Chương 1: Không có tư cách nói không! Đùng —— đùng——đùng—— Trên sân luyện tập, một thiếu nữ thân mang bình thường, đang nằm trên mặt đất luyện xạ kích, nhưng thì làm sao một phát để nàng lúng túng không đất dung thân, 10 súng 9 súng lệch bia, một súng sát trúng bia, cái gì gọi là sát trúng, xẹt đến bia ngắm, cũng không biết có tính bắn trúng hay không. Cuối cùng một người duy nhất ngồi dậy, đứng lên đi tới bên người nàng, hơi thở cao lãnh tản ra lạnh buốc. Nhấc chân trực tiếp đạp trên đầu của người vừa bắn bia, mà người bị đạp cũng không dám lên tiếng, yên lặng đứng dậy cúi đầu." Tiếp tục Cho ta, không tới vòng mười cũng đừng dừng lại" Thanh âm lạnh như băng, kích thích thiếu nữ có chút đau. Nữ nhân đi rồi, thiếu nữ mới dám ngẩng đầu lên, ngũ quan rõ ràng, mắt phượng hờ hững, lớp da vô cùng mịn màng, chiều cao 1m77, nếu như đi làm người mẫu sẽ là mầm mống tốt, chỉ đáng tiếc nàng sinh ở thế gia sát thủ, không có bất kỳ quyền lợi lựa chọn nào. Nàng là con gái cua Kiều Hàn, cũng là phế…

Chương 26

Phế VậtTác giả: Kiều Mộc KiềuTruyện Bách HợpChương 1: Không có tư cách nói không! Đùng —— đùng——đùng—— Trên sân luyện tập, một thiếu nữ thân mang bình thường, đang nằm trên mặt đất luyện xạ kích, nhưng thì làm sao một phát để nàng lúng túng không đất dung thân, 10 súng 9 súng lệch bia, một súng sát trúng bia, cái gì gọi là sát trúng, xẹt đến bia ngắm, cũng không biết có tính bắn trúng hay không. Cuối cùng một người duy nhất ngồi dậy, đứng lên đi tới bên người nàng, hơi thở cao lãnh tản ra lạnh buốc. Nhấc chân trực tiếp đạp trên đầu của người vừa bắn bia, mà người bị đạp cũng không dám lên tiếng, yên lặng đứng dậy cúi đầu." Tiếp tục Cho ta, không tới vòng mười cũng đừng dừng lại" Thanh âm lạnh như băng, kích thích thiếu nữ có chút đau. Nữ nhân đi rồi, thiếu nữ mới dám ngẩng đầu lên, ngũ quan rõ ràng, mắt phượng hờ hững, lớp da vô cùng mịn màng, chiều cao 1m77, nếu như đi làm người mẫu sẽ là mầm mống tốt, chỉ đáng tiếc nàng sinh ở thế gia sát thủ, không có bất kỳ quyền lợi lựa chọn nào. Nàng là con gái cua Kiều Hàn, cũng là phế… Chương 26Kiều Hàn đã trở về hơn một tuần lễ, trong nhiều ngày như vậy cô không có đi tìm Kiều Ảnh, cũng không có nói cho bất cứ người nào, nguyên nhân cô mất tích. Tháng ngày như thế trôi qua, thỉnh thoảng tự mình đi tham gia ám sát, cũng sẽ bị thương, nhưng bất luận vết thương gì cũng không có bất cứ đau đớn nào của mấy ngày đó, đó là đau lòng... Tại sao có thể so sánh với kích thích thân thể.Buổi tối rất an tĩnh, Kiều Hàn ở trong phòng tắm ngâm ở trong nước, đột nhiên đứng dậy. Hoa sen mới nở, dáng người tươi đẹp, kiểu dáng khuynh quốc khuynh thành, lại chỉ có lạnh lẽo. Nhẹ nhàng đi tới trước gương, Kiều Hàn rất lâu không có nhìn kỹ chính mình như vậy. Cô nghĩ không rõ mình rốt cuộc làm sao vậy, tại sao trong đầu luôn là nhớ đến chuyện phát sinh của mấy ngày đó, vì sao lại nhớ nhung Kiều Ảnh như vậy... Đột nhiên tầm mắt của con mắt cố định hình ảnh ở trước gương, nàng đến gần phía trước nhìn thử, nhìn vết thương ngày đó Kiều Ảnh khắc lên... Là chữ hận... Hận ta sao... Tại sao hận..."Ha" Kiều Hàn cười lạnh một tiếng với mình, chỉ là nụ cười kia tràn ngập lòng chua xót. Chính mình lại còn hỏi tại sao.... Thực sự là buồn cười... Nhưng nàng hận ta tại sao một tiếng ta! Không nỡ sao!..."Tại sao vậy!" Kiều Hàn đột nhiên chống mặt bàn, quay về gương kêu to... Nhưng, cuối cùng cũng chỉ còn lại im lặng...Trở về trong phòng, cũng không biết làm gì, luôn đờ ra. Đột nhiên nhớ tới cái gì, Kiều Hàn nhanh chóng đứng dậy đi tới trước két sắtKét —Mở tủ ra, vào mắt chính là đôi giày cao gót màu đen, là ngày đó Kiều Ảnh đặt ở bên cạnh cô...Cô không có ném... Cũng không biết nguyên nhân... Lý do lớn nhất... Là cô không nỡ... Nhìn một lúc lâu...Cô mới nghĩ đến.... Tại sao là màu đen... Kiều Hàn đột nhiên trợn mắt lên, nhanh chóng thay xong quần áo. Đạp giày cao gót đi tới phòng khách"Mục Lương" Thanh âm vô cùng nghiêm túc, kèm theo lo lắng"Gia chủ""Phái người, tìm được Kiều Ảnh! Bất luận đánh đổi cái gì!""Vâng!" Mục Lương mừng rỡ như điên, phải biết đây là lần đầu tiên Gia chủ lo lắng thiếu chủ như thếMà Kiều Y Kỳ một bên khác, cầm chặt lấy khuông cửa, cắn răng, nghe lấy tất cả, "Kiều Ảnh, ngươi chờ ta!" Ánh mắt tức giận, cũng không biết lại đang nghĩ cái gìHết chương 26

Phế VậtTác giả: Kiều Mộc KiềuTruyện Bách HợpChương 1: Không có tư cách nói không! Đùng —— đùng——đùng—— Trên sân luyện tập, một thiếu nữ thân mang bình thường, đang nằm trên mặt đất luyện xạ kích, nhưng thì làm sao một phát để nàng lúng túng không đất dung thân, 10 súng 9 súng lệch bia, một súng sát trúng bia, cái gì gọi là sát trúng, xẹt đến bia ngắm, cũng không biết có tính bắn trúng hay không. Cuối cùng một người duy nhất ngồi dậy, đứng lên đi tới bên người nàng, hơi thở cao lãnh tản ra lạnh buốc. Nhấc chân trực tiếp đạp trên đầu của người vừa bắn bia, mà người bị đạp cũng không dám lên tiếng, yên lặng đứng dậy cúi đầu." Tiếp tục Cho ta, không tới vòng mười cũng đừng dừng lại" Thanh âm lạnh như băng, kích thích thiếu nữ có chút đau. Nữ nhân đi rồi, thiếu nữ mới dám ngẩng đầu lên, ngũ quan rõ ràng, mắt phượng hờ hững, lớp da vô cùng mịn màng, chiều cao 1m77, nếu như đi làm người mẫu sẽ là mầm mống tốt, chỉ đáng tiếc nàng sinh ở thế gia sát thủ, không có bất kỳ quyền lợi lựa chọn nào. Nàng là con gái cua Kiều Hàn, cũng là phế… Chương 26Kiều Hàn đã trở về hơn một tuần lễ, trong nhiều ngày như vậy cô không có đi tìm Kiều Ảnh, cũng không có nói cho bất cứ người nào, nguyên nhân cô mất tích. Tháng ngày như thế trôi qua, thỉnh thoảng tự mình đi tham gia ám sát, cũng sẽ bị thương, nhưng bất luận vết thương gì cũng không có bất cứ đau đớn nào của mấy ngày đó, đó là đau lòng... Tại sao có thể so sánh với kích thích thân thể.Buổi tối rất an tĩnh, Kiều Hàn ở trong phòng tắm ngâm ở trong nước, đột nhiên đứng dậy. Hoa sen mới nở, dáng người tươi đẹp, kiểu dáng khuynh quốc khuynh thành, lại chỉ có lạnh lẽo. Nhẹ nhàng đi tới trước gương, Kiều Hàn rất lâu không có nhìn kỹ chính mình như vậy. Cô nghĩ không rõ mình rốt cuộc làm sao vậy, tại sao trong đầu luôn là nhớ đến chuyện phát sinh của mấy ngày đó, vì sao lại nhớ nhung Kiều Ảnh như vậy... Đột nhiên tầm mắt của con mắt cố định hình ảnh ở trước gương, nàng đến gần phía trước nhìn thử, nhìn vết thương ngày đó Kiều Ảnh khắc lên... Là chữ hận... Hận ta sao... Tại sao hận..."Ha" Kiều Hàn cười lạnh một tiếng với mình, chỉ là nụ cười kia tràn ngập lòng chua xót. Chính mình lại còn hỏi tại sao.... Thực sự là buồn cười... Nhưng nàng hận ta tại sao một tiếng ta! Không nỡ sao!..."Tại sao vậy!" Kiều Hàn đột nhiên chống mặt bàn, quay về gương kêu to... Nhưng, cuối cùng cũng chỉ còn lại im lặng...Trở về trong phòng, cũng không biết làm gì, luôn đờ ra. Đột nhiên nhớ tới cái gì, Kiều Hàn nhanh chóng đứng dậy đi tới trước két sắtKét —Mở tủ ra, vào mắt chính là đôi giày cao gót màu đen, là ngày đó Kiều Ảnh đặt ở bên cạnh cô...Cô không có ném... Cũng không biết nguyên nhân... Lý do lớn nhất... Là cô không nỡ... Nhìn một lúc lâu...Cô mới nghĩ đến.... Tại sao là màu đen... Kiều Hàn đột nhiên trợn mắt lên, nhanh chóng thay xong quần áo. Đạp giày cao gót đi tới phòng khách"Mục Lương" Thanh âm vô cùng nghiêm túc, kèm theo lo lắng"Gia chủ""Phái người, tìm được Kiều Ảnh! Bất luận đánh đổi cái gì!""Vâng!" Mục Lương mừng rỡ như điên, phải biết đây là lần đầu tiên Gia chủ lo lắng thiếu chủ như thếMà Kiều Y Kỳ một bên khác, cầm chặt lấy khuông cửa, cắn răng, nghe lấy tất cả, "Kiều Ảnh, ngươi chờ ta!" Ánh mắt tức giận, cũng không biết lại đang nghĩ cái gìHết chương 26

Phế VậtTác giả: Kiều Mộc KiềuTruyện Bách HợpChương 1: Không có tư cách nói không! Đùng —— đùng——đùng—— Trên sân luyện tập, một thiếu nữ thân mang bình thường, đang nằm trên mặt đất luyện xạ kích, nhưng thì làm sao một phát để nàng lúng túng không đất dung thân, 10 súng 9 súng lệch bia, một súng sát trúng bia, cái gì gọi là sát trúng, xẹt đến bia ngắm, cũng không biết có tính bắn trúng hay không. Cuối cùng một người duy nhất ngồi dậy, đứng lên đi tới bên người nàng, hơi thở cao lãnh tản ra lạnh buốc. Nhấc chân trực tiếp đạp trên đầu của người vừa bắn bia, mà người bị đạp cũng không dám lên tiếng, yên lặng đứng dậy cúi đầu." Tiếp tục Cho ta, không tới vòng mười cũng đừng dừng lại" Thanh âm lạnh như băng, kích thích thiếu nữ có chút đau. Nữ nhân đi rồi, thiếu nữ mới dám ngẩng đầu lên, ngũ quan rõ ràng, mắt phượng hờ hững, lớp da vô cùng mịn màng, chiều cao 1m77, nếu như đi làm người mẫu sẽ là mầm mống tốt, chỉ đáng tiếc nàng sinh ở thế gia sát thủ, không có bất kỳ quyền lợi lựa chọn nào. Nàng là con gái cua Kiều Hàn, cũng là phế… Chương 26Kiều Hàn đã trở về hơn một tuần lễ, trong nhiều ngày như vậy cô không có đi tìm Kiều Ảnh, cũng không có nói cho bất cứ người nào, nguyên nhân cô mất tích. Tháng ngày như thế trôi qua, thỉnh thoảng tự mình đi tham gia ám sát, cũng sẽ bị thương, nhưng bất luận vết thương gì cũng không có bất cứ đau đớn nào của mấy ngày đó, đó là đau lòng... Tại sao có thể so sánh với kích thích thân thể.Buổi tối rất an tĩnh, Kiều Hàn ở trong phòng tắm ngâm ở trong nước, đột nhiên đứng dậy. Hoa sen mới nở, dáng người tươi đẹp, kiểu dáng khuynh quốc khuynh thành, lại chỉ có lạnh lẽo. Nhẹ nhàng đi tới trước gương, Kiều Hàn rất lâu không có nhìn kỹ chính mình như vậy. Cô nghĩ không rõ mình rốt cuộc làm sao vậy, tại sao trong đầu luôn là nhớ đến chuyện phát sinh của mấy ngày đó, vì sao lại nhớ nhung Kiều Ảnh như vậy... Đột nhiên tầm mắt của con mắt cố định hình ảnh ở trước gương, nàng đến gần phía trước nhìn thử, nhìn vết thương ngày đó Kiều Ảnh khắc lên... Là chữ hận... Hận ta sao... Tại sao hận..."Ha" Kiều Hàn cười lạnh một tiếng với mình, chỉ là nụ cười kia tràn ngập lòng chua xót. Chính mình lại còn hỏi tại sao.... Thực sự là buồn cười... Nhưng nàng hận ta tại sao một tiếng ta! Không nỡ sao!..."Tại sao vậy!" Kiều Hàn đột nhiên chống mặt bàn, quay về gương kêu to... Nhưng, cuối cùng cũng chỉ còn lại im lặng...Trở về trong phòng, cũng không biết làm gì, luôn đờ ra. Đột nhiên nhớ tới cái gì, Kiều Hàn nhanh chóng đứng dậy đi tới trước két sắtKét —Mở tủ ra, vào mắt chính là đôi giày cao gót màu đen, là ngày đó Kiều Ảnh đặt ở bên cạnh cô...Cô không có ném... Cũng không biết nguyên nhân... Lý do lớn nhất... Là cô không nỡ... Nhìn một lúc lâu...Cô mới nghĩ đến.... Tại sao là màu đen... Kiều Hàn đột nhiên trợn mắt lên, nhanh chóng thay xong quần áo. Đạp giày cao gót đi tới phòng khách"Mục Lương" Thanh âm vô cùng nghiêm túc, kèm theo lo lắng"Gia chủ""Phái người, tìm được Kiều Ảnh! Bất luận đánh đổi cái gì!""Vâng!" Mục Lương mừng rỡ như điên, phải biết đây là lần đầu tiên Gia chủ lo lắng thiếu chủ như thếMà Kiều Y Kỳ một bên khác, cầm chặt lấy khuông cửa, cắn răng, nghe lấy tất cả, "Kiều Ảnh, ngươi chờ ta!" Ánh mắt tức giận, cũng không biết lại đang nghĩ cái gìHết chương 26

Chương 26