"Chậc, cô em bữa nay ngọt hơn so với cô em bữa qua, như quả đào chín mọng, ngọt nước muốn tuôn trào. " Dương Tùng nhìn xuống tầng dưới, tặc lưỡi ước ao: "Lớp trưởng tốt phúc quá. " Yến Hảo cắn gỡ vỏ kẹo hoa quả rồi ngậm vào miệng, vị thơm của táo quấn quanh lưỡi cậu chỉ trong chốc lát, Dương Tùng vẫn còn bô bô, cậu giơ chân đạp dưới góc bàn: "Sao ông lắm lời thế hả?" Dương Tùng méo miệng cất lời đầy buồn ói: "Tiểu Hảo, ông mắng tôi. " Yến Hảo lườm nguýt cậu ta. Dương Tùng lập tức giơ tay ra hiệu ngậm miệng. Yến Hảo cầm bút chì bấm xoay xoay, đặt xuống, lại xoay, cứ thế nhiều lần, cậu chợt hỏi một câu không đầu không đuôi: "Ông thấy tôi thế nào?" Dương Từng ngu ngơ: "Gì cơ?" Yến Hảo vén tóc mái hơn dài lên: "Hỏi cách khác thì, tôi như thế này có hạn chế gì không?" Vầng trán mịn màng và đầy đặn, mặt mày đẹp trai cực kỳ. Thế mà lại toát vẻ quyến rũ vì nốt ruồi chu sa giữa hai lông mày. Dương Tùng dựng thẳng hai ngón tay cái: "Không có hạn chế gì cả, quá tuyệt vời. " Yến Hảo thả tóc mái…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...