Âu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình…
Chương 55: Chương 55
Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Cô liếc nhìn đám thị vệ, ánh mắt dần trở nên đáng sợ, bọn chúng thấy vậy liền nhanh chóng lùi về sau tới bên cạnh Nạp Lãnh, nóiVương gia, cô ta không đơn giảnXin lỗi Vương gia, chúng tôi không phải đối thủ của cô taLàm sao đây Vương gia?Vẻ mặt Nạp Lãnh dần trở lên khó coiCô ta rốt cuộc là ai?Cô dùng kiếm cắt đứt dây thừng chói nhóm người Cổ Tịch,nóiChả ra saoCổ Tịch cùng với nhóm người đi tới trước mặt cô, nóiĐa tạ Chủ nhân cứu mạngNgười của ta trừ ta ra không ai được phép động vàoNói xong, cô tiến lại gần Nạp Lãnh nóiÔng tự mang đầu đến đây hay là ta tự đến lấyCô...cô...biết ta là ai không? Dám động vào ta..Động vào ông thì sao? Nạp Lãnh ông quên chuyện gì thì phảiChuyện gì?Ta nhớ là ông đã......thuê một nhóm người đi hành thích Hoàng đế Diệu quốc và nữ nhi của ông ta....ông nói xem nếu ông ta biết được chuyện này thì ông...!( Chột dạ) Cô...cô làm sao biết được chuyện nàyKhông có chuyện gì mà Mạn Sa ta muốn mà không biết đượcNạp Lãnh hơi cúi đầu xuốngNhóm người Mạn Châu Sa này thật nguy hiểm, không nên day dưa với bọn chúng, bây giờ phải tìm cách sống đãÔng ta đột nhiên mỉm cười tới gần cô, giọng cẩn trọng nóiMạn Chủ nhân, ta nói với người một bí mật người có thể tha cho ta được không?Nói ra nghe xemỞ một nhà kho ngoại thành, tất cả bảo vật của ta đều ở đó, nó bây giờ là của người tấtChỉ cần có thể sống những thứ này mình nhất định sẽ lấy lạiTất cả tài sản của ngươi sao?VângĐược, bây giờ dẫn ta tới đóĐược, được ạSau đó mấy người lên đường rời khỏi thành.______Tới nhà kho, Nạp Lãnh đi đến bên tường, ấn vào một cái một cánh cửa bí mật hiện ra, mấy người bước vào trong, bên trong rất nhiều vàng bạc châu báu, còn có cả vũ khí.Nạp Lãnh nóiĐây ạ, Mạn Chủ nhân người xem bây giờ...ta có thể...!Cô liếc mắt sang Cổ Tịch, sau đó nóiĐược ông có thể điNghe thấy vậy, ông ta vui vẻ đi ra, nhưng chưa được mấy bước thì đã bị Cổ Tịch một kiếm đầu rời khỏi cổ, thấy vậy cô mỉm cười nóiRa đi an nghỉCô nhìn vào bốn người thị vệ kia, nóiMột là đi theo ta hay là giống ông taBọn họ nhìn nhau, sau đó quỳ xuống nóiChúng tôi nguyện sống chết vì Chủ nhânTốtSau đó cô đi quan sát xung quanh một lượtCũng nhiều thật, ông ta ve vét trong những năm nay cũng không ít, chết là đúngCô nhìn vào đống vũ khí, có đủ loại mà đều là đồ tốt quay lại đám người nóiVũ khí ở đây các người thích cái nào thì cứ lấy, còn lại mang về cho taDạDọn hết chỗ này mang về cho Nạp Lan xử lý( Đồng thanh) RõNói xong cô rời đi, cô trở lại hoàng cung,thay y phục ra, vừa thay xong thì Hoắc vương, Giáo Nghĩa và Nạp Lan đi tới, Hoắc vương nóiXong rồi ?Ngoài dự định luônNạp Lan đi lên hỏiLà ai vậy?Người này cô cũng quen đấy, Nạp Lãnh đệ đệ ruột của cha cô( Bất ngờ) Là ông ta sao? Sao có thể?Ông ta còn ve vét được rất nhiều đồ đấy, ta đang cho người mang về đây rồiÔng ta bây giờ sao rồi?Chết rồiCô quay sang Giáo Nghĩa nóiGiáo tướng, làm phiền ngài ra cổng thành đón người hộ ta, giúp họ vào thànhKhông thành vấn đềĐa tạÀ, họ trông như nào?Mặc y phục đen đeo mặt nạ trên mặt nạ và y phục đều có hoa bỉ ngạnĐược, ta đi ngay_________Nửa canh giờ sau,Giáo Nghĩa đón nhóm người ở cổng thành, họ đi đến đâu cũng gây sự chú ý, đến cổng thành thì Giáo Nghĩa chặn lại nóiChủ nhân của các người bảo ta ở đây đợi các người, mau đi theo taCổ Tịch đápĐượcMình nhận hắn, hắn là Giáo tướng quân cũng là phu quân của Nạp Lan quận chúaBọn họ đi theo Giáo Nghĩa vào hoàng cung, lúc này mọi người đều đợi ở đó, tới gần, Cổ Tịch nóiChủ nhân, đều ở đây ạTốtBốn thị vệ kia thấy thế thì mới biết khuân mặt của Chủ nhân mình, họ đều kinh ngạc,lúc này cô nóiNạp Lan, tùy cô xử lý đấy, à...cả đầu của ông ta nữaĐược, giao cho taDẫn theo bốn người kia nữa, họ trước đây là thuộc hạ của ông ta, có thể làm chứngỪNạp Lan, tuy trước đây họ là thuộc hạ của ông ta nhưng bây giờ là thuộc hạ của ta, ta mong họ sẽ an toàn rời ra khỏi đóTa hiểu, cô yên tâm, ta nhất định sẽ nói với phụ hoàngTa tin côNạp Lan mang tất cả đồ vật đi cùng với bốn thị vệ, tới nơi, cô ấy kể rõ mọi chuyện với Hoàng đế, Hoàng đ é nghe thấy thì vô cùng tức giận, nóiTo gan, dám hành thích trẫm, đáng chết, tên khốn đó, lập tức ban chết ban chết cho hắnNạp Lan dâng đầu của Nạp Lãnh trong chiếc hộp lên nóiPhụ hoàng, đây là do Vũ Ninh..cô ấy....cũng bất đắc dĩTa hiểu, ta không truy cứu, nhưng nói với Vương phi là sau này đừng có tùy tiện nữaNhi thần biết rồi, Phụ hoàng bốn người này bây giờ là người của Vũ Ninh, mong người đừng có định tội họĐám người này ta không quan tâm, đi điVâng.Nhi thần cáo lui ..
Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Cô liếc nhìn đám thị vệ, ánh mắt dần trở nên đáng sợ, bọn chúng thấy vậy liền nhanh chóng lùi về sau tới bên cạnh Nạp Lãnh, nóiVương gia, cô ta không đơn giảnXin lỗi Vương gia, chúng tôi không phải đối thủ của cô taLàm sao đây Vương gia?Vẻ mặt Nạp Lãnh dần trở lên khó coiCô ta rốt cuộc là ai?Cô dùng kiếm cắt đứt dây thừng chói nhóm người Cổ Tịch,nóiChả ra saoCổ Tịch cùng với nhóm người đi tới trước mặt cô, nóiĐa tạ Chủ nhân cứu mạngNgười của ta trừ ta ra không ai được phép động vàoNói xong, cô tiến lại gần Nạp Lãnh nóiÔng tự mang đầu đến đây hay là ta tự đến lấyCô...cô...biết ta là ai không? Dám động vào ta..Động vào ông thì sao? Nạp Lãnh ông quên chuyện gì thì phảiChuyện gì?Ta nhớ là ông đã......thuê một nhóm người đi hành thích Hoàng đế Diệu quốc và nữ nhi của ông ta....ông nói xem nếu ông ta biết được chuyện này thì ông...!( Chột dạ) Cô...cô làm sao biết được chuyện nàyKhông có chuyện gì mà Mạn Sa ta muốn mà không biết đượcNạp Lãnh hơi cúi đầu xuốngNhóm người Mạn Châu Sa này thật nguy hiểm, không nên day dưa với bọn chúng, bây giờ phải tìm cách sống đãÔng ta đột nhiên mỉm cười tới gần cô, giọng cẩn trọng nóiMạn Chủ nhân, ta nói với người một bí mật người có thể tha cho ta được không?Nói ra nghe xemỞ một nhà kho ngoại thành, tất cả bảo vật của ta đều ở đó, nó bây giờ là của người tấtChỉ cần có thể sống những thứ này mình nhất định sẽ lấy lạiTất cả tài sản của ngươi sao?VângĐược, bây giờ dẫn ta tới đóĐược, được ạSau đó mấy người lên đường rời khỏi thành.______Tới nhà kho, Nạp Lãnh đi đến bên tường, ấn vào một cái một cánh cửa bí mật hiện ra, mấy người bước vào trong, bên trong rất nhiều vàng bạc châu báu, còn có cả vũ khí.Nạp Lãnh nóiĐây ạ, Mạn Chủ nhân người xem bây giờ...ta có thể...!Cô liếc mắt sang Cổ Tịch, sau đó nóiĐược ông có thể điNghe thấy vậy, ông ta vui vẻ đi ra, nhưng chưa được mấy bước thì đã bị Cổ Tịch một kiếm đầu rời khỏi cổ, thấy vậy cô mỉm cười nóiRa đi an nghỉCô nhìn vào bốn người thị vệ kia, nóiMột là đi theo ta hay là giống ông taBọn họ nhìn nhau, sau đó quỳ xuống nóiChúng tôi nguyện sống chết vì Chủ nhânTốtSau đó cô đi quan sát xung quanh một lượtCũng nhiều thật, ông ta ve vét trong những năm nay cũng không ít, chết là đúngCô nhìn vào đống vũ khí, có đủ loại mà đều là đồ tốt quay lại đám người nóiVũ khí ở đây các người thích cái nào thì cứ lấy, còn lại mang về cho taDạDọn hết chỗ này mang về cho Nạp Lan xử lý( Đồng thanh) RõNói xong cô rời đi, cô trở lại hoàng cung,thay y phục ra, vừa thay xong thì Hoắc vương, Giáo Nghĩa và Nạp Lan đi tới, Hoắc vương nóiXong rồi ?Ngoài dự định luônNạp Lan đi lên hỏiLà ai vậy?Người này cô cũng quen đấy, Nạp Lãnh đệ đệ ruột của cha cô( Bất ngờ) Là ông ta sao? Sao có thể?Ông ta còn ve vét được rất nhiều đồ đấy, ta đang cho người mang về đây rồiÔng ta bây giờ sao rồi?Chết rồiCô quay sang Giáo Nghĩa nóiGiáo tướng, làm phiền ngài ra cổng thành đón người hộ ta, giúp họ vào thànhKhông thành vấn đềĐa tạÀ, họ trông như nào?Mặc y phục đen đeo mặt nạ trên mặt nạ và y phục đều có hoa bỉ ngạnĐược, ta đi ngay_________Nửa canh giờ sau,Giáo Nghĩa đón nhóm người ở cổng thành, họ đi đến đâu cũng gây sự chú ý, đến cổng thành thì Giáo Nghĩa chặn lại nóiChủ nhân của các người bảo ta ở đây đợi các người, mau đi theo taCổ Tịch đápĐượcMình nhận hắn, hắn là Giáo tướng quân cũng là phu quân của Nạp Lan quận chúaBọn họ đi theo Giáo Nghĩa vào hoàng cung, lúc này mọi người đều đợi ở đó, tới gần, Cổ Tịch nóiChủ nhân, đều ở đây ạTốtBốn thị vệ kia thấy thế thì mới biết khuân mặt của Chủ nhân mình, họ đều kinh ngạc,lúc này cô nóiNạp Lan, tùy cô xử lý đấy, à...cả đầu của ông ta nữaĐược, giao cho taDẫn theo bốn người kia nữa, họ trước đây là thuộc hạ của ông ta, có thể làm chứngỪNạp Lan, tuy trước đây họ là thuộc hạ của ông ta nhưng bây giờ là thuộc hạ của ta, ta mong họ sẽ an toàn rời ra khỏi đóTa hiểu, cô yên tâm, ta nhất định sẽ nói với phụ hoàngTa tin côNạp Lan mang tất cả đồ vật đi cùng với bốn thị vệ, tới nơi, cô ấy kể rõ mọi chuyện với Hoàng đế, Hoàng đ é nghe thấy thì vô cùng tức giận, nóiTo gan, dám hành thích trẫm, đáng chết, tên khốn đó, lập tức ban chết ban chết cho hắnNạp Lan dâng đầu của Nạp Lãnh trong chiếc hộp lên nóiPhụ hoàng, đây là do Vũ Ninh..cô ấy....cũng bất đắc dĩTa hiểu, ta không truy cứu, nhưng nói với Vương phi là sau này đừng có tùy tiện nữaNhi thần biết rồi, Phụ hoàng bốn người này bây giờ là người của Vũ Ninh, mong người đừng có định tội họĐám người này ta không quan tâm, đi điVâng.Nhi thần cáo lui ..
Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Cô liếc nhìn đám thị vệ, ánh mắt dần trở nên đáng sợ, bọn chúng thấy vậy liền nhanh chóng lùi về sau tới bên cạnh Nạp Lãnh, nóiVương gia, cô ta không đơn giảnXin lỗi Vương gia, chúng tôi không phải đối thủ của cô taLàm sao đây Vương gia?Vẻ mặt Nạp Lãnh dần trở lên khó coiCô ta rốt cuộc là ai?Cô dùng kiếm cắt đứt dây thừng chói nhóm người Cổ Tịch,nóiChả ra saoCổ Tịch cùng với nhóm người đi tới trước mặt cô, nóiĐa tạ Chủ nhân cứu mạngNgười của ta trừ ta ra không ai được phép động vàoNói xong, cô tiến lại gần Nạp Lãnh nóiÔng tự mang đầu đến đây hay là ta tự đến lấyCô...cô...biết ta là ai không? Dám động vào ta..Động vào ông thì sao? Nạp Lãnh ông quên chuyện gì thì phảiChuyện gì?Ta nhớ là ông đã......thuê một nhóm người đi hành thích Hoàng đế Diệu quốc và nữ nhi của ông ta....ông nói xem nếu ông ta biết được chuyện này thì ông...!( Chột dạ) Cô...cô làm sao biết được chuyện nàyKhông có chuyện gì mà Mạn Sa ta muốn mà không biết đượcNạp Lãnh hơi cúi đầu xuốngNhóm người Mạn Châu Sa này thật nguy hiểm, không nên day dưa với bọn chúng, bây giờ phải tìm cách sống đãÔng ta đột nhiên mỉm cười tới gần cô, giọng cẩn trọng nóiMạn Chủ nhân, ta nói với người một bí mật người có thể tha cho ta được không?Nói ra nghe xemỞ một nhà kho ngoại thành, tất cả bảo vật của ta đều ở đó, nó bây giờ là của người tấtChỉ cần có thể sống những thứ này mình nhất định sẽ lấy lạiTất cả tài sản của ngươi sao?VângĐược, bây giờ dẫn ta tới đóĐược, được ạSau đó mấy người lên đường rời khỏi thành.______Tới nhà kho, Nạp Lãnh đi đến bên tường, ấn vào một cái một cánh cửa bí mật hiện ra, mấy người bước vào trong, bên trong rất nhiều vàng bạc châu báu, còn có cả vũ khí.Nạp Lãnh nóiĐây ạ, Mạn Chủ nhân người xem bây giờ...ta có thể...!Cô liếc mắt sang Cổ Tịch, sau đó nóiĐược ông có thể điNghe thấy vậy, ông ta vui vẻ đi ra, nhưng chưa được mấy bước thì đã bị Cổ Tịch một kiếm đầu rời khỏi cổ, thấy vậy cô mỉm cười nóiRa đi an nghỉCô nhìn vào bốn người thị vệ kia, nóiMột là đi theo ta hay là giống ông taBọn họ nhìn nhau, sau đó quỳ xuống nóiChúng tôi nguyện sống chết vì Chủ nhânTốtSau đó cô đi quan sát xung quanh một lượtCũng nhiều thật, ông ta ve vét trong những năm nay cũng không ít, chết là đúngCô nhìn vào đống vũ khí, có đủ loại mà đều là đồ tốt quay lại đám người nóiVũ khí ở đây các người thích cái nào thì cứ lấy, còn lại mang về cho taDạDọn hết chỗ này mang về cho Nạp Lan xử lý( Đồng thanh) RõNói xong cô rời đi, cô trở lại hoàng cung,thay y phục ra, vừa thay xong thì Hoắc vương, Giáo Nghĩa và Nạp Lan đi tới, Hoắc vương nóiXong rồi ?Ngoài dự định luônNạp Lan đi lên hỏiLà ai vậy?Người này cô cũng quen đấy, Nạp Lãnh đệ đệ ruột của cha cô( Bất ngờ) Là ông ta sao? Sao có thể?Ông ta còn ve vét được rất nhiều đồ đấy, ta đang cho người mang về đây rồiÔng ta bây giờ sao rồi?Chết rồiCô quay sang Giáo Nghĩa nóiGiáo tướng, làm phiền ngài ra cổng thành đón người hộ ta, giúp họ vào thànhKhông thành vấn đềĐa tạÀ, họ trông như nào?Mặc y phục đen đeo mặt nạ trên mặt nạ và y phục đều có hoa bỉ ngạnĐược, ta đi ngay_________Nửa canh giờ sau,Giáo Nghĩa đón nhóm người ở cổng thành, họ đi đến đâu cũng gây sự chú ý, đến cổng thành thì Giáo Nghĩa chặn lại nóiChủ nhân của các người bảo ta ở đây đợi các người, mau đi theo taCổ Tịch đápĐượcMình nhận hắn, hắn là Giáo tướng quân cũng là phu quân của Nạp Lan quận chúaBọn họ đi theo Giáo Nghĩa vào hoàng cung, lúc này mọi người đều đợi ở đó, tới gần, Cổ Tịch nóiChủ nhân, đều ở đây ạTốtBốn thị vệ kia thấy thế thì mới biết khuân mặt của Chủ nhân mình, họ đều kinh ngạc,lúc này cô nóiNạp Lan, tùy cô xử lý đấy, à...cả đầu của ông ta nữaĐược, giao cho taDẫn theo bốn người kia nữa, họ trước đây là thuộc hạ của ông ta, có thể làm chứngỪNạp Lan, tuy trước đây họ là thuộc hạ của ông ta nhưng bây giờ là thuộc hạ của ta, ta mong họ sẽ an toàn rời ra khỏi đóTa hiểu, cô yên tâm, ta nhất định sẽ nói với phụ hoàngTa tin côNạp Lan mang tất cả đồ vật đi cùng với bốn thị vệ, tới nơi, cô ấy kể rõ mọi chuyện với Hoàng đế, Hoàng đ é nghe thấy thì vô cùng tức giận, nóiTo gan, dám hành thích trẫm, đáng chết, tên khốn đó, lập tức ban chết ban chết cho hắnNạp Lan dâng đầu của Nạp Lãnh trong chiếc hộp lên nóiPhụ hoàng, đây là do Vũ Ninh..cô ấy....cũng bất đắc dĩTa hiểu, ta không truy cứu, nhưng nói với Vương phi là sau này đừng có tùy tiện nữaNhi thần biết rồi, Phụ hoàng bốn người này bây giờ là người của Vũ Ninh, mong người đừng có định tội họĐám người này ta không quan tâm, đi điVâng.Nhi thần cáo lui ..