Tác giả:

Âu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình…

Chương 57: Chương 57

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy đã không thấy Hoắc vương đâu, cô đi ra khỏi phòng đi ra bên ngoài, vừa đi được mấy bước thì ngực cô đột nhiên đâu nhói khiến cô ngã ra đất, cô nằm trên đất ôm lấy ngực mình vẻ mặt đau đớnHôm nay đâu phải....giữa tháng đâu....tại sao nó lại....phát tác chứCô nhìn vào phòng mìnhKhông được.....thuốc....mình cần thuốcCô muốn vào trong phòng lấy thuốc nhưng cơn đau làm cô không thể đứng dậy được.Đúng lúc cô không biết phải làm sao thì Linh Ca đi tới, thấy cô nắm trên đất liền nhanh chóng đi tới, đỡ cô dậy,hỏiVương phi, người làm sao vậy?Cô trong cơn đau đớn chỉ tay vào phòng nóiThuốc.....!thuốc....ở trên bàn.....!Nghe xong Linh Ca lập tức đi vào trong lấy lọ thuốc đưa cho cô, cô nhận lấy vội vàng mở ra lấy hai viên thuốc ra uống, nhưng không hề có hiệu quả cơn đau vẫn không hề dứt thế là cô lại lấy thêm hai viên nữa uống vào, cơn đau bắt đầu giảm dần.___Lát sau, cơn đau biến mất, cô đứng dậy, Linh Ca liền hỏiVương phi, người thấy sao rồi?Ta ổnChất độc mạnh hơn rồi thậm chí còn phát tác khi chưa đến thời điểm đó.Liệu có kịp đến lúc đó không?Vương phiTa ra ngoài một látÀ....DạChuyện hôm nay không được nói cho bất kỳ ai biết nhất là Tử NgạoThuộc hạ hiểuCô từng bước từng bước rời khỏi Hoắc vương phủ,cô đi tới phủ của Phương Gia Thành, cô bước vào trong, đi chưa được mấy bước thì gặp Phương Gia Thành, hắn liền hỏiVũ Ninh sao cô lại đến đây? Tìm ta có chuyện sao?ỪVào trong nóiHai người đi vào trong đại sảnh đóng cửa lại, cô ngồi xuống ghế, Phương Gia Thành cũng ngồi xuống bên cạnh, hắn hỏiCô tìm ta có chuyện gì?Chất độc mạnh hơn rồi, nó phát tác khi chưa đến thời điểm, bốn viên thuốc mới thể áp chế nổiNói xong Phương Gia Thành bắt mạch cho cô, ngay sau đó ánh mắt của hắn dần trở nên kinh hãi, thấy vậy cô liền hỏiSao rồi?Nằm ngoài dự liệu của ta rồi, nó mạnh lên một cách khác thườngTa còn cầm cự được bao lâu nữa?Khoảng 3 tháng hoặc có thể hơn3 tháng.Đủ rồi.Đủ thời gian để giết hắn rồiCô vẫn muốn giết Lãnh Tử Thâm sao?ỪVũ Ninh, sao cô phải liều mạng vậy chứ? Cô biết cơ thể cô bây giờ rất yếu rồi không? Sao phải liều mạng vậy?Chỉ cần hắn chết chàng ấy mới có thể an toànCô....!Không cần nói nữa.Ta hiểuPhương Gia Thành nhìn vào cô một lát rồi thở dài, sau đó hắn lấy ra một lọ thuốc khác đưa cho cô, nóiNó có thể giúp cô cầm cự trong mấy tháng tới, mỗi ngày một viênĐa tạNói xong cô cầm lọ thuốc rời đi.Ở sau, Phương Gia Thành nhìn theo bóng lưng cô ánh mắt thương xótVũ Ninh cố gắng lên ta nhất định sẽ cứu được côCô về đến phủ, ánh mắt buồn rầu, lúc này Cửu Nhi và Đản Đản đi tới, cô nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Cửu Nhi rồi mỉm cườiThời gian còn lại làm gì được thì làm vậyCửu Nhi đi tới trước mặt cô, vui vẻ hỏiVũ Ninh tỷ, tỷ đi đâu về vậy? Muội tìm tỷ từ sáng tới giờRa ngoài có chút chuyện thôi, sao? Tìm ta có chuyện gì?Muốn tỷ nói chuyện với muộiĐược rồi, điNgày hôm đó, cô ở bên cạnh Cửu Nhi cả ngày, hai người nói chuyện vui vẻ._________Đêm đó, cô ngồi trong phòng trên tay cầm bình thuốc suy nghĩ3 tháng, nhất định phải hoàn thành mọi chuyện, thời gian của mình không còn nhiều nữa rồiLúc này hình ảnh Hoắc vương và Cửu Nhi hiện ra liên tục trong đầu cô, những kỷ niệm giữa mấy người.Đúng lúc cô đang thất thần thì Hoắc vương bước vào, thấy hắn cô lập tức nắm lấy bình thuốc giấu đi, Hoắc vương hỏi( Vui vẻ) Suy nghĩ gì vậy?Hoắc vương đi tới ngồi bên cạnh cô, cô mỉm cười đápKhông có gì.Suy nghĩ linh tinh thôiHoắc vương mỉm cười nóiGiờ này còn chưa ngủ đợi ta sao?Đợi chàng đóSao vậy?Chàng đi đâu cả ngày nay vậy?Lấy thông tin của Lãnh Tử Thâm( Bất ngờ) Sao rồi?3 tháng sau hắn và Lãnh Tử Minh sẽ lên Thiên Sơn TuyếtNúi Thiên Tuyết?ỪChúng lên đó làm gì?Có lẽ vì kho báu của Phụ hoàngÝ chàng là sao?Trước khi Phụ hoàng mất có để một kho báu cực lớn trên Thiên Sơn Tuyết, nghe đồn là nơi đó chứa đầy dãy báu vậtChàng biết kho báu đó ở đâu không?Ở đỉnh núiĐược, chúng ta sẽ hành động tại đó, ta mong cuộc chiến này nhanh chóng kết thúcỪCô nhìn vào khuân mặt của Hoắc vương, khuân mặt dịu dàng , ánh mắt cô trở lên buồn rầuKhuân mặt này...rất nhanh thôi mình không thể thấy nó nữa rồiHoắc vương nóiSau khi cuộc chiến kết thúc, chúng ta có thể sống một cuộc sống yên bình rồiCô mỉm cười, nụ cười kèm theo sự đau khổ, cô cúi đầu xuống không dám nhìn vào Hoắc vương nữaTử Ngạo.....xin lỗi chàng.....cuộc chiến kết thúc cũng là lúc ta rời xa chàng rồi....!nhưng....ta không thể làm khác được....điều làm ta lưu luyến thế giới này chỉ có chàng thôi....chỉ cần chàng sống tốt ta đã mãn nguyện lắm rồi ..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy đã không thấy Hoắc vương đâu, cô đi ra khỏi phòng đi ra bên ngoài, vừa đi được mấy bước thì ngực cô đột nhiên đâu nhói khiến cô ngã ra đất, cô nằm trên đất ôm lấy ngực mình vẻ mặt đau đớnHôm nay đâu phải....giữa tháng đâu....tại sao nó lại....phát tác chứCô nhìn vào phòng mìnhKhông được.....thuốc....mình cần thuốcCô muốn vào trong phòng lấy thuốc nhưng cơn đau làm cô không thể đứng dậy được.Đúng lúc cô không biết phải làm sao thì Linh Ca đi tới, thấy cô nắm trên đất liền nhanh chóng đi tới, đỡ cô dậy,hỏiVương phi, người làm sao vậy?Cô trong cơn đau đớn chỉ tay vào phòng nóiThuốc.....!thuốc....ở trên bàn.....!Nghe xong Linh Ca lập tức đi vào trong lấy lọ thuốc đưa cho cô, cô nhận lấy vội vàng mở ra lấy hai viên thuốc ra uống, nhưng không hề có hiệu quả cơn đau vẫn không hề dứt thế là cô lại lấy thêm hai viên nữa uống vào, cơn đau bắt đầu giảm dần.___Lát sau, cơn đau biến mất, cô đứng dậy, Linh Ca liền hỏiVương phi, người thấy sao rồi?Ta ổnChất độc mạnh hơn rồi thậm chí còn phát tác khi chưa đến thời điểm đó.Liệu có kịp đến lúc đó không?Vương phiTa ra ngoài một látÀ....DạChuyện hôm nay không được nói cho bất kỳ ai biết nhất là Tử NgạoThuộc hạ hiểuCô từng bước từng bước rời khỏi Hoắc vương phủ,cô đi tới phủ của Phương Gia Thành, cô bước vào trong, đi chưa được mấy bước thì gặp Phương Gia Thành, hắn liền hỏiVũ Ninh sao cô lại đến đây? Tìm ta có chuyện sao?ỪVào trong nóiHai người đi vào trong đại sảnh đóng cửa lại, cô ngồi xuống ghế, Phương Gia Thành cũng ngồi xuống bên cạnh, hắn hỏiCô tìm ta có chuyện gì?Chất độc mạnh hơn rồi, nó phát tác khi chưa đến thời điểm, bốn viên thuốc mới thể áp chế nổiNói xong Phương Gia Thành bắt mạch cho cô, ngay sau đó ánh mắt của hắn dần trở nên kinh hãi, thấy vậy cô liền hỏiSao rồi?Nằm ngoài dự liệu của ta rồi, nó mạnh lên một cách khác thườngTa còn cầm cự được bao lâu nữa?Khoảng 3 tháng hoặc có thể hơn3 tháng.Đủ rồi.Đủ thời gian để giết hắn rồiCô vẫn muốn giết Lãnh Tử Thâm sao?ỪVũ Ninh, sao cô phải liều mạng vậy chứ? Cô biết cơ thể cô bây giờ rất yếu rồi không? Sao phải liều mạng vậy?Chỉ cần hắn chết chàng ấy mới có thể an toànCô....!Không cần nói nữa.Ta hiểuPhương Gia Thành nhìn vào cô một lát rồi thở dài, sau đó hắn lấy ra một lọ thuốc khác đưa cho cô, nóiNó có thể giúp cô cầm cự trong mấy tháng tới, mỗi ngày một viênĐa tạNói xong cô cầm lọ thuốc rời đi.Ở sau, Phương Gia Thành nhìn theo bóng lưng cô ánh mắt thương xótVũ Ninh cố gắng lên ta nhất định sẽ cứu được côCô về đến phủ, ánh mắt buồn rầu, lúc này Cửu Nhi và Đản Đản đi tới, cô nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Cửu Nhi rồi mỉm cườiThời gian còn lại làm gì được thì làm vậyCửu Nhi đi tới trước mặt cô, vui vẻ hỏiVũ Ninh tỷ, tỷ đi đâu về vậy? Muội tìm tỷ từ sáng tới giờRa ngoài có chút chuyện thôi, sao? Tìm ta có chuyện gì?Muốn tỷ nói chuyện với muộiĐược rồi, điNgày hôm đó, cô ở bên cạnh Cửu Nhi cả ngày, hai người nói chuyện vui vẻ._________Đêm đó, cô ngồi trong phòng trên tay cầm bình thuốc suy nghĩ3 tháng, nhất định phải hoàn thành mọi chuyện, thời gian của mình không còn nhiều nữa rồiLúc này hình ảnh Hoắc vương và Cửu Nhi hiện ra liên tục trong đầu cô, những kỷ niệm giữa mấy người.Đúng lúc cô đang thất thần thì Hoắc vương bước vào, thấy hắn cô lập tức nắm lấy bình thuốc giấu đi, Hoắc vương hỏi( Vui vẻ) Suy nghĩ gì vậy?Hoắc vương đi tới ngồi bên cạnh cô, cô mỉm cười đápKhông có gì.Suy nghĩ linh tinh thôiHoắc vương mỉm cười nóiGiờ này còn chưa ngủ đợi ta sao?Đợi chàng đóSao vậy?Chàng đi đâu cả ngày nay vậy?Lấy thông tin của Lãnh Tử Thâm( Bất ngờ) Sao rồi?3 tháng sau hắn và Lãnh Tử Minh sẽ lên Thiên Sơn TuyếtNúi Thiên Tuyết?ỪChúng lên đó làm gì?Có lẽ vì kho báu của Phụ hoàngÝ chàng là sao?Trước khi Phụ hoàng mất có để một kho báu cực lớn trên Thiên Sơn Tuyết, nghe đồn là nơi đó chứa đầy dãy báu vậtChàng biết kho báu đó ở đâu không?Ở đỉnh núiĐược, chúng ta sẽ hành động tại đó, ta mong cuộc chiến này nhanh chóng kết thúcỪCô nhìn vào khuân mặt của Hoắc vương, khuân mặt dịu dàng , ánh mắt cô trở lên buồn rầuKhuân mặt này...rất nhanh thôi mình không thể thấy nó nữa rồiHoắc vương nóiSau khi cuộc chiến kết thúc, chúng ta có thể sống một cuộc sống yên bình rồiCô mỉm cười, nụ cười kèm theo sự đau khổ, cô cúi đầu xuống không dám nhìn vào Hoắc vương nữaTử Ngạo.....xin lỗi chàng.....cuộc chiến kết thúc cũng là lúc ta rời xa chàng rồi....!nhưng....ta không thể làm khác được....điều làm ta lưu luyến thế giới này chỉ có chàng thôi....chỉ cần chàng sống tốt ta đã mãn nguyện lắm rồi ..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy đã không thấy Hoắc vương đâu, cô đi ra khỏi phòng đi ra bên ngoài, vừa đi được mấy bước thì ngực cô đột nhiên đâu nhói khiến cô ngã ra đất, cô nằm trên đất ôm lấy ngực mình vẻ mặt đau đớnHôm nay đâu phải....giữa tháng đâu....tại sao nó lại....phát tác chứCô nhìn vào phòng mìnhKhông được.....thuốc....mình cần thuốcCô muốn vào trong phòng lấy thuốc nhưng cơn đau làm cô không thể đứng dậy được.Đúng lúc cô không biết phải làm sao thì Linh Ca đi tới, thấy cô nắm trên đất liền nhanh chóng đi tới, đỡ cô dậy,hỏiVương phi, người làm sao vậy?Cô trong cơn đau đớn chỉ tay vào phòng nóiThuốc.....!thuốc....ở trên bàn.....!Nghe xong Linh Ca lập tức đi vào trong lấy lọ thuốc đưa cho cô, cô nhận lấy vội vàng mở ra lấy hai viên thuốc ra uống, nhưng không hề có hiệu quả cơn đau vẫn không hề dứt thế là cô lại lấy thêm hai viên nữa uống vào, cơn đau bắt đầu giảm dần.___Lát sau, cơn đau biến mất, cô đứng dậy, Linh Ca liền hỏiVương phi, người thấy sao rồi?Ta ổnChất độc mạnh hơn rồi thậm chí còn phát tác khi chưa đến thời điểm đó.Liệu có kịp đến lúc đó không?Vương phiTa ra ngoài một látÀ....DạChuyện hôm nay không được nói cho bất kỳ ai biết nhất là Tử NgạoThuộc hạ hiểuCô từng bước từng bước rời khỏi Hoắc vương phủ,cô đi tới phủ của Phương Gia Thành, cô bước vào trong, đi chưa được mấy bước thì gặp Phương Gia Thành, hắn liền hỏiVũ Ninh sao cô lại đến đây? Tìm ta có chuyện sao?ỪVào trong nóiHai người đi vào trong đại sảnh đóng cửa lại, cô ngồi xuống ghế, Phương Gia Thành cũng ngồi xuống bên cạnh, hắn hỏiCô tìm ta có chuyện gì?Chất độc mạnh hơn rồi, nó phát tác khi chưa đến thời điểm, bốn viên thuốc mới thể áp chế nổiNói xong Phương Gia Thành bắt mạch cho cô, ngay sau đó ánh mắt của hắn dần trở nên kinh hãi, thấy vậy cô liền hỏiSao rồi?Nằm ngoài dự liệu của ta rồi, nó mạnh lên một cách khác thườngTa còn cầm cự được bao lâu nữa?Khoảng 3 tháng hoặc có thể hơn3 tháng.Đủ rồi.Đủ thời gian để giết hắn rồiCô vẫn muốn giết Lãnh Tử Thâm sao?ỪVũ Ninh, sao cô phải liều mạng vậy chứ? Cô biết cơ thể cô bây giờ rất yếu rồi không? Sao phải liều mạng vậy?Chỉ cần hắn chết chàng ấy mới có thể an toànCô....!Không cần nói nữa.Ta hiểuPhương Gia Thành nhìn vào cô một lát rồi thở dài, sau đó hắn lấy ra một lọ thuốc khác đưa cho cô, nóiNó có thể giúp cô cầm cự trong mấy tháng tới, mỗi ngày một viênĐa tạNói xong cô cầm lọ thuốc rời đi.Ở sau, Phương Gia Thành nhìn theo bóng lưng cô ánh mắt thương xótVũ Ninh cố gắng lên ta nhất định sẽ cứu được côCô về đến phủ, ánh mắt buồn rầu, lúc này Cửu Nhi và Đản Đản đi tới, cô nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Cửu Nhi rồi mỉm cườiThời gian còn lại làm gì được thì làm vậyCửu Nhi đi tới trước mặt cô, vui vẻ hỏiVũ Ninh tỷ, tỷ đi đâu về vậy? Muội tìm tỷ từ sáng tới giờRa ngoài có chút chuyện thôi, sao? Tìm ta có chuyện gì?Muốn tỷ nói chuyện với muộiĐược rồi, điNgày hôm đó, cô ở bên cạnh Cửu Nhi cả ngày, hai người nói chuyện vui vẻ._________Đêm đó, cô ngồi trong phòng trên tay cầm bình thuốc suy nghĩ3 tháng, nhất định phải hoàn thành mọi chuyện, thời gian của mình không còn nhiều nữa rồiLúc này hình ảnh Hoắc vương và Cửu Nhi hiện ra liên tục trong đầu cô, những kỷ niệm giữa mấy người.Đúng lúc cô đang thất thần thì Hoắc vương bước vào, thấy hắn cô lập tức nắm lấy bình thuốc giấu đi, Hoắc vương hỏi( Vui vẻ) Suy nghĩ gì vậy?Hoắc vương đi tới ngồi bên cạnh cô, cô mỉm cười đápKhông có gì.Suy nghĩ linh tinh thôiHoắc vương mỉm cười nóiGiờ này còn chưa ngủ đợi ta sao?Đợi chàng đóSao vậy?Chàng đi đâu cả ngày nay vậy?Lấy thông tin của Lãnh Tử Thâm( Bất ngờ) Sao rồi?3 tháng sau hắn và Lãnh Tử Minh sẽ lên Thiên Sơn TuyếtNúi Thiên Tuyết?ỪChúng lên đó làm gì?Có lẽ vì kho báu của Phụ hoàngÝ chàng là sao?Trước khi Phụ hoàng mất có để một kho báu cực lớn trên Thiên Sơn Tuyết, nghe đồn là nơi đó chứa đầy dãy báu vậtChàng biết kho báu đó ở đâu không?Ở đỉnh núiĐược, chúng ta sẽ hành động tại đó, ta mong cuộc chiến này nhanh chóng kết thúcỪCô nhìn vào khuân mặt của Hoắc vương, khuân mặt dịu dàng , ánh mắt cô trở lên buồn rầuKhuân mặt này...rất nhanh thôi mình không thể thấy nó nữa rồiHoắc vương nóiSau khi cuộc chiến kết thúc, chúng ta có thể sống một cuộc sống yên bình rồiCô mỉm cười, nụ cười kèm theo sự đau khổ, cô cúi đầu xuống không dám nhìn vào Hoắc vương nữaTử Ngạo.....xin lỗi chàng.....cuộc chiến kết thúc cũng là lúc ta rời xa chàng rồi....!nhưng....ta không thể làm khác được....điều làm ta lưu luyến thế giới này chỉ có chàng thôi....chỉ cần chàng sống tốt ta đã mãn nguyện lắm rồi ..

Chương 57: Chương 57