Năm 2052. Khoa chỉnh hình bệnh viện tuyến đầu cả nước, căn phòng bệnh rộng rãi xa hoa, đầy đủ tiện nghi giờ phút này lại chen chúc đông người. Trong phòng chỉ có duy nhất một giường bệnh, người thăm nom cứ đứng xung quanh thành từng vòng, nỗi bi thương lan tràn, những tiếng khóc nghẹn ngào, âm thanh nức nở trộn lẫn vào nhau… Lê Khinh Chu yếu ớt nằm trên giường bệnh, hợp tiêu chuẩn một bệnh nhân trong cơn nguy kịch– tái nhợt, gầy yếu, hơi thở mong manh. Hết sức nguy cấp. Cậu ý nhờ bác sĩ tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, tầm mắt sớm mơ hồ không rõ, nhìn về phía người thân đang khóc không thành tiếng, bạn bè tốt rưng rưng nước mắt … Lê Khinh Chu gắng sức cười thật tươi với họ, như thường lệ muốn an ủi. “ Con không sao cả, một chút cũng không đau.’’ “ Đừng lo cho con, không cần quá thương tâm.” ………………………………………………...! Cuối cùng, nói lời từ biệt. Đừng vì con rời đi mà ngã quỵ, con yêu, yêu tất cả mọi người… Đời này, con sống thực tốt, rất hạnh phúc. Lê Khinh Chu chậm rãi nhắm mắt, điện tâm đồ…
Chương 24: Đứa Trẻ Này Vô Tội
Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật XeTác giả: Cung Thanh HãnTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNăm 2052. Khoa chỉnh hình bệnh viện tuyến đầu cả nước, căn phòng bệnh rộng rãi xa hoa, đầy đủ tiện nghi giờ phút này lại chen chúc đông người. Trong phòng chỉ có duy nhất một giường bệnh, người thăm nom cứ đứng xung quanh thành từng vòng, nỗi bi thương lan tràn, những tiếng khóc nghẹn ngào, âm thanh nức nở trộn lẫn vào nhau… Lê Khinh Chu yếu ớt nằm trên giường bệnh, hợp tiêu chuẩn một bệnh nhân trong cơn nguy kịch– tái nhợt, gầy yếu, hơi thở mong manh. Hết sức nguy cấp. Cậu ý nhờ bác sĩ tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, tầm mắt sớm mơ hồ không rõ, nhìn về phía người thân đang khóc không thành tiếng, bạn bè tốt rưng rưng nước mắt … Lê Khinh Chu gắng sức cười thật tươi với họ, như thường lệ muốn an ủi. “ Con không sao cả, một chút cũng không đau.’’ “ Đừng lo cho con, không cần quá thương tâm.” ………………………………………………...! Cuối cùng, nói lời từ biệt. Đừng vì con rời đi mà ngã quỵ, con yêu, yêu tất cả mọi người… Đời này, con sống thực tốt, rất hạnh phúc. Lê Khinh Chu chậm rãi nhắm mắt, điện tâm đồ… Bởi vì có chứng cứ xác thật, sự việc lại nghiêm trọng, hai người Lê Thừa Khang và Tưởng Tiết Linh nhanh chóng bị kết tội.Thẩm phán xử Lê Thừa Khang và Tưởng Tiết Linh bản án tù mười lăm năm cùng với tịch thu toàn bộ tài sản của người phạm tội.Lê Thừa Khang không phục, muốn kháng án nhưng yêu cầu đã bị từ chối, bản án giữ nguyên.Trại giam Tây Thành.Lê Hoành Kiệt mặt đầy mỏi mệt đi theo cảnh sát dẫn đường đến phòng thăm tù.Tưởng Tiết Linh đã sớm chờ ở đây.Thấy con trai xuất hiện, cô ta vội vàng kích động đứng lên, hai tay chống lên tấm thủy tinh la: “Hoành Kiệt, Hoành Kiệt…”“Mẹ…” Lê Hoành Kiệt ngồi trên ghế, liếm đôi môi khô khốc.Hai người đều không nghe được giọng nói của đối phương nhưng đã biết tâm ý.Tưởng Tiết Linh cũng ngồi xuống, cách một tấm thủy tinh, hai người cầm điện thoại lên.Cô ta quan sát vẻ mặt tiều tụy của con trai, trong lòng không nhịn được chua xót nói: “Hoành Kiệt, con, dạo này con thế nào rồi…”“Ở bên nhà cũ, ông nội con, còn có Lê Khinh Chu nữa, bọn họ có làm khó con không?”Lê Hoành Kiệt nói: “Không… Bọn họ không làm chuyện gì cả.”Gương mặt Tưởng Tiết Linh đau khổ nói: “Ông nội đúng là con lòng dạ độc ác, ông ta bận đến nỗi không thể giúp chúng ta được sao?! Thừa Khang cũng là con của ông ta mà!”“Hoành Kiệt à, hay là con lại đi cầu xin ông nội con đi.”“Thư kháng án của ba con đã bị trả về… Thời hạn thi hành án là mười lăm năm, như vậy quả thật quá dài, chờ đến khi ba mẹ ra tù thì con biết làm sao…”Nhắc tới Lê Thừa Khang, biểu cảm của Lê Hoành Kiệt nhanh chóng trở nên ảm đạm.Cậu cúi thấp mặt, thấp giọng nói: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ… ba, ông ta đã nɠɵạı ŧìиɦ.”Giọng nói của Tưởng Tiết Linh hơi ngừng lại.Một lát sau, cô ta run rẩy nói: “Con, con nói gì cơ…”Lê Hoành Kiệt: “Ba đã nɠɵạı ŧìиɦ.”“Ba ngày trước con mới biết…”“Một người phụ nữ đã dẫn theo một đứa bé tới nhà cũ… Đó là bé trai, khoảng sáu bảy tuổi, cô ta nói rằng đó là con của ba.”“Sau khi ba vào tù thì toàn bộ tài sản cũng bị tịch thu, người phụ nữ kia không còn nguồn kinh tế cho nên đã đến đòi tiền ông nội…”“Cô ta còn lấy giấy giám định người thân cùng với đủ loại chứng cứ lúc cô ta qua lại với ba ra, hình ảnh, lịch sử nói chuyện…”“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Vẻ mặt Tưởng Tiết Linh sụp đổ hét lớn.Tựa như chỉ trong khoảnh khắc ấy, có thứ gì đó đã hoàn toàn sụp đổ, khiến cho gương mặt vẫn luôn được bảo dưỡng kỹ càng của cô ta càng ngày càng lộ vẻ già nua.Tưởng Tiết Linh không khỏi cầm chặt ống nghe điện thoại.Nếu không làm vậy, sợ rằng giây kế tiếp, ống nghe điện thoại sẽ rơi khỏi bàn tay đang không ngừng run rẩy của cô ta…Cô ta khàn giọng nói: “Ông nội con… Tính xử lý đứa bé ấy thế nào?”Lê Hoành Kiệt: “Ba đã bị phán án, người phụ nữ kia không muốn đứa trẻ mà chỉ muốn tiến, ông nội cho cô ta ký một hợp đồng rồi dùng tiền đuổi cô ta đi.”“Về phần đứa trẻ kia… Nó đang ở lại nhà cũ, sau này nó và con sẽ ra nước ngoài.”Tưởng Tiết Linh không kiềm được trợn to hai mắt, cơ thể nghiêng đến gần tấm kính, giọng nói như muốn xuyên ra ngoài: “Ra nước ngoài?! Tại sao phải ra nước ngoài?!”“Là ý của ông nội con hay là Lê Khinh Chu…”Lê Hoành Kiệt nói: “Mẹ, là con tự quyết định, mang đứa bé kia ra nước ngoài cũng là ý của con…”“Nếu ở lại nhà cũ, nó sẽ không thể sống vui vẻ, nó là em trai của con, không phải là em trai của Lê Khinh Chu.”Bỗng nhiên phải trải qua nhiều chuyện như vậy, Lê Hoành Kiệt giống như đã trưởng thành hơn rất nhiều.Ít ra, nếu chuyện này xảy ra vào trước kia, cậu ta nhất định sẽ oán hận, thậm chí coi đứa trẻ ngoài vòng giá thú ấy là kẻ thù.Nhưng bây giờ… Cậu ta lại thấy đứa trẻ này vô tội biết bao..
Bởi vì có chứng cứ xác thật, sự việc lại nghiêm trọng, hai người Lê Thừa Khang và Tưởng Tiết Linh nhanh chóng bị kết tội.
Thẩm phán xử Lê Thừa Khang và Tưởng Tiết Linh bản án tù mười lăm năm cùng với tịch thu toàn bộ tài sản của người phạm tội.
Lê Thừa Khang không phục, muốn kháng án nhưng yêu cầu đã bị từ chối, bản án giữ nguyên.
Trại giam Tây Thành.
Lê Hoành Kiệt mặt đầy mỏi mệt đi theo cảnh sát dẫn đường đến phòng thăm tù.
Tưởng Tiết Linh đã sớm chờ ở đây.
Thấy con trai xuất hiện, cô ta vội vàng kích động đứng lên, hai tay chống lên tấm thủy tinh la: “Hoành Kiệt, Hoành Kiệt…”
“Mẹ…” Lê Hoành Kiệt ngồi trên ghế, liếm đôi môi khô khốc.
Hai người đều không nghe được giọng nói của đối phương nhưng đã biết tâm ý.
Tưởng Tiết Linh cũng ngồi xuống, cách một tấm thủy tinh, hai người cầm điện thoại lên.
Cô ta quan sát vẻ mặt tiều tụy của con trai, trong lòng không nhịn được chua xót nói: “Hoành Kiệt, con, dạo này con thế nào rồi…”
“Ở bên nhà cũ, ông nội con, còn có Lê Khinh Chu nữa, bọn họ có làm khó con không?”
Lê Hoành Kiệt nói: “Không… Bọn họ không làm chuyện gì cả.
”
Gương mặt Tưởng Tiết Linh đau khổ nói: “Ông nội đúng là con lòng dạ độc ác, ông ta bận đến nỗi không thể giúp chúng ta được sao?! Thừa Khang cũng là con của ông ta mà!”
“Hoành Kiệt à, hay là con lại đi cầu xin ông nội con đi.
”
“Thư kháng án của ba con đã bị trả về… Thời hạn thi hành án là mười lăm năm, như vậy quả thật quá dài, chờ đến khi ba mẹ ra tù thì con biết làm sao…”
Nhắc tới Lê Thừa Khang, biểu cảm của Lê Hoành Kiệt nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Cậu cúi thấp mặt, thấp giọng nói: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ… ba, ông ta đã nɠɵạı ŧìиɦ.
”
Giọng nói của Tưởng Tiết Linh hơi ngừng lại.
Một lát sau, cô ta run rẩy nói: “Con, con nói gì cơ…”
Lê Hoành Kiệt: “Ba đã nɠɵạı ŧìиɦ.
”
“Ba ngày trước con mới biết…”
“Một người phụ nữ đã dẫn theo một đứa bé tới nhà cũ… Đó là bé trai, khoảng sáu bảy tuổi, cô ta nói rằng đó là con của ba.
”
“Sau khi ba vào tù thì toàn bộ tài sản cũng bị tịch thu, người phụ nữ kia không còn nguồn kinh tế cho nên đã đến đòi tiền ông nội…”
“Cô ta còn lấy giấy giám định người thân cùng với đủ loại chứng cứ lúc cô ta qua lại với ba ra, hình ảnh, lịch sử nói chuyện…”
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Vẻ mặt Tưởng Tiết Linh sụp đổ hét lớn.
Tựa như chỉ trong khoảnh khắc ấy, có thứ gì đó đã hoàn toàn sụp đổ, khiến cho gương mặt vẫn luôn được bảo dưỡng kỹ càng của cô ta càng ngày càng lộ vẻ già nua.
Tưởng Tiết Linh không khỏi cầm chặt ống nghe điện thoại.
Nếu không làm vậy, sợ rằng giây kế tiếp, ống nghe điện thoại sẽ rơi khỏi bàn tay đang không ngừng run rẩy của cô ta…
Cô ta khàn giọng nói: “Ông nội con… Tính xử lý đứa bé ấy thế nào?”
Lê Hoành Kiệt: “Ba đã bị phán án, người phụ nữ kia không muốn đứa trẻ mà chỉ muốn tiến, ông nội cho cô ta ký một hợp đồng rồi dùng tiền đuổi cô ta đi.
”
“Về phần đứa trẻ kia… Nó đang ở lại nhà cũ, sau này nó và con sẽ ra nước ngoài.
”
Tưởng Tiết Linh không kiềm được trợn to hai mắt, cơ thể nghiêng đến gần tấm kính, giọng nói như muốn xuyên ra ngoài: “Ra nước ngoài?! Tại sao phải ra nước ngoài?!”
“Là ý của ông nội con hay là Lê Khinh Chu…”
Lê Hoành Kiệt nói: “Mẹ, là con tự quyết định, mang đứa bé kia ra nước ngoài cũng là ý của con…”
“Nếu ở lại nhà cũ, nó sẽ không thể sống vui vẻ, nó là em trai của con, không phải là em trai của Lê Khinh Chu.
”
Bỗng nhiên phải trải qua nhiều chuyện như vậy, Lê Hoành Kiệt giống như đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Ít ra, nếu chuyện này xảy ra vào trước kia, cậu ta nhất định sẽ oán hận, thậm chí coi đứa trẻ ngoài vòng giá thú ấy là kẻ thù.
Nhưng bây giờ… Cậu ta lại thấy đứa trẻ này vô tội biết bao.
.
Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật XeTác giả: Cung Thanh HãnTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNăm 2052. Khoa chỉnh hình bệnh viện tuyến đầu cả nước, căn phòng bệnh rộng rãi xa hoa, đầy đủ tiện nghi giờ phút này lại chen chúc đông người. Trong phòng chỉ có duy nhất một giường bệnh, người thăm nom cứ đứng xung quanh thành từng vòng, nỗi bi thương lan tràn, những tiếng khóc nghẹn ngào, âm thanh nức nở trộn lẫn vào nhau… Lê Khinh Chu yếu ớt nằm trên giường bệnh, hợp tiêu chuẩn một bệnh nhân trong cơn nguy kịch– tái nhợt, gầy yếu, hơi thở mong manh. Hết sức nguy cấp. Cậu ý nhờ bác sĩ tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, tầm mắt sớm mơ hồ không rõ, nhìn về phía người thân đang khóc không thành tiếng, bạn bè tốt rưng rưng nước mắt … Lê Khinh Chu gắng sức cười thật tươi với họ, như thường lệ muốn an ủi. “ Con không sao cả, một chút cũng không đau.’’ “ Đừng lo cho con, không cần quá thương tâm.” ………………………………………………...! Cuối cùng, nói lời từ biệt. Đừng vì con rời đi mà ngã quỵ, con yêu, yêu tất cả mọi người… Đời này, con sống thực tốt, rất hạnh phúc. Lê Khinh Chu chậm rãi nhắm mắt, điện tâm đồ… Bởi vì có chứng cứ xác thật, sự việc lại nghiêm trọng, hai người Lê Thừa Khang và Tưởng Tiết Linh nhanh chóng bị kết tội.Thẩm phán xử Lê Thừa Khang và Tưởng Tiết Linh bản án tù mười lăm năm cùng với tịch thu toàn bộ tài sản của người phạm tội.Lê Thừa Khang không phục, muốn kháng án nhưng yêu cầu đã bị từ chối, bản án giữ nguyên.Trại giam Tây Thành.Lê Hoành Kiệt mặt đầy mỏi mệt đi theo cảnh sát dẫn đường đến phòng thăm tù.Tưởng Tiết Linh đã sớm chờ ở đây.Thấy con trai xuất hiện, cô ta vội vàng kích động đứng lên, hai tay chống lên tấm thủy tinh la: “Hoành Kiệt, Hoành Kiệt…”“Mẹ…” Lê Hoành Kiệt ngồi trên ghế, liếm đôi môi khô khốc.Hai người đều không nghe được giọng nói của đối phương nhưng đã biết tâm ý.Tưởng Tiết Linh cũng ngồi xuống, cách một tấm thủy tinh, hai người cầm điện thoại lên.Cô ta quan sát vẻ mặt tiều tụy của con trai, trong lòng không nhịn được chua xót nói: “Hoành Kiệt, con, dạo này con thế nào rồi…”“Ở bên nhà cũ, ông nội con, còn có Lê Khinh Chu nữa, bọn họ có làm khó con không?”Lê Hoành Kiệt nói: “Không… Bọn họ không làm chuyện gì cả.”Gương mặt Tưởng Tiết Linh đau khổ nói: “Ông nội đúng là con lòng dạ độc ác, ông ta bận đến nỗi không thể giúp chúng ta được sao?! Thừa Khang cũng là con của ông ta mà!”“Hoành Kiệt à, hay là con lại đi cầu xin ông nội con đi.”“Thư kháng án của ba con đã bị trả về… Thời hạn thi hành án là mười lăm năm, như vậy quả thật quá dài, chờ đến khi ba mẹ ra tù thì con biết làm sao…”Nhắc tới Lê Thừa Khang, biểu cảm của Lê Hoành Kiệt nhanh chóng trở nên ảm đạm.Cậu cúi thấp mặt, thấp giọng nói: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ… ba, ông ta đã nɠɵạı ŧìиɦ.”Giọng nói của Tưởng Tiết Linh hơi ngừng lại.Một lát sau, cô ta run rẩy nói: “Con, con nói gì cơ…”Lê Hoành Kiệt: “Ba đã nɠɵạı ŧìиɦ.”“Ba ngày trước con mới biết…”“Một người phụ nữ đã dẫn theo một đứa bé tới nhà cũ… Đó là bé trai, khoảng sáu bảy tuổi, cô ta nói rằng đó là con của ba.”“Sau khi ba vào tù thì toàn bộ tài sản cũng bị tịch thu, người phụ nữ kia không còn nguồn kinh tế cho nên đã đến đòi tiền ông nội…”“Cô ta còn lấy giấy giám định người thân cùng với đủ loại chứng cứ lúc cô ta qua lại với ba ra, hình ảnh, lịch sử nói chuyện…”“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Vẻ mặt Tưởng Tiết Linh sụp đổ hét lớn.Tựa như chỉ trong khoảnh khắc ấy, có thứ gì đó đã hoàn toàn sụp đổ, khiến cho gương mặt vẫn luôn được bảo dưỡng kỹ càng của cô ta càng ngày càng lộ vẻ già nua.Tưởng Tiết Linh không khỏi cầm chặt ống nghe điện thoại.Nếu không làm vậy, sợ rằng giây kế tiếp, ống nghe điện thoại sẽ rơi khỏi bàn tay đang không ngừng run rẩy của cô ta…Cô ta khàn giọng nói: “Ông nội con… Tính xử lý đứa bé ấy thế nào?”Lê Hoành Kiệt: “Ba đã bị phán án, người phụ nữ kia không muốn đứa trẻ mà chỉ muốn tiến, ông nội cho cô ta ký một hợp đồng rồi dùng tiền đuổi cô ta đi.”“Về phần đứa trẻ kia… Nó đang ở lại nhà cũ, sau này nó và con sẽ ra nước ngoài.”Tưởng Tiết Linh không kiềm được trợn to hai mắt, cơ thể nghiêng đến gần tấm kính, giọng nói như muốn xuyên ra ngoài: “Ra nước ngoài?! Tại sao phải ra nước ngoài?!”“Là ý của ông nội con hay là Lê Khinh Chu…”Lê Hoành Kiệt nói: “Mẹ, là con tự quyết định, mang đứa bé kia ra nước ngoài cũng là ý của con…”“Nếu ở lại nhà cũ, nó sẽ không thể sống vui vẻ, nó là em trai của con, không phải là em trai của Lê Khinh Chu.”Bỗng nhiên phải trải qua nhiều chuyện như vậy, Lê Hoành Kiệt giống như đã trưởng thành hơn rất nhiều.Ít ra, nếu chuyện này xảy ra vào trước kia, cậu ta nhất định sẽ oán hận, thậm chí coi đứa trẻ ngoài vòng giá thú ấy là kẻ thù.Nhưng bây giờ… Cậu ta lại thấy đứa trẻ này vô tội biết bao..