1 Lần đầu tiên nhìn thấy thái tử, ta đã muốn đập vào đầu hắn một cái. Ta vào học viện nữ tử Trường An năm mười lăm tuổi và học ở đó năm năm, sau khi học xong, ta có hai con đường trước mặt. Khảo ân khoa, vào triều làm quan. Hoặc là tiến vào nội viện, tham gia đánh giá tuyển chọn và trở thành nữ quan. Tất nhiên còn có con đường thứ ba, về nhà gả chồng sinh con, thế nên ta đã trực tiếp phớt lờ phương án này. Làm nữ quan cũng có thời hạn cụ thể, sau năm năm tiến cung ta có thể nhận được một số tiền rất lớn. Thế là ta quyết đoán tiến cung, dự định ở lại thêm năm năm nữa, sau đó đi Giang Nam, sống cuộc đời cá mặn mà ta mong muốn. Ngày vào cung, ta đang tranh cãi với các tỷ muội xem bánh bao ngọt hay bánh bao mặn ngon hơn, vị hoàng hậu có sở thích nghe lén góc tường đã nghe thấy những lời ta nói. Người cho rằng ta thật nhàm chán, thật hà khắc, thật lạnh nhạt... Mọi điều đều nói lên một việc, ta chắc chắn là kẻ thù của thái tử. Thế là ta được phân vào Đông Cung. Lúc đó thái tử chỉ mới mười…
Chương 2
Hựu Hựu Tiêu NhamTác giả: Cung Tường Vãng SựTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1 Lần đầu tiên nhìn thấy thái tử, ta đã muốn đập vào đầu hắn một cái. Ta vào học viện nữ tử Trường An năm mười lăm tuổi và học ở đó năm năm, sau khi học xong, ta có hai con đường trước mặt. Khảo ân khoa, vào triều làm quan. Hoặc là tiến vào nội viện, tham gia đánh giá tuyển chọn và trở thành nữ quan. Tất nhiên còn có con đường thứ ba, về nhà gả chồng sinh con, thế nên ta đã trực tiếp phớt lờ phương án này. Làm nữ quan cũng có thời hạn cụ thể, sau năm năm tiến cung ta có thể nhận được một số tiền rất lớn. Thế là ta quyết đoán tiến cung, dự định ở lại thêm năm năm nữa, sau đó đi Giang Nam, sống cuộc đời cá mặn mà ta mong muốn. Ngày vào cung, ta đang tranh cãi với các tỷ muội xem bánh bao ngọt hay bánh bao mặn ngon hơn, vị hoàng hậu có sở thích nghe lén góc tường đã nghe thấy những lời ta nói. Người cho rằng ta thật nhàm chán, thật hà khắc, thật lạnh nhạt... Mọi điều đều nói lên một việc, ta chắc chắn là kẻ thù của thái tử. Thế là ta được phân vào Đông Cung. Lúc đó thái tử chỉ mới mười… 2Nửa giờ sau.Thái tử, người vừa tắm rửa sạch sẽ, ngồi xuống bàn, trừng mắt nhìn chằm chằm vào ta qua chiếc bàn đầy đồ ăn mới được dọn ra.“Ngươi là người mẫu hậu ta phái đến?”Ta cung kính đáp: “Hồi điện hạ, đúng vậy.”“Ngươi đã phá hỏng việc tốt của cô, ngươi có biết không?”Hắn nhận lấy đôi đũa từ tay cung nữ, xua tay cho mọi người đi xuống, hạ giọng nói: “Cô vốn đang bắt thích khách.”“Trong cung có thích khách?” Ta đáp: “Ở đâu vậy?”Hắn nhìn cơm trước mặt, cúi đầu bắt đầu nhặt đậu phộng trong đó: "Ngươi có để ý vừa rồi cung nhân bộ dáng thành thật quỳ trước mặt cô không? Tên hắn là Tiểu Giai, chính là hắn.”Ta: "Thật sao?"Hắn tập trung nhặt đậu phộng: “Lừa ngươi làm gì?”“Nếu điện hạ đã biết, vì sao không bẩm báo cho bệ hạ và nương nương, hoặc báo cho thị vệ trong cung?”“Vậy chơi không vui chút nào, theo dõi tên thích khách này rồi ép hắn tự dùng thủ đoạn của chính mình lộ diện, vậy mới thú vị."“Bằng cách bắn c.h.ế.t người?”“Nếu không muốn bị tống vào đại lao, hoặc trở về tay không, hắn nhất định sẽ động thủ với cô. Ngươi không thấy thú vị sao?”“Hồi điện hạ, thần không nghĩ vậy.”“…” Hắn cau mày thật chặt, “Ngươi không chỉ làm hỏng việc tốt của cô mà còn dám động thủ với cô, ngươi không muốn sống nữa à?"Cùng thái tử giảng đạo lý chẳng khác nào khiến tiền lương của ta gặp rắc rối.Ta lập tức quỳ xuống: “Thần có tội.”“Nếu ngươi muốn ta tha tội cũng được thôi,” Hắn mỉm cười nhìn ta, “Ngẩng đầu lên, cười một cái đi.”"…..""Cô không thích nhìn người bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc như vậy."Kiếm tiền thực khó khăn, điều đó thực khó chịu, nếu không phải hoàng hậu nương nương hứa sẽ tăng tiền…………Ta sắp phản bội lại bản thân và mỉm cười với thằng nhãi c.h.ế.t tiệt này."Thích khách" mà hắn gọi là Tiểu Giai bước vào, ta bước tới tóm lấy hắn ta, ném hắn ta qua vai và đè hắn xuống đất, hét lên: "Người đâu, mau bắt thích khách!"Tiểu Giai đau đớn kêu lên: "Tỷ tỷ đây là đang làm gì vậy?!"Ta: “Đừng nghĩ mưu hại Thái tử điện hạ.”Tiểu Giai vẻ mặt vô tội.Tiêu Nham bên kia đã cười tới nghiêng người ngả: "Tỷ tỷ thật tin người."Ta:"?"Tiểu Giai được ta thả ra, xoa xoa vai, muốn khóc cũng không được.“Sau này, tỷ tỷ sẽ biết, chỉ để trốn dùng bữa, điện hạ mỗi ngày đều nghĩ ra trò mới để chơi chúng ta…”Ta:"......"Cho nên vừa rồi cung nhân khắp nơi kỳ thật là phối hợp cùng hắn diễn, chỉ là để cầu hắn ăn?Ta nhìn Tiêu Nham, hắn đã gắp hết đậu phộng trong bát, còn đang cầm phần cơm còn lại mà không thèm nhìn.Ta đưa ra chủ ý: “Điện hạ không thích đậu phộng sao, người có thể nói với ngự thiện phòng không cho vào.”Hắn: “Nhưng ta thích mùi thơm của đậu phộng trong cơm hơn, ngươi nói xem, ăn đậu phộng làm người ta thực khó chịu”.“…” Ta vừa rồi như thế nào không bắn chết hắn luôn đi?Chuyện này vẫn chưa xong.Bảy ngày sau, một thích khách giả làm cung nhân cũng bị Tiêu Nham phát hiện theo cách đó.Lúc đó ta đơ luôn.Cho dù mọi chuyện có kỳ quái thế nào đi nữa, đặt trên người Tiêu Nham, ta đều thấy hợp lý.
Hựu Hựu Tiêu NhamTác giả: Cung Tường Vãng SựTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1 Lần đầu tiên nhìn thấy thái tử, ta đã muốn đập vào đầu hắn một cái. Ta vào học viện nữ tử Trường An năm mười lăm tuổi và học ở đó năm năm, sau khi học xong, ta có hai con đường trước mặt. Khảo ân khoa, vào triều làm quan. Hoặc là tiến vào nội viện, tham gia đánh giá tuyển chọn và trở thành nữ quan. Tất nhiên còn có con đường thứ ba, về nhà gả chồng sinh con, thế nên ta đã trực tiếp phớt lờ phương án này. Làm nữ quan cũng có thời hạn cụ thể, sau năm năm tiến cung ta có thể nhận được một số tiền rất lớn. Thế là ta quyết đoán tiến cung, dự định ở lại thêm năm năm nữa, sau đó đi Giang Nam, sống cuộc đời cá mặn mà ta mong muốn. Ngày vào cung, ta đang tranh cãi với các tỷ muội xem bánh bao ngọt hay bánh bao mặn ngon hơn, vị hoàng hậu có sở thích nghe lén góc tường đã nghe thấy những lời ta nói. Người cho rằng ta thật nhàm chán, thật hà khắc, thật lạnh nhạt... Mọi điều đều nói lên một việc, ta chắc chắn là kẻ thù của thái tử. Thế là ta được phân vào Đông Cung. Lúc đó thái tử chỉ mới mười… 2Nửa giờ sau.Thái tử, người vừa tắm rửa sạch sẽ, ngồi xuống bàn, trừng mắt nhìn chằm chằm vào ta qua chiếc bàn đầy đồ ăn mới được dọn ra.“Ngươi là người mẫu hậu ta phái đến?”Ta cung kính đáp: “Hồi điện hạ, đúng vậy.”“Ngươi đã phá hỏng việc tốt của cô, ngươi có biết không?”Hắn nhận lấy đôi đũa từ tay cung nữ, xua tay cho mọi người đi xuống, hạ giọng nói: “Cô vốn đang bắt thích khách.”“Trong cung có thích khách?” Ta đáp: “Ở đâu vậy?”Hắn nhìn cơm trước mặt, cúi đầu bắt đầu nhặt đậu phộng trong đó: "Ngươi có để ý vừa rồi cung nhân bộ dáng thành thật quỳ trước mặt cô không? Tên hắn là Tiểu Giai, chính là hắn.”Ta: "Thật sao?"Hắn tập trung nhặt đậu phộng: “Lừa ngươi làm gì?”“Nếu điện hạ đã biết, vì sao không bẩm báo cho bệ hạ và nương nương, hoặc báo cho thị vệ trong cung?”“Vậy chơi không vui chút nào, theo dõi tên thích khách này rồi ép hắn tự dùng thủ đoạn của chính mình lộ diện, vậy mới thú vị."“Bằng cách bắn c.h.ế.t người?”“Nếu không muốn bị tống vào đại lao, hoặc trở về tay không, hắn nhất định sẽ động thủ với cô. Ngươi không thấy thú vị sao?”“Hồi điện hạ, thần không nghĩ vậy.”“…” Hắn cau mày thật chặt, “Ngươi không chỉ làm hỏng việc tốt của cô mà còn dám động thủ với cô, ngươi không muốn sống nữa à?"Cùng thái tử giảng đạo lý chẳng khác nào khiến tiền lương của ta gặp rắc rối.Ta lập tức quỳ xuống: “Thần có tội.”“Nếu ngươi muốn ta tha tội cũng được thôi,” Hắn mỉm cười nhìn ta, “Ngẩng đầu lên, cười một cái đi.”"…..""Cô không thích nhìn người bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc như vậy."Kiếm tiền thực khó khăn, điều đó thực khó chịu, nếu không phải hoàng hậu nương nương hứa sẽ tăng tiền…………Ta sắp phản bội lại bản thân và mỉm cười với thằng nhãi c.h.ế.t tiệt này."Thích khách" mà hắn gọi là Tiểu Giai bước vào, ta bước tới tóm lấy hắn ta, ném hắn ta qua vai và đè hắn xuống đất, hét lên: "Người đâu, mau bắt thích khách!"Tiểu Giai đau đớn kêu lên: "Tỷ tỷ đây là đang làm gì vậy?!"Ta: “Đừng nghĩ mưu hại Thái tử điện hạ.”Tiểu Giai vẻ mặt vô tội.Tiêu Nham bên kia đã cười tới nghiêng người ngả: "Tỷ tỷ thật tin người."Ta:"?"Tiểu Giai được ta thả ra, xoa xoa vai, muốn khóc cũng không được.“Sau này, tỷ tỷ sẽ biết, chỉ để trốn dùng bữa, điện hạ mỗi ngày đều nghĩ ra trò mới để chơi chúng ta…”Ta:"......"Cho nên vừa rồi cung nhân khắp nơi kỳ thật là phối hợp cùng hắn diễn, chỉ là để cầu hắn ăn?Ta nhìn Tiêu Nham, hắn đã gắp hết đậu phộng trong bát, còn đang cầm phần cơm còn lại mà không thèm nhìn.Ta đưa ra chủ ý: “Điện hạ không thích đậu phộng sao, người có thể nói với ngự thiện phòng không cho vào.”Hắn: “Nhưng ta thích mùi thơm của đậu phộng trong cơm hơn, ngươi nói xem, ăn đậu phộng làm người ta thực khó chịu”.“…” Ta vừa rồi như thế nào không bắn chết hắn luôn đi?Chuyện này vẫn chưa xong.Bảy ngày sau, một thích khách giả làm cung nhân cũng bị Tiêu Nham phát hiện theo cách đó.Lúc đó ta đơ luôn.Cho dù mọi chuyện có kỳ quái thế nào đi nữa, đặt trên người Tiêu Nham, ta đều thấy hợp lý.
Hựu Hựu Tiêu NhamTác giả: Cung Tường Vãng SựTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1 Lần đầu tiên nhìn thấy thái tử, ta đã muốn đập vào đầu hắn một cái. Ta vào học viện nữ tử Trường An năm mười lăm tuổi và học ở đó năm năm, sau khi học xong, ta có hai con đường trước mặt. Khảo ân khoa, vào triều làm quan. Hoặc là tiến vào nội viện, tham gia đánh giá tuyển chọn và trở thành nữ quan. Tất nhiên còn có con đường thứ ba, về nhà gả chồng sinh con, thế nên ta đã trực tiếp phớt lờ phương án này. Làm nữ quan cũng có thời hạn cụ thể, sau năm năm tiến cung ta có thể nhận được một số tiền rất lớn. Thế là ta quyết đoán tiến cung, dự định ở lại thêm năm năm nữa, sau đó đi Giang Nam, sống cuộc đời cá mặn mà ta mong muốn. Ngày vào cung, ta đang tranh cãi với các tỷ muội xem bánh bao ngọt hay bánh bao mặn ngon hơn, vị hoàng hậu có sở thích nghe lén góc tường đã nghe thấy những lời ta nói. Người cho rằng ta thật nhàm chán, thật hà khắc, thật lạnh nhạt... Mọi điều đều nói lên một việc, ta chắc chắn là kẻ thù của thái tử. Thế là ta được phân vào Đông Cung. Lúc đó thái tử chỉ mới mười… 2Nửa giờ sau.Thái tử, người vừa tắm rửa sạch sẽ, ngồi xuống bàn, trừng mắt nhìn chằm chằm vào ta qua chiếc bàn đầy đồ ăn mới được dọn ra.“Ngươi là người mẫu hậu ta phái đến?”Ta cung kính đáp: “Hồi điện hạ, đúng vậy.”“Ngươi đã phá hỏng việc tốt của cô, ngươi có biết không?”Hắn nhận lấy đôi đũa từ tay cung nữ, xua tay cho mọi người đi xuống, hạ giọng nói: “Cô vốn đang bắt thích khách.”“Trong cung có thích khách?” Ta đáp: “Ở đâu vậy?”Hắn nhìn cơm trước mặt, cúi đầu bắt đầu nhặt đậu phộng trong đó: "Ngươi có để ý vừa rồi cung nhân bộ dáng thành thật quỳ trước mặt cô không? Tên hắn là Tiểu Giai, chính là hắn.”Ta: "Thật sao?"Hắn tập trung nhặt đậu phộng: “Lừa ngươi làm gì?”“Nếu điện hạ đã biết, vì sao không bẩm báo cho bệ hạ và nương nương, hoặc báo cho thị vệ trong cung?”“Vậy chơi không vui chút nào, theo dõi tên thích khách này rồi ép hắn tự dùng thủ đoạn của chính mình lộ diện, vậy mới thú vị."“Bằng cách bắn c.h.ế.t người?”“Nếu không muốn bị tống vào đại lao, hoặc trở về tay không, hắn nhất định sẽ động thủ với cô. Ngươi không thấy thú vị sao?”“Hồi điện hạ, thần không nghĩ vậy.”“…” Hắn cau mày thật chặt, “Ngươi không chỉ làm hỏng việc tốt của cô mà còn dám động thủ với cô, ngươi không muốn sống nữa à?"Cùng thái tử giảng đạo lý chẳng khác nào khiến tiền lương của ta gặp rắc rối.Ta lập tức quỳ xuống: “Thần có tội.”“Nếu ngươi muốn ta tha tội cũng được thôi,” Hắn mỉm cười nhìn ta, “Ngẩng đầu lên, cười một cái đi.”"…..""Cô không thích nhìn người bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc như vậy."Kiếm tiền thực khó khăn, điều đó thực khó chịu, nếu không phải hoàng hậu nương nương hứa sẽ tăng tiền…………Ta sắp phản bội lại bản thân và mỉm cười với thằng nhãi c.h.ế.t tiệt này."Thích khách" mà hắn gọi là Tiểu Giai bước vào, ta bước tới tóm lấy hắn ta, ném hắn ta qua vai và đè hắn xuống đất, hét lên: "Người đâu, mau bắt thích khách!"Tiểu Giai đau đớn kêu lên: "Tỷ tỷ đây là đang làm gì vậy?!"Ta: “Đừng nghĩ mưu hại Thái tử điện hạ.”Tiểu Giai vẻ mặt vô tội.Tiêu Nham bên kia đã cười tới nghiêng người ngả: "Tỷ tỷ thật tin người."Ta:"?"Tiểu Giai được ta thả ra, xoa xoa vai, muốn khóc cũng không được.“Sau này, tỷ tỷ sẽ biết, chỉ để trốn dùng bữa, điện hạ mỗi ngày đều nghĩ ra trò mới để chơi chúng ta…”Ta:"......"Cho nên vừa rồi cung nhân khắp nơi kỳ thật là phối hợp cùng hắn diễn, chỉ là để cầu hắn ăn?Ta nhìn Tiêu Nham, hắn đã gắp hết đậu phộng trong bát, còn đang cầm phần cơm còn lại mà không thèm nhìn.Ta đưa ra chủ ý: “Điện hạ không thích đậu phộng sao, người có thể nói với ngự thiện phòng không cho vào.”Hắn: “Nhưng ta thích mùi thơm của đậu phộng trong cơm hơn, ngươi nói xem, ăn đậu phộng làm người ta thực khó chịu”.“…” Ta vừa rồi như thế nào không bắn chết hắn luôn đi?Chuyện này vẫn chưa xong.Bảy ngày sau, một thích khách giả làm cung nhân cũng bị Tiêu Nham phát hiện theo cách đó.Lúc đó ta đơ luôn.Cho dù mọi chuyện có kỳ quái thế nào đi nữa, đặt trên người Tiêu Nham, ta đều thấy hợp lý.