Tác giả:

Âu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình…

Chương 59: Chương 59

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Ngày hôm sau, Hoắc vương sau khi ra ngoài từ sớm quay lại lều cô đang ở, Hoắc vương tới đó thấy cô vẫn đang ngủ, Hoắc vương đi tới gần mỉm cười nóiVũ Ninh, dậy thôi...Vũ Ninh..Vũ NinhHoắc vương gọi mấy câu không thấy cô trả lời cũng không thấy cô động đậy gì cảm thấy có gì đó bất ổn liền nhanh chóng đỡ cô dậy, cho dù làm gì cô vẫn không tỉnh, cô cứ như là bị ngất đi vậy.Đúng lúc này, Ẩn Húc đi vào, vừa thấy hắn Hoắc vương liền nóiMau về thành gọi Phương Gia Thành tới đâyNghe thấy vậy Ẩn Húc không hiểu gì nhưng cũng không hỏi nhiều nhanh chóng rời đi.____________Mấy canh giờ sau, Phương Gia Thành và Ẩn Húc đã tới nơi, Phương Gia Thành nhanh chóng tới lều của cô, đi vào thì thấy Hoắc vương vẻ mặt lo lắng ngồi gần đó, Phương Gia Thành không nói gì nhanh chóng bắt mạch cho cô.___Lát sau, hắn thở phào nhẹ nhõm đi ra ngồi bên cạnh Hoắc vương, Hoắc vương lo lắng hỏiNàng ấy sao rồi?Không sao.Chỉ vì chất độc trong cơ thể khiến cô ấy hôn mê thôiMất bao lâu thì nàng ấy tỉnh lại?Khoảng 1 ngàyVẻ mặt Hoắc vương nhẹ nhõm hẳn, Hoắc vương lại hỏiNgươi biết chuyện nàng ấy chỉ còn 3 tháng chứ?BiếtCó cách nào cứu nàng ấy không?Tạm thời không có.Nhưng....ta có gắng tìm cách cứu cô ấyĐa tạVương gia ngài không cần khách sáo vậy, Vũ Ninh là bằng hữu của ta, ta cứu cô ấy cũng là chuyện nên làmNói xong Phương Gia Thành đứng dậy nóiTa về đây, ta còn phải tìm cách cứu cô ấyPhương Gia Thành cần gì cần bọn ta giúp đỡ thì cứ nóiĐượcNói xong Phương Gia Thành rời đi.Sau khi hắn rời đi, Hoắc vương tới bên cạnh cô ngồi xuống bên cạnh cô nắm lấy tay cô, ánh mắt buồn bã nóiNàng sẽ không sao đâu..nhất định sẽ không sao đâu__________Hôm sau, cô tỉnh lại, thấy Hoắc vương ngủ gục bên cạnh mình, cô mỉm cười rồi khẽ rút tay ra khỏi tay Hoắc vương rồi từ từ ngồi dậy.Đúng lúc này, Hoắc vương cũng tỉnh dậy, thấy cô ngồi dậy Hoắc vương liền đỡ lấy cô rồi hỏiNàng thấy sao rồi?( Mỉm cười) Ta không sao.Xin lỗi làm chàng lo lắng rồiCó gì phải xin lỗi.Nàng không sao là tốt rồiTử Ngạo, ta muốn ra ngoài một látTa đỡ nàngĐượcHoắc vương đỡ cô dậy rồi hai người ra khỏi lều trại, vừa bước ra thì Cửu Nhi đã đứng ngoài, Cửu Nhi tới gần hai người nóiVũ Ninh tỷ, tỷ sao vậy? Cả ngày hôm qua không thấy tỷ đã thế Tử Ngạo ca còn không cho muội vào trong tìm tỷCô mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cô bé nóiTa không sao chỉ hơi mệt chút thôi( Lo lắng) Tỷ mệt sao? Tỷ không sao đấy chứ?Ta không saoCô nhìn Cửu Nhi, nóiCửu Nhi, mai muội về kinh thành đi( Bất ngờ) Về kinh ạ?ỪHai người có về cùng muội không?Không.Ta và Tử Ngạo còn có chuyện cần phải làm, sau khi làm xong bọn ta sẽ về kinh thành tìm muộiLần này có lẽ là lần cuối ta có thể gặp muội....Cửu Nhi tạm biệt muộiĐược, muội sẽ về....nhưng...tỷ phải hứa là xong việc sẽ tìm muội đóTa hứaHoắc vương gọi Ẩn Húc tới, nóiNgươi phụ trách đưa Cửu Nhi về thành, muội ấy mà xảy ra chuyện gì ta hỏi tội ngươiVương gia yên tâmĐi điẨn Húc đi tới dẫn Cửu Nhi rời đi, lúc đi Cửu Nhi lên tục nhìn về sau, ánh mắt hiện lên sự không lỡ.Sau khi họ rời đi, cô triệu tập tất cả Mạn Châu Sa tới, họ đứng dưới cô, cô nóiThuộc hạ của ta..Các ngươi đồng ý mạo hiểm với ta không? Chuyến đi này có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng....chuyện này ta cũng không ép các người bây giờ không muốn đi thì đứng ra....các người sẽ được tự doCô nói xong, tất cả họ đều nhìn nhau nhưng không một ai đứng ra khỏi hàng, sau đó họ đi lên đồng loạt quỳ xuống đồng thanh nóiChủ nhân...chúng tôi nguyện chết vì ngườiThấy vậy cô mỉm cười, cô bước xuống đi đến bên Cổ Tịch nóiCổ Tịch....ta cứ nghĩ ngươi sẽ không đồng ý....ngươi chẳng phải nói không để ta làm hại gì đến huynh đệ cua ngươi sao?Chủ nhân....lúc đầu ta cứ nghĩ người cứu bọn tôi là muốn lợi dụng bọn tôi...!nhưng....tiếp xúc lâu rồi mới biết người không phải như vậy...!người là người coi trọng tình cảm....!người thật tâm đối xử tốt với bọn tôiNgươi sai rồi Cổ Tịch...ta cứu các người là muốn lợi dụng các ngườiKhông.....Chủ nhân....!người rất tốt....là người dạy cho bọn tôi biết thế nào là mái ấm dạy chúng tôi cách làm người....từ nhỏ chúng tôi đều được bọn chúng huấn luyện thành sát thủ chúng không hề coi chúng tôi là con người...đối xử với chúng tôi như xúc vật...nhưng khi gặp được Chủ nhân, Chủ nhân cứu chúng tôi ở Diệu quốc....cho chúng tôi nhà để về...Chủ nhân mạng của chúng tôi là của người...chúng ta sẵn sàng làm mọi thứ vì Chủ nhânCô nghe thấy vậy thì mỉm cười nóiTa không hối hận khi cứu các ngườiCô quay sang Hoắc vương, Hoắc vương gật đậu, cô nóiĐến lúc rồi...nên đi thôi.Cuộc chiến này nên có hồi kết rồiỪ..Vũ Ninh cho dù có chuyện gì đều có ta đi cùng nàng( Mỉm cười) Ừ ..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Ngày hôm sau, Hoắc vương sau khi ra ngoài từ sớm quay lại lều cô đang ở, Hoắc vương tới đó thấy cô vẫn đang ngủ, Hoắc vương đi tới gần mỉm cười nóiVũ Ninh, dậy thôi...Vũ Ninh..Vũ NinhHoắc vương gọi mấy câu không thấy cô trả lời cũng không thấy cô động đậy gì cảm thấy có gì đó bất ổn liền nhanh chóng đỡ cô dậy, cho dù làm gì cô vẫn không tỉnh, cô cứ như là bị ngất đi vậy.Đúng lúc này, Ẩn Húc đi vào, vừa thấy hắn Hoắc vương liền nóiMau về thành gọi Phương Gia Thành tới đâyNghe thấy vậy Ẩn Húc không hiểu gì nhưng cũng không hỏi nhiều nhanh chóng rời đi.____________Mấy canh giờ sau, Phương Gia Thành và Ẩn Húc đã tới nơi, Phương Gia Thành nhanh chóng tới lều của cô, đi vào thì thấy Hoắc vương vẻ mặt lo lắng ngồi gần đó, Phương Gia Thành không nói gì nhanh chóng bắt mạch cho cô.___Lát sau, hắn thở phào nhẹ nhõm đi ra ngồi bên cạnh Hoắc vương, Hoắc vương lo lắng hỏiNàng ấy sao rồi?Không sao.Chỉ vì chất độc trong cơ thể khiến cô ấy hôn mê thôiMất bao lâu thì nàng ấy tỉnh lại?Khoảng 1 ngàyVẻ mặt Hoắc vương nhẹ nhõm hẳn, Hoắc vương lại hỏiNgươi biết chuyện nàng ấy chỉ còn 3 tháng chứ?BiếtCó cách nào cứu nàng ấy không?Tạm thời không có.Nhưng....ta có gắng tìm cách cứu cô ấyĐa tạVương gia ngài không cần khách sáo vậy, Vũ Ninh là bằng hữu của ta, ta cứu cô ấy cũng là chuyện nên làmNói xong Phương Gia Thành đứng dậy nóiTa về đây, ta còn phải tìm cách cứu cô ấyPhương Gia Thành cần gì cần bọn ta giúp đỡ thì cứ nóiĐượcNói xong Phương Gia Thành rời đi.Sau khi hắn rời đi, Hoắc vương tới bên cạnh cô ngồi xuống bên cạnh cô nắm lấy tay cô, ánh mắt buồn bã nóiNàng sẽ không sao đâu..nhất định sẽ không sao đâu__________Hôm sau, cô tỉnh lại, thấy Hoắc vương ngủ gục bên cạnh mình, cô mỉm cười rồi khẽ rút tay ra khỏi tay Hoắc vương rồi từ từ ngồi dậy.Đúng lúc này, Hoắc vương cũng tỉnh dậy, thấy cô ngồi dậy Hoắc vương liền đỡ lấy cô rồi hỏiNàng thấy sao rồi?( Mỉm cười) Ta không sao.Xin lỗi làm chàng lo lắng rồiCó gì phải xin lỗi.Nàng không sao là tốt rồiTử Ngạo, ta muốn ra ngoài một látTa đỡ nàngĐượcHoắc vương đỡ cô dậy rồi hai người ra khỏi lều trại, vừa bước ra thì Cửu Nhi đã đứng ngoài, Cửu Nhi tới gần hai người nóiVũ Ninh tỷ, tỷ sao vậy? Cả ngày hôm qua không thấy tỷ đã thế Tử Ngạo ca còn không cho muội vào trong tìm tỷCô mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cô bé nóiTa không sao chỉ hơi mệt chút thôi( Lo lắng) Tỷ mệt sao? Tỷ không sao đấy chứ?Ta không saoCô nhìn Cửu Nhi, nóiCửu Nhi, mai muội về kinh thành đi( Bất ngờ) Về kinh ạ?ỪHai người có về cùng muội không?Không.Ta và Tử Ngạo còn có chuyện cần phải làm, sau khi làm xong bọn ta sẽ về kinh thành tìm muộiLần này có lẽ là lần cuối ta có thể gặp muội....Cửu Nhi tạm biệt muộiĐược, muội sẽ về....nhưng...tỷ phải hứa là xong việc sẽ tìm muội đóTa hứaHoắc vương gọi Ẩn Húc tới, nóiNgươi phụ trách đưa Cửu Nhi về thành, muội ấy mà xảy ra chuyện gì ta hỏi tội ngươiVương gia yên tâmĐi điẨn Húc đi tới dẫn Cửu Nhi rời đi, lúc đi Cửu Nhi lên tục nhìn về sau, ánh mắt hiện lên sự không lỡ.Sau khi họ rời đi, cô triệu tập tất cả Mạn Châu Sa tới, họ đứng dưới cô, cô nóiThuộc hạ của ta..Các ngươi đồng ý mạo hiểm với ta không? Chuyến đi này có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng....chuyện này ta cũng không ép các người bây giờ không muốn đi thì đứng ra....các người sẽ được tự doCô nói xong, tất cả họ đều nhìn nhau nhưng không một ai đứng ra khỏi hàng, sau đó họ đi lên đồng loạt quỳ xuống đồng thanh nóiChủ nhân...chúng tôi nguyện chết vì ngườiThấy vậy cô mỉm cười, cô bước xuống đi đến bên Cổ Tịch nóiCổ Tịch....ta cứ nghĩ ngươi sẽ không đồng ý....ngươi chẳng phải nói không để ta làm hại gì đến huynh đệ cua ngươi sao?Chủ nhân....lúc đầu ta cứ nghĩ người cứu bọn tôi là muốn lợi dụng bọn tôi...!nhưng....tiếp xúc lâu rồi mới biết người không phải như vậy...!người là người coi trọng tình cảm....!người thật tâm đối xử tốt với bọn tôiNgươi sai rồi Cổ Tịch...ta cứu các người là muốn lợi dụng các ngườiKhông.....Chủ nhân....!người rất tốt....là người dạy cho bọn tôi biết thế nào là mái ấm dạy chúng tôi cách làm người....từ nhỏ chúng tôi đều được bọn chúng huấn luyện thành sát thủ chúng không hề coi chúng tôi là con người...đối xử với chúng tôi như xúc vật...nhưng khi gặp được Chủ nhân, Chủ nhân cứu chúng tôi ở Diệu quốc....cho chúng tôi nhà để về...Chủ nhân mạng của chúng tôi là của người...chúng ta sẵn sàng làm mọi thứ vì Chủ nhânCô nghe thấy vậy thì mỉm cười nóiTa không hối hận khi cứu các ngườiCô quay sang Hoắc vương, Hoắc vương gật đậu, cô nóiĐến lúc rồi...nên đi thôi.Cuộc chiến này nên có hồi kết rồiỪ..Vũ Ninh cho dù có chuyện gì đều có ta đi cùng nàng( Mỉm cười) Ừ ..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Ngày hôm sau, Hoắc vương sau khi ra ngoài từ sớm quay lại lều cô đang ở, Hoắc vương tới đó thấy cô vẫn đang ngủ, Hoắc vương đi tới gần mỉm cười nóiVũ Ninh, dậy thôi...Vũ Ninh..Vũ NinhHoắc vương gọi mấy câu không thấy cô trả lời cũng không thấy cô động đậy gì cảm thấy có gì đó bất ổn liền nhanh chóng đỡ cô dậy, cho dù làm gì cô vẫn không tỉnh, cô cứ như là bị ngất đi vậy.Đúng lúc này, Ẩn Húc đi vào, vừa thấy hắn Hoắc vương liền nóiMau về thành gọi Phương Gia Thành tới đâyNghe thấy vậy Ẩn Húc không hiểu gì nhưng cũng không hỏi nhiều nhanh chóng rời đi.____________Mấy canh giờ sau, Phương Gia Thành và Ẩn Húc đã tới nơi, Phương Gia Thành nhanh chóng tới lều của cô, đi vào thì thấy Hoắc vương vẻ mặt lo lắng ngồi gần đó, Phương Gia Thành không nói gì nhanh chóng bắt mạch cho cô.___Lát sau, hắn thở phào nhẹ nhõm đi ra ngồi bên cạnh Hoắc vương, Hoắc vương lo lắng hỏiNàng ấy sao rồi?Không sao.Chỉ vì chất độc trong cơ thể khiến cô ấy hôn mê thôiMất bao lâu thì nàng ấy tỉnh lại?Khoảng 1 ngàyVẻ mặt Hoắc vương nhẹ nhõm hẳn, Hoắc vương lại hỏiNgươi biết chuyện nàng ấy chỉ còn 3 tháng chứ?BiếtCó cách nào cứu nàng ấy không?Tạm thời không có.Nhưng....ta có gắng tìm cách cứu cô ấyĐa tạVương gia ngài không cần khách sáo vậy, Vũ Ninh là bằng hữu của ta, ta cứu cô ấy cũng là chuyện nên làmNói xong Phương Gia Thành đứng dậy nóiTa về đây, ta còn phải tìm cách cứu cô ấyPhương Gia Thành cần gì cần bọn ta giúp đỡ thì cứ nóiĐượcNói xong Phương Gia Thành rời đi.Sau khi hắn rời đi, Hoắc vương tới bên cạnh cô ngồi xuống bên cạnh cô nắm lấy tay cô, ánh mắt buồn bã nóiNàng sẽ không sao đâu..nhất định sẽ không sao đâu__________Hôm sau, cô tỉnh lại, thấy Hoắc vương ngủ gục bên cạnh mình, cô mỉm cười rồi khẽ rút tay ra khỏi tay Hoắc vương rồi từ từ ngồi dậy.Đúng lúc này, Hoắc vương cũng tỉnh dậy, thấy cô ngồi dậy Hoắc vương liền đỡ lấy cô rồi hỏiNàng thấy sao rồi?( Mỉm cười) Ta không sao.Xin lỗi làm chàng lo lắng rồiCó gì phải xin lỗi.Nàng không sao là tốt rồiTử Ngạo, ta muốn ra ngoài một látTa đỡ nàngĐượcHoắc vương đỡ cô dậy rồi hai người ra khỏi lều trại, vừa bước ra thì Cửu Nhi đã đứng ngoài, Cửu Nhi tới gần hai người nóiVũ Ninh tỷ, tỷ sao vậy? Cả ngày hôm qua không thấy tỷ đã thế Tử Ngạo ca còn không cho muội vào trong tìm tỷCô mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cô bé nóiTa không sao chỉ hơi mệt chút thôi( Lo lắng) Tỷ mệt sao? Tỷ không sao đấy chứ?Ta không saoCô nhìn Cửu Nhi, nóiCửu Nhi, mai muội về kinh thành đi( Bất ngờ) Về kinh ạ?ỪHai người có về cùng muội không?Không.Ta và Tử Ngạo còn có chuyện cần phải làm, sau khi làm xong bọn ta sẽ về kinh thành tìm muộiLần này có lẽ là lần cuối ta có thể gặp muội....Cửu Nhi tạm biệt muộiĐược, muội sẽ về....nhưng...tỷ phải hứa là xong việc sẽ tìm muội đóTa hứaHoắc vương gọi Ẩn Húc tới, nóiNgươi phụ trách đưa Cửu Nhi về thành, muội ấy mà xảy ra chuyện gì ta hỏi tội ngươiVương gia yên tâmĐi điẨn Húc đi tới dẫn Cửu Nhi rời đi, lúc đi Cửu Nhi lên tục nhìn về sau, ánh mắt hiện lên sự không lỡ.Sau khi họ rời đi, cô triệu tập tất cả Mạn Châu Sa tới, họ đứng dưới cô, cô nóiThuộc hạ của ta..Các ngươi đồng ý mạo hiểm với ta không? Chuyến đi này có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng....chuyện này ta cũng không ép các người bây giờ không muốn đi thì đứng ra....các người sẽ được tự doCô nói xong, tất cả họ đều nhìn nhau nhưng không một ai đứng ra khỏi hàng, sau đó họ đi lên đồng loạt quỳ xuống đồng thanh nóiChủ nhân...chúng tôi nguyện chết vì ngườiThấy vậy cô mỉm cười, cô bước xuống đi đến bên Cổ Tịch nóiCổ Tịch....ta cứ nghĩ ngươi sẽ không đồng ý....ngươi chẳng phải nói không để ta làm hại gì đến huynh đệ cua ngươi sao?Chủ nhân....lúc đầu ta cứ nghĩ người cứu bọn tôi là muốn lợi dụng bọn tôi...!nhưng....tiếp xúc lâu rồi mới biết người không phải như vậy...!người là người coi trọng tình cảm....!người thật tâm đối xử tốt với bọn tôiNgươi sai rồi Cổ Tịch...ta cứu các người là muốn lợi dụng các ngườiKhông.....Chủ nhân....!người rất tốt....là người dạy cho bọn tôi biết thế nào là mái ấm dạy chúng tôi cách làm người....từ nhỏ chúng tôi đều được bọn chúng huấn luyện thành sát thủ chúng không hề coi chúng tôi là con người...đối xử với chúng tôi như xúc vật...nhưng khi gặp được Chủ nhân, Chủ nhân cứu chúng tôi ở Diệu quốc....cho chúng tôi nhà để về...Chủ nhân mạng của chúng tôi là của người...chúng ta sẵn sàng làm mọi thứ vì Chủ nhânCô nghe thấy vậy thì mỉm cười nóiTa không hối hận khi cứu các ngườiCô quay sang Hoắc vương, Hoắc vương gật đậu, cô nóiĐến lúc rồi...nên đi thôi.Cuộc chiến này nên có hồi kết rồiỪ..Vũ Ninh cho dù có chuyện gì đều có ta đi cùng nàng( Mỉm cười) Ừ ..

Chương 59: Chương 59