định chạm vào nó, vẻ mặt của Đản Đản liền thay đổi, trở nên hung dữ nhìn như sắp lao vào cô ấy vậy, nó nhìn Ôn Tĩnh, Ôn Tĩnh liền rụt tay lại, lùi về sau.Đản Đản đi đến gần cô, cô khẽ xoa đầu nó, nóiĐều là người của mìnhVẻ mặt của nó dần trở lại bình thường, Ôn Tĩnh nóiNó hưng dữ quáCô cười nhẹ.Hoắc vương nóiRa là có đồng phạmĐản Đản là do ta nuôi từ bé, rất thông minh đóNàng thích là đượcCô nhìn Ôn Tĩnh, vẻ mặt có chút lo sợ của cô ấy, cô nóiÔn Tĩnh cô lại đây, chạm vào Đản Đản xem( Sợ hãi) Nhưng nó...!Có ta ở đây cô sợ gì chứ?Ôn Tĩnh dần dần tiến lại, vẻ mặt vẫn lo lắng, tiến dần tiến dần lại.Cô ấy nhìn Đản Đản rồi lại chuyển sang cô, nóiThật sự không saoCô gật đầu.Ôn Tĩnh nhắm chặt máu giơ tay ra, dần dần chạm vào lớp lông dày đó, ngay sau đó cô ấy mở mắt, ôm chặt Đản Đản, liên tục dụi vào lớp lông đó, vui vẻ nóiMềm quá, dễ chịu thậtCửu Nhi ló ra, hỏiThật không?Ôn Tĩnh đáp( Tươi cười) Thật đó, Tiểu công chúa cô mau qua đâyCửu Nhi vui vẻ, lập tức chạy ra, ôm lấy Đản Đản.Đúng lúc đó, Hoắc vương nóiTa có chút việc,tý về ăn cơm với nàngVângHoắc vương đi ra một nơi vắng vẻ trong phủ, nóiLinh CaMột nam nhân lập tức xuất hiện, quỳ xuống, nóiChủ nhân, có gì căn dặnKhuân mặt Hoắc vương trở lên tức giận nóiHuỷ khuân mặt của Thẩm Liên cho ta, dám hại nàng ấy, cô ta phải trả giá 1Thuộc hạ tuân lệnh ..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Một nén hương sau, Thẩm Liên tức giận chạy ra buổi tiệc, quần áo trên người cô ta không chỉnh tề, đầu tóc rối bời, vừa khóc lóc chạy đến chỗ Hầu gia, nói( Khóc lóc) Cha, người phải làm chủ cho nữ nhi.Truyện SủngHầu gia vội vàng hỏiLiên Nhi, con làm sao vậy?Cha....con....con....tất cả tại Âu Dương Vũ Ninh hại conMọi người ngơ ngác nhìn cô, cô đứng dậy, thản nhiên, hỏiThẩm muội muội, muội lên cẩn thận lời nói của mìnhThẩm Liên chỉ tay vào cô, ánh mắt chắc như đinh đóng cột, nóiChính ngươi hại taTa hại muội gì nào?Ta....!Hầu gia, hỏiRốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con mau nói điÁnh mắt ông ta chuyển qua cô, nói tiếpNếu có người có ya hại con ta tuyệt đối không tha cho người đóCha.....( khóc lóc) Âu Dương Vũ Ninh...!cô ta....!cô ta....lừa con đến căn phòng, bên trong còn toàn xuân dược không màu" Âu Dương Vũ Ninh, ngươi hại ta, ta nhất định không để yên cho ngươiHầu gia, nhìn cô, hỏiVương phi, người giải thích sao về chuyện này?Cô thản nhiên, bước xuống dưới, đi đến gần Thẩm Liên, hỏiThẩm muội muội , nếu thật là ta lừa muội tới căn phòng đó thì làm sao muội biết trong đó có xuân dược, hơn nữa còn là loại không màuThẩm Liên giật mình, khuân mặt bắt đầu trở lên khó coiTa....ta đoán đượcCô cười lên, nóiTa còn không biết trong phòng đó có gì, muội là người bị hại mà lại biết rõ như vậy, chuyện này kỳ lạ thật đấy Thẩm muội muộiMọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.Thẩm Liên thấy vậy thì lại nóiNếu cô không hại ta thì sao lại giữ cửa cả một nén hương không cho ta ra ngoàiCửu Nhi tức giận, nóiMột nén hương trước tỷ ấy còn ở đây cùng ta bà Ôn Tĩnh nói chuyện, giữ cửa ngươi kiểu gì?Xung quanh lại bắt đầu bàn tánĐúng như Tiểu công chúa nói, cả một nén hương Vương phi luôn ở đâyTa thấy Thẩm Liên định hại cho Vương phi thì đúng hơnCô lại nóiBị hạ xuân dược, lẽ nào Thẩm muội muội bị.....!Cô ta quát lớnÂu Dương Vũ Ninh, người đó đáng ra là ngươi, ngươi mới là người ở căn phòng đóNói xong cô ta giật mình, che miệng lại.Đúng lúc đó, Hầu gia bước tới, tức giận, tát mạnh vào Thẩm Liên, nóiThật mất mặt, cút vê phủ cho ta, từ này không được ra khỏi phủ nửa bước, nếu còn dám ra ngoài ta đánh gãy chân ngươi( Bất ngờ) Cha....!Hoắc vương bỗng nhiên đứng dậy, nóiKhoan đã.Cứ thế cho qua sao? Vương phi của bổn vương bị vu oan, các người nói đi là đi saoHầu gia hỏiTử Ngạo, bây giờ con muốn sao?Bảo cô ta xin lỗi nàng ấyThẩm Liên tức giận, quát lớnĐừng có mơ, ta còn lâu mới xin lỗi loại tiện nhân như cô taHoắc vương tức giận, ánh mắt đáng sợ nhìn Thẩm Liên, nóiNgươi vừa nói cái gì?( Sợ hãi) Muội....!Hầu gia nhìn Thẩm Liên, nóiCòn không mau điThẩm Liên cắn răng chịu đựng, bước lên trên, ánh mắt căn hận nhìn cô, nóiXin lỗi, mong tỷ tha thứ" Âu Dương Vũ Ninh, chuyện này chưa xong đâuSau đó, Hầu gia kéo cô ta về phủ.Một lúc sau, mọi người lần lượt ra về.Sau khi tất cả mọi người rời đi, Ôn Tĩnh và Cửu Nhi đi đến bên cạnh cô, Ôn Tĩnh cười nóiVui quá.Thẩm tiểu thư à Thẩm tiểu thư, điều ngu ngốc cô làm là động vào cô ấyMấy người cùng nhau về đại điện, đến nơi, Cửu Nhi hỏi côTỷ, vậy ai giữ cửa cô ta?Cô cười nhẹ, nóiMuội cũng biết nó màMuội biết sao? Ai vậy?Cô lại huýt một tiếng, Đản Đản lại đi tới, một con sư tử to lớn đi vào, Cửu Nhi nhìn thấy nó thì lập tức núp sau lưng cô, nóiRa là nóÔn Tĩnh nhìn thấy nó thì vui mừng, đi tới giơ tay định chạm vào nó, vẻ mặt của Đản Đản liền thay đổi, trở nên hung dữ nhìn như sắp lao vào cô ấy vậy, nó nhìn Ôn Tĩnh, Ôn Tĩnh liền rụt tay lại, lùi về sau.Đản Đản đi đến gần cô, cô khẽ xoa đầu nó, nóiĐều là người của mìnhVẻ mặt của nó dần trở lại bình thường, Ôn Tĩnh nóiNó hưng dữ quáCô cười nhẹ.Hoắc vương nóiRa là có đồng phạmĐản Đản là do ta nuôi từ bé, rất thông minh đóNàng thích là đượcCô nhìn Ôn Tĩnh, vẻ mặt có chút lo sợ của cô ấy, cô nóiÔn Tĩnh cô lại đây, chạm vào Đản Đản xem( Sợ hãi) Nhưng nó...!Có ta ở đây cô sợ gì chứ?Ôn Tĩnh dần dần tiến lại, vẻ mặt vẫn lo lắng, tiến dần tiến dần lại.Cô ấy nhìn Đản Đản rồi lại chuyển sang cô, nóiThật sự không saoCô gật đầu.Ôn Tĩnh nhắm chặt máu giơ tay ra, dần dần chạm vào lớp lông dày đó, ngay sau đó cô ấy mở mắt, ôm chặt Đản Đản, liên tục dụi vào lớp lông đó, vui vẻ nóiMềm quá, dễ chịu thậtCửu Nhi ló ra, hỏiThật không?Ôn Tĩnh đáp( Tươi cười) Thật đó, Tiểu công chúa cô mau qua đâyCửu Nhi vui vẻ, lập tức chạy ra, ôm lấy Đản Đản.Đúng lúc đó, Hoắc vương nóiTa có chút việc,tý về ăn cơm với nàngVângHoắc vương đi ra một nơi vắng vẻ trong phủ, nóiLinh CaMột nam nhân lập tức xuất hiện, quỳ xuống, nóiChủ nhân, có gì căn dặnKhuân mặt Hoắc vương trở lên tức giận nóiHuỷ khuân mặt của Thẩm Liên cho ta, dám hại nàng ấy, cô ta phải trả giá 1Thuộc hạ tuân lệnh ..

Chương 43: Chương 43