Âu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình…
Chương 45: Chương 45
Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Cô nhìn cô ta, trên môi nở nụ cười khiêu khích, nóiCô....không dám đâuCô ta tức giận, nhìn đám thuộc hạ của mình,nóiCòn ngây ra đó à, bắt cô ta lại cho taĐám thuộc hạ vội vàng tiến đến, cô nhìn đám người cười nhẹ nóiCuối cùng cũng có chút thú vịCô đứng dậy,vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, đám người bắt đầu vây quanh cô, ai ai cũng cao to lực lưỡng.Cửu Nhi ở một bên vẻ mặt lo lắng, Phương Gia Thành thấy vậy liền nóiTiểu công chúa, không cần lo cho cô ta, đám người kia mới đáng lo đấyCửu Nhi nghe thấy không hiểu gì, nhưng cũng ngồi yên quan sát.Đám người lần lượt tiến vào, nhưng đều bị cô tránh qua, rồi bị đánh ngất, bọn họ ngay cả một cọng tóc của cô cũng không thể chạm tới.Sau khi tất cả bị đánh bất tỉnh trên đất, cô nở nụ cười nham hiểm bước đến gần cô ta, cô ta cũng bị doạ sợ ngã xuống sàn, cô dùng hai ngón tay nâng khuân mặt của cô ta lên, nóiBây giờ lên làm gì với cô đây?Cô ta nhìn cô trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nóiNgươi....!ngươi..dám động vào ta, Diệu quốc sẽ không tha cho ngươi đâuTa sợ quá, Nạp Lan quận chúa, ta không quan tâm cô là ai? Trước khi ta đổi ý giết hết các người thì lập tức biến khỏi đâyCô buông tay ra quay lại chỗ ngồi, cô vừa ngồi xuống thì Cửu Nhi vui vẻ, nóiTỷ lợi hãi quáÔn Tĩnh nóiKhông giống tác phong của cô tý nào, bình thường cô đã đánh cho bọn chúng một trận tơi bời rồi, sao lần này dễ dàng vậy?Cô mỉm cười, đápCô ta thú vị hơn người nhàm chán( Trắc phi) kia nhiều, ta từ từ chơi với cô taÔn Tĩnh thở dài, nóiQuả nhiên đều có mục đíchCửu Nhi nóiTỷ, nếu như không gặp lại cô ta nữa thì sao?Không thể nào, cô ta từ Diệu quốc đến,mà Diệu quốc có mối liên hệ thân thiết với Nghi quốc, Quận chúa của Diệu quốc đột nhiên tới đây, nhất định sẽ ở đây dài dài, nhất định sẽ gặp lại cô ta________________Gần tối, cô và Cửu Nhi về phủ, vừa bước vào phủ thì đã thấy Lưu quản gia đứng ở đó, vẻ mặt lo lắng, thấy vậy hai người liền đi tới gần, cô hỏiLưu quản gia, có chuyện gì vậy?Ông ấy giật mình quay lại nhìn hai người, nóiVương phi, Tiểu công chúa, hai người về rồi?Sao vậy? Có chuyện gì sao?Bẩm Vương phi, lúc người rời đi, có căn dặn thuộc hạ cho Đản...Đản ăn, nhưng chúng tôi không ai có thể tiến lại gần nó, nó rất đáng sợ cứ hễ tới gần là cứ như muốn nuốt sống chúng tôi vậy, Vương phi người xem..Cô mỉm cười, nóiBây giờ Đản Đản đâu rồi?Ở đại điện ạMang theo thức ăn đi theo taVângLưu quản gia đi theo cô và Cửu Nhi tới đại điện, Đản Đản bấy giờ đang nằm ngủ ở đó, cô bước vào trong, gọiĐản ĐảnĐản Đản lập tức bật dậy, đi nhanh đến bên cô, dụi lớp lông dày của mình vào người cô, vẻ mặt hiền lành, Lưu quản gia nhìn thấy, vẻ mặt kinh hãiLúc nãy thì hung dữ, nhìn là thấy sợ rồi, bây giờ có Vương phi, nhìn cứ như cún con vậyCô cầm lấy thức ăn, nóiĂn điCô cầm từng miếng từng miếng đút cho Đản Đản, nó vui vẻ ăn ngay.Sau khi ăn xong, cô chỉ tay vào Lưu quản gia,nóiSau này, ông ấy là người chăm sóc cho ngươi, đừng có làm ông ấy sợNó nhìn chằm chằm vào Lưu quản gia, không chớp mắt, Lưu quản gia thấy vậy thì sỡ hãi.Nhưng sau đó ánh mắt của Đản Đản nhìn xuống dưới đất như đã ngầm chấp nhận vậy.____________Tối đến, cô sai người chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, cô và Cửu Nhi ngồi đó chờ Hoắc vương trở về.Được một nén hương thì Hoắc vương trở về, Hoắc vương ngồi vào bàn ăn, vừa ngồi xuống Cửu Nhi liền hỏiTử Ngạo ca, có phải Diệu quốc đến nước chúng ta, đúng không?( Có chút bất ngờ) Sao muội biết?Hihi, hôm nay bọn muội gặp cái cô Quận chúa của Diệu quốc ở Hồng Lăng tửu lâu, cô ta còn đến gây sự với bọn muội nhưng bị Vũ Ninh tỷ dọa cho sợ không dám nói gì, vui lắmHoắc vương nhìn cô, nóiKhông hổ là nàngTử Ngạo, cô ta tới đây làm gì vậy?Ta cũng không biết, Lãnh Tử Thâm gọi họ đến, không biết hắn muốn dở trò gìMặc kệ hắn muốn dở trò gì, lần này tuyệt đối không được tha cho hắn, loại người như hắn không xứng đáng được tồn tạiCửu Nhi nghe thấy thì buồn bã cúi mặt xuống, cô thấy vậy thì liền gọi cô béCửu NhiCô bé buồn bã ngẩng lên, nhìn vẻ mặt buồn bã của cô bé cô có chút đau lòng, Cửu Nhi nóiVũ Ninh tỷ, ta biết Hoàng huynh làm rất nhiều chuyện sai trái nhưng dù gì huynh ấy cũng là ca ca của muội, muội....!Cô đi tới gần cô bé, xoa đầu cô bé nóiTa biết, muội rất khó xử, nhưng....!Vũ Ninh tỷ, tỷ có thể hứa với muội, tỷ sẽ không lấy mạng của huynh ấy được không? Muội biết huynh ấy đã làm hại đến tỷ, đến Tử Ngạo ca nhưng muội....!Cô thở dài, nóiĐược rồi được rồi, ta hứa với muội, chỉ cần từ bây giờ hắn không làm hại đến Tử Ngạo, hại đến những người xung quanh ta,ta sẽ không động đến hắnHoắc vương cũng nóiTa cũng hứa với muộiCửu Nhi nghe thấy thì lập tức vui vẻ, nóiMuội biết hai người tốt với muội nhất màThôi mau ăn điDạCô nhìn cô bé ngây thơ trước mặt mình, ánh mắt thương xótCửu Nhi muội quá tốt bụng, Lãnh Tử Thâm căn bản không coi muội là muội muội ..
Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Cô nhìn cô ta, trên môi nở nụ cười khiêu khích, nóiCô....không dám đâuCô ta tức giận, nhìn đám thuộc hạ của mình,nóiCòn ngây ra đó à, bắt cô ta lại cho taĐám thuộc hạ vội vàng tiến đến, cô nhìn đám người cười nhẹ nóiCuối cùng cũng có chút thú vịCô đứng dậy,vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, đám người bắt đầu vây quanh cô, ai ai cũng cao to lực lưỡng.Cửu Nhi ở một bên vẻ mặt lo lắng, Phương Gia Thành thấy vậy liền nóiTiểu công chúa, không cần lo cho cô ta, đám người kia mới đáng lo đấyCửu Nhi nghe thấy không hiểu gì, nhưng cũng ngồi yên quan sát.Đám người lần lượt tiến vào, nhưng đều bị cô tránh qua, rồi bị đánh ngất, bọn họ ngay cả một cọng tóc của cô cũng không thể chạm tới.Sau khi tất cả bị đánh bất tỉnh trên đất, cô nở nụ cười nham hiểm bước đến gần cô ta, cô ta cũng bị doạ sợ ngã xuống sàn, cô dùng hai ngón tay nâng khuân mặt của cô ta lên, nóiBây giờ lên làm gì với cô đây?Cô ta nhìn cô trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nóiNgươi....!ngươi..dám động vào ta, Diệu quốc sẽ không tha cho ngươi đâuTa sợ quá, Nạp Lan quận chúa, ta không quan tâm cô là ai? Trước khi ta đổi ý giết hết các người thì lập tức biến khỏi đâyCô buông tay ra quay lại chỗ ngồi, cô vừa ngồi xuống thì Cửu Nhi vui vẻ, nóiTỷ lợi hãi quáÔn Tĩnh nóiKhông giống tác phong của cô tý nào, bình thường cô đã đánh cho bọn chúng một trận tơi bời rồi, sao lần này dễ dàng vậy?Cô mỉm cười, đápCô ta thú vị hơn người nhàm chán( Trắc phi) kia nhiều, ta từ từ chơi với cô taÔn Tĩnh thở dài, nóiQuả nhiên đều có mục đíchCửu Nhi nóiTỷ, nếu như không gặp lại cô ta nữa thì sao?Không thể nào, cô ta từ Diệu quốc đến,mà Diệu quốc có mối liên hệ thân thiết với Nghi quốc, Quận chúa của Diệu quốc đột nhiên tới đây, nhất định sẽ ở đây dài dài, nhất định sẽ gặp lại cô ta________________Gần tối, cô và Cửu Nhi về phủ, vừa bước vào phủ thì đã thấy Lưu quản gia đứng ở đó, vẻ mặt lo lắng, thấy vậy hai người liền đi tới gần, cô hỏiLưu quản gia, có chuyện gì vậy?Ông ấy giật mình quay lại nhìn hai người, nóiVương phi, Tiểu công chúa, hai người về rồi?Sao vậy? Có chuyện gì sao?Bẩm Vương phi, lúc người rời đi, có căn dặn thuộc hạ cho Đản...Đản ăn, nhưng chúng tôi không ai có thể tiến lại gần nó, nó rất đáng sợ cứ hễ tới gần là cứ như muốn nuốt sống chúng tôi vậy, Vương phi người xem..Cô mỉm cười, nóiBây giờ Đản Đản đâu rồi?Ở đại điện ạMang theo thức ăn đi theo taVângLưu quản gia đi theo cô và Cửu Nhi tới đại điện, Đản Đản bấy giờ đang nằm ngủ ở đó, cô bước vào trong, gọiĐản ĐảnĐản Đản lập tức bật dậy, đi nhanh đến bên cô, dụi lớp lông dày của mình vào người cô, vẻ mặt hiền lành, Lưu quản gia nhìn thấy, vẻ mặt kinh hãiLúc nãy thì hung dữ, nhìn là thấy sợ rồi, bây giờ có Vương phi, nhìn cứ như cún con vậyCô cầm lấy thức ăn, nóiĂn điCô cầm từng miếng từng miếng đút cho Đản Đản, nó vui vẻ ăn ngay.Sau khi ăn xong, cô chỉ tay vào Lưu quản gia,nóiSau này, ông ấy là người chăm sóc cho ngươi, đừng có làm ông ấy sợNó nhìn chằm chằm vào Lưu quản gia, không chớp mắt, Lưu quản gia thấy vậy thì sỡ hãi.Nhưng sau đó ánh mắt của Đản Đản nhìn xuống dưới đất như đã ngầm chấp nhận vậy.____________Tối đến, cô sai người chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, cô và Cửu Nhi ngồi đó chờ Hoắc vương trở về.Được một nén hương thì Hoắc vương trở về, Hoắc vương ngồi vào bàn ăn, vừa ngồi xuống Cửu Nhi liền hỏiTử Ngạo ca, có phải Diệu quốc đến nước chúng ta, đúng không?( Có chút bất ngờ) Sao muội biết?Hihi, hôm nay bọn muội gặp cái cô Quận chúa của Diệu quốc ở Hồng Lăng tửu lâu, cô ta còn đến gây sự với bọn muội nhưng bị Vũ Ninh tỷ dọa cho sợ không dám nói gì, vui lắmHoắc vương nhìn cô, nóiKhông hổ là nàngTử Ngạo, cô ta tới đây làm gì vậy?Ta cũng không biết, Lãnh Tử Thâm gọi họ đến, không biết hắn muốn dở trò gìMặc kệ hắn muốn dở trò gì, lần này tuyệt đối không được tha cho hắn, loại người như hắn không xứng đáng được tồn tạiCửu Nhi nghe thấy thì buồn bã cúi mặt xuống, cô thấy vậy thì liền gọi cô béCửu NhiCô bé buồn bã ngẩng lên, nhìn vẻ mặt buồn bã của cô bé cô có chút đau lòng, Cửu Nhi nóiVũ Ninh tỷ, ta biết Hoàng huynh làm rất nhiều chuyện sai trái nhưng dù gì huynh ấy cũng là ca ca của muội, muội....!Cô đi tới gần cô bé, xoa đầu cô bé nóiTa biết, muội rất khó xử, nhưng....!Vũ Ninh tỷ, tỷ có thể hứa với muội, tỷ sẽ không lấy mạng của huynh ấy được không? Muội biết huynh ấy đã làm hại đến tỷ, đến Tử Ngạo ca nhưng muội....!Cô thở dài, nóiĐược rồi được rồi, ta hứa với muội, chỉ cần từ bây giờ hắn không làm hại đến Tử Ngạo, hại đến những người xung quanh ta,ta sẽ không động đến hắnHoắc vương cũng nóiTa cũng hứa với muộiCửu Nhi nghe thấy thì lập tức vui vẻ, nóiMuội biết hai người tốt với muội nhất màThôi mau ăn điDạCô nhìn cô bé ngây thơ trước mặt mình, ánh mắt thương xótCửu Nhi muội quá tốt bụng, Lãnh Tử Thâm căn bản không coi muội là muội muội ..
Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Cô nhìn cô ta, trên môi nở nụ cười khiêu khích, nóiCô....không dám đâuCô ta tức giận, nhìn đám thuộc hạ của mình,nóiCòn ngây ra đó à, bắt cô ta lại cho taĐám thuộc hạ vội vàng tiến đến, cô nhìn đám người cười nhẹ nóiCuối cùng cũng có chút thú vịCô đứng dậy,vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, đám người bắt đầu vây quanh cô, ai ai cũng cao to lực lưỡng.Cửu Nhi ở một bên vẻ mặt lo lắng, Phương Gia Thành thấy vậy liền nóiTiểu công chúa, không cần lo cho cô ta, đám người kia mới đáng lo đấyCửu Nhi nghe thấy không hiểu gì, nhưng cũng ngồi yên quan sát.Đám người lần lượt tiến vào, nhưng đều bị cô tránh qua, rồi bị đánh ngất, bọn họ ngay cả một cọng tóc của cô cũng không thể chạm tới.Sau khi tất cả bị đánh bất tỉnh trên đất, cô nở nụ cười nham hiểm bước đến gần cô ta, cô ta cũng bị doạ sợ ngã xuống sàn, cô dùng hai ngón tay nâng khuân mặt của cô ta lên, nóiBây giờ lên làm gì với cô đây?Cô ta nhìn cô trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nóiNgươi....!ngươi..dám động vào ta, Diệu quốc sẽ không tha cho ngươi đâuTa sợ quá, Nạp Lan quận chúa, ta không quan tâm cô là ai? Trước khi ta đổi ý giết hết các người thì lập tức biến khỏi đâyCô buông tay ra quay lại chỗ ngồi, cô vừa ngồi xuống thì Cửu Nhi vui vẻ, nóiTỷ lợi hãi quáÔn Tĩnh nóiKhông giống tác phong của cô tý nào, bình thường cô đã đánh cho bọn chúng một trận tơi bời rồi, sao lần này dễ dàng vậy?Cô mỉm cười, đápCô ta thú vị hơn người nhàm chán( Trắc phi) kia nhiều, ta từ từ chơi với cô taÔn Tĩnh thở dài, nóiQuả nhiên đều có mục đíchCửu Nhi nóiTỷ, nếu như không gặp lại cô ta nữa thì sao?Không thể nào, cô ta từ Diệu quốc đến,mà Diệu quốc có mối liên hệ thân thiết với Nghi quốc, Quận chúa của Diệu quốc đột nhiên tới đây, nhất định sẽ ở đây dài dài, nhất định sẽ gặp lại cô ta________________Gần tối, cô và Cửu Nhi về phủ, vừa bước vào phủ thì đã thấy Lưu quản gia đứng ở đó, vẻ mặt lo lắng, thấy vậy hai người liền đi tới gần, cô hỏiLưu quản gia, có chuyện gì vậy?Ông ấy giật mình quay lại nhìn hai người, nóiVương phi, Tiểu công chúa, hai người về rồi?Sao vậy? Có chuyện gì sao?Bẩm Vương phi, lúc người rời đi, có căn dặn thuộc hạ cho Đản...Đản ăn, nhưng chúng tôi không ai có thể tiến lại gần nó, nó rất đáng sợ cứ hễ tới gần là cứ như muốn nuốt sống chúng tôi vậy, Vương phi người xem..Cô mỉm cười, nóiBây giờ Đản Đản đâu rồi?Ở đại điện ạMang theo thức ăn đi theo taVângLưu quản gia đi theo cô và Cửu Nhi tới đại điện, Đản Đản bấy giờ đang nằm ngủ ở đó, cô bước vào trong, gọiĐản ĐảnĐản Đản lập tức bật dậy, đi nhanh đến bên cô, dụi lớp lông dày của mình vào người cô, vẻ mặt hiền lành, Lưu quản gia nhìn thấy, vẻ mặt kinh hãiLúc nãy thì hung dữ, nhìn là thấy sợ rồi, bây giờ có Vương phi, nhìn cứ như cún con vậyCô cầm lấy thức ăn, nóiĂn điCô cầm từng miếng từng miếng đút cho Đản Đản, nó vui vẻ ăn ngay.Sau khi ăn xong, cô chỉ tay vào Lưu quản gia,nóiSau này, ông ấy là người chăm sóc cho ngươi, đừng có làm ông ấy sợNó nhìn chằm chằm vào Lưu quản gia, không chớp mắt, Lưu quản gia thấy vậy thì sỡ hãi.Nhưng sau đó ánh mắt của Đản Đản nhìn xuống dưới đất như đã ngầm chấp nhận vậy.____________Tối đến, cô sai người chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, cô và Cửu Nhi ngồi đó chờ Hoắc vương trở về.Được một nén hương thì Hoắc vương trở về, Hoắc vương ngồi vào bàn ăn, vừa ngồi xuống Cửu Nhi liền hỏiTử Ngạo ca, có phải Diệu quốc đến nước chúng ta, đúng không?( Có chút bất ngờ) Sao muội biết?Hihi, hôm nay bọn muội gặp cái cô Quận chúa của Diệu quốc ở Hồng Lăng tửu lâu, cô ta còn đến gây sự với bọn muội nhưng bị Vũ Ninh tỷ dọa cho sợ không dám nói gì, vui lắmHoắc vương nhìn cô, nóiKhông hổ là nàngTử Ngạo, cô ta tới đây làm gì vậy?Ta cũng không biết, Lãnh Tử Thâm gọi họ đến, không biết hắn muốn dở trò gìMặc kệ hắn muốn dở trò gì, lần này tuyệt đối không được tha cho hắn, loại người như hắn không xứng đáng được tồn tạiCửu Nhi nghe thấy thì buồn bã cúi mặt xuống, cô thấy vậy thì liền gọi cô béCửu NhiCô bé buồn bã ngẩng lên, nhìn vẻ mặt buồn bã của cô bé cô có chút đau lòng, Cửu Nhi nóiVũ Ninh tỷ, ta biết Hoàng huynh làm rất nhiều chuyện sai trái nhưng dù gì huynh ấy cũng là ca ca của muội, muội....!Cô đi tới gần cô bé, xoa đầu cô bé nóiTa biết, muội rất khó xử, nhưng....!Vũ Ninh tỷ, tỷ có thể hứa với muội, tỷ sẽ không lấy mạng của huynh ấy được không? Muội biết huynh ấy đã làm hại đến tỷ, đến Tử Ngạo ca nhưng muội....!Cô thở dài, nóiĐược rồi được rồi, ta hứa với muội, chỉ cần từ bây giờ hắn không làm hại đến Tử Ngạo, hại đến những người xung quanh ta,ta sẽ không động đến hắnHoắc vương cũng nóiTa cũng hứa với muộiCửu Nhi nghe thấy thì lập tức vui vẻ, nóiMuội biết hai người tốt với muội nhất màThôi mau ăn điDạCô nhìn cô bé ngây thơ trước mặt mình, ánh mắt thương xótCửu Nhi muội quá tốt bụng, Lãnh Tử Thâm căn bản không coi muội là muội muội ..