Tác giả:

Năm 2052. Khoa chỉnh hình bệnh viện tuyến đầu cả nước, căn phòng bệnh rộng rãi xa hoa, đầy đủ tiện nghi giờ phút này lại chen chúc đông người. Trong phòng chỉ có duy nhất một giường bệnh, người thăm nom cứ đứng xung quanh thành từng vòng, nỗi bi thương lan tràn, những tiếng khóc nghẹn ngào, âm thanh nức nở trộn lẫn vào nhau… Lê Khinh Chu yếu ớt nằm trên giường bệnh, hợp tiêu chuẩn một bệnh nhân trong cơn nguy kịch– tái nhợt, gầy yếu, hơi thở mong manh. Hết sức nguy cấp. Cậu ý nhờ bác sĩ tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, tầm mắt sớm mơ hồ không rõ, nhìn về phía người thân đang khóc không thành tiếng, bạn bè tốt rưng rưng nước mắt … Lê Khinh Chu gắng sức cười thật tươi với họ, như thường lệ muốn an ủi. “ Con không sao cả, một chút cũng không đau.’’ “ Đừng lo cho con, không cần quá thương tâm.” ………………………………………………...! Cuối cùng, nói lời từ biệt. Đừng vì con rời đi mà ngã quỵ, con yêu, yêu tất cả mọi người… Đời này, con sống thực tốt, rất hạnh phúc. Lê Khinh Chu chậm rãi nhắm mắt, điện tâm đồ…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...