Tống Tiểu Chu lần thứ ba quay lại nơi này. Những hàng cây cao chót vót, che khuất cả mặt trời, gốc cây trước mặt Tống Tiểu Chu rất cao, cành lá xum xuê, trên thân cây xù xì thô to có hai dấu vết, Tống Tiểu Chu nắm cục đá dùng sức khắc đường thứ ba lên đó. Cậu ném cục đá đi, đặt mông ngồi trên rễ cây rắn chắc, thở một hơi thật dài. Tống Tiểu Chu năm nay mười bảy, vốn là nô ɭệ trong Tây thị. Bởi vì khi còn bé Tống Tiểu Chu tập chút công phu quyền cước với phụ thân nên da dẻ ngăm đen, tay chân cường tráng, mày rậm mắt to không bắt mắt, ở chợ nô ɭệ suốt bốn năm vẫn không ai hỏi thăm. Quản sự nói, nếu tháng này không bán cậu đi được, hoặc là bán tháo vào kĩ viện làm chân chạy vặt, hoặc là tiến cung làm thái giám. Cũng may, ba ngày trước rốt cục có người mua cậu. Người mua cậu là một nhà giàu có trong thành - Lục gia. Gia tộc lắm tiền mua nô ɭệ không phải chuyện gì hiếm, Tống Tiểu Chu đã chuẩn bị kỹ càng tâm lý từ lâu, không ngờ, cái đêm người nhà họ Lục dẫn cậu về, họ cho cậu mặc một bộ…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...