Đêm tối trong một căn phòng sang trọng, ánh đèn mờ yếu ớt chiếu rọi lên hai cơ thể đang quấn lấy nhau trên giường Cô gái nằm bên dưới nắm chặt drap giường, đôi mắt nhắm chặt hàng mi cong vút run rẩy, cô cắn môi dưới chịu đựng những đợt tấn công của người đàn ông với thân hình cao 1m 87 Hắn nắm lấy eo thon, thân hình to lớn đè lên người cô. C.ự vật to dài kia càn rỡ đâm vào Chân mày kiếm nhếch lên, trông bá đạo mà ngông cuồng. Đôi mắt phượng nhíu lại xoáy chặt vào người con gái bên dưới không rời. Từng nhất cử nhất động của cô đều bị ánh mắt sắc bén tựa diều hâu của hắn nhìn thấy không bỏ sót bất cứ điều gì. Sóng mũi cao và đôi môi hé mở, hắn thở gấp khuôn ngực rộng lớn cũng vì thế mà phập phồng Mái tóc của hắn lấm tấm mồ hôi, cánh tay cơ bắp kia nổi đầy gân, nắm chặt lấy eo thon cô gái, th.úc hông kịch liệt Kiều Uyển Nhi co quắp từng ngón chân, cô cảm giác như mình sắp không thở được nữa, nỉ non hướng về phía người đàn ông mà nhỏ nhẹ Ưm...!dừng lại...!á...! Hắn cúi xuống hôn lên từng…
Chương 149: 149: Đến Thăm
Cuộc Hôn Nhân Vô NghĩaTác giả: Tiểu Cam CamTruyện Ngôn TìnhĐêm tối trong một căn phòng sang trọng, ánh đèn mờ yếu ớt chiếu rọi lên hai cơ thể đang quấn lấy nhau trên giường Cô gái nằm bên dưới nắm chặt drap giường, đôi mắt nhắm chặt hàng mi cong vút run rẩy, cô cắn môi dưới chịu đựng những đợt tấn công của người đàn ông với thân hình cao 1m 87 Hắn nắm lấy eo thon, thân hình to lớn đè lên người cô. C.ự vật to dài kia càn rỡ đâm vào Chân mày kiếm nhếch lên, trông bá đạo mà ngông cuồng. Đôi mắt phượng nhíu lại xoáy chặt vào người con gái bên dưới không rời. Từng nhất cử nhất động của cô đều bị ánh mắt sắc bén tựa diều hâu của hắn nhìn thấy không bỏ sót bất cứ điều gì. Sóng mũi cao và đôi môi hé mở, hắn thở gấp khuôn ngực rộng lớn cũng vì thế mà phập phồng Mái tóc của hắn lấm tấm mồ hôi, cánh tay cơ bắp kia nổi đầy gân, nắm chặt lấy eo thon cô gái, th.úc hông kịch liệt Kiều Uyển Nhi co quắp từng ngón chân, cô cảm giác như mình sắp không thở được nữa, nỉ non hướng về phía người đàn ông mà nhỏ nhẹ Ưm...!dừng lại...!á...! Hắn cúi xuống hôn lên từng… Nghe thấy cô đồng ý sẽ nghỉ ở nhà đến khi hắn khỏi hoàn toàn, Lục Nghiên Dương yên tâm nhắm mắt mà ngủ.Đêm đó, cô cố gắng tránh xa hắn nhất có thể vì sợ sẽ động vào vết thương.Nhưng mà cái tên này cứ lấn tới làm cho cô phát cáu mà.Kiều Uyển Nhi nằm một hồi trên giường đã bị hắn ép đến nỗi sắp rơi xuống đất.Cô ngồi dậy, giọng nói có chút nổi giận:“ Ai da, anh có để cho tôi ngủ không?”.“……..”.Lục tổng nằm yên không dám đáp lời, thấy hắn an phận cô mới nằm xuống.Nếu là bình thường thì hắn có làm gì cũng không sao, nhưng cơ thể hắn thương tích thế kia thì sao cô dám cho hắn ôm ấp chứ?Nhưng còn lâu cô mới bảo khi hắn khỏi cho cho làm gì tuỳ thích.Có ngốc mới nói vậy nha.Hắn sẽ làm cho cô không bước ra khỏi giường được mất.Sáng hôm đó, Tào Cẩm Hoa đến mang theo rất nhiều thức ăn bổ dưỡng để cho cháu trai tẩm bổ, đương nhiên không thiếu phần của Kiều Uyển Nhi.Nhưng mà thứ bà chuẩn bị cho cô lại là thuốc Đông y.Không cần hỏi cũng biết uống vào để làm gì.Cũng không thể trách bà được, đã lên chức bà nội rồi nên muốn ẵm thêm cháu cố.Tào Cẩm Hoa cười nhìn cô:“ Mỗi ngày uống hai lần, sáng và tối.Hết thì cứ nói bà sai người đem đến đây”.Kiều Uyển Nhi cười gượng, cô vẫn còn trẻ mà, vẫn còn muốn tự do bay nhảy thêm vài năm nữa.“ Con sẽ nhắc vợ mình, nội yên tâm” - Lục Nghiên Dương bị thương đành ngồi ở sofa nhưng vẫn không quên hóng hớt chen lời vào.Kết quả nhận lấy một cái lườm của Kiều Uyển Nhi.Cái tên nhiều chuyện này, nhắc nhở gì mà nhắc nhở.Hắn ngồi đó xem như không có gì.Vốn dĩ Lục tổng nhà ta đâu có muốn ép vợ sinh con sớm như vậy?Nhưng mà sau chuyện cô bỏ đi, hắn vẫn còn cảm thấy ám ảnh, một mực muốn một thứ gì đó đảm bảo.Ơn cứu mạng lại thêm một bảo bảo đáng yêu chắc sẽ làm cho cô xiêu lòng mà ở lại đây.“ Con sẽ thường xuyên nhắc cô ấy” - Hắn lại không biết sống chết mà nói thêm.“ Tôi biết rồi nên anh không cần nhắc đâu” - Kiều Uyển Nhi cắn răng nghiến lợi nhưng vẫn cố duy trì tâm trạng trước mặt bà nội.Tào Cẩm Hoa vỗ vỗ lên vai cô, có hơi lớn giọng:“ Con bé này, đến lúc nào rồi mà vẫn còn xưng hô với chồng mình như thế? Đừng có suốt ngày tôi anh thế kia nữa”.“………..” - Kiều Uyển znhi.Vậy là sau này phải đổi cách xưng hô hay sao?Liệu cô có làm được không?“ Con … sẽ cố gắng”.“ Phải làm được!” -Tào Cẩm Hoa ban thánh chỉ sau đó thì thầm vào tai cô cháu dâu của mình:“ Đứa cháu EQ âm của ta còn làm được chẳng lẽ con lại không?”.“…….”.Kiều Uyển Nhi nhìn bà, rồi sau đó nhìn hắn đang ngồi trên sofa nhìn chăm chăm vào gói thuốc Đông y, mấp máy:“ Cháu … cháu biết rồi”.“ Haha, phải như thế chứ?”.Tào Cẩm hoa rất vui vẻ mà cười, sau đó liền nói:“ Đồ bà đem đến cứ để cho Lương Đông đem vào, hai đứa cùng bà lên lầu đi”.Không khí đột nhiên có chút biến hoá, không còn hoà hợp và dễ chịu như lúc nãy.Bà bước lên lầu, nghiêm nghị nhìn vào cháu trai mình và cô rồi lên tiếng:“ Có việc cần giải quyết”.Kiều Uyển Nhi tiến đến đỡ lấy hắnm họ cùng nhau lên tầng, đi đến phòng làm việc của hắn.Sau khi trà bánh đã được đem lên, ngừoi hầu đã lui ra hết, Tào Cẩm Hoa mới nói:“ Hôm nay bà đến đây mục đích không phải chỉ là ghé thăm hai đứa”.“……..”.Bà nhìn Kiều Uyển Nhi rồi hỏi:“ Cháu nói thử xem?”.“Chẳng lẽ … đã tìm ra được người gây tai nạn hôm qua?”.“ Nhà chúng ta vốn dĩ rất có quyền, lại thêm Thượng Quan gia cùng Hạ gia chẳng muốn bỏ qua nên rất nhanh đã tra ra”.Sấp hình được Tào Cẩm Hoa ném lên bàn, gương mặt trong đó không khiến cho cô và hắn kinh ngạc hay hoảng hốt.Dù sao chẳng có ai điên đến mức chạy vượt lên lề đường, càng không có người dám gây tai nạn giữa chốn đông người rồi bỏ trốn.Ở nơi này ngoài người đó ra thì còn có ai căm ghét cô?Thôi Tử Niệm.Nhưng điều làm cho Kiều Uyển Nhi cảm thấy không tài nào hiểu được là nếu muốn thì tại sao không dùng cách nào đó kín đáo hơn, sử dụng phương thức ngu xuẩn thế này chẳng khác nào đang nói ‘ chính là ta làm’.Tào Cẩm Hoa nhìn hắn, có chút không nỡ những sau đó vẫn lên tiếng hỏi:“ Nghiên Dương, ý con thế nào?”..
Cuộc Hôn Nhân Vô NghĩaTác giả: Tiểu Cam CamTruyện Ngôn TìnhĐêm tối trong một căn phòng sang trọng, ánh đèn mờ yếu ớt chiếu rọi lên hai cơ thể đang quấn lấy nhau trên giường Cô gái nằm bên dưới nắm chặt drap giường, đôi mắt nhắm chặt hàng mi cong vút run rẩy, cô cắn môi dưới chịu đựng những đợt tấn công của người đàn ông với thân hình cao 1m 87 Hắn nắm lấy eo thon, thân hình to lớn đè lên người cô. C.ự vật to dài kia càn rỡ đâm vào Chân mày kiếm nhếch lên, trông bá đạo mà ngông cuồng. Đôi mắt phượng nhíu lại xoáy chặt vào người con gái bên dưới không rời. Từng nhất cử nhất động của cô đều bị ánh mắt sắc bén tựa diều hâu của hắn nhìn thấy không bỏ sót bất cứ điều gì. Sóng mũi cao và đôi môi hé mở, hắn thở gấp khuôn ngực rộng lớn cũng vì thế mà phập phồng Mái tóc của hắn lấm tấm mồ hôi, cánh tay cơ bắp kia nổi đầy gân, nắm chặt lấy eo thon cô gái, th.úc hông kịch liệt Kiều Uyển Nhi co quắp từng ngón chân, cô cảm giác như mình sắp không thở được nữa, nỉ non hướng về phía người đàn ông mà nhỏ nhẹ Ưm...!dừng lại...!á...! Hắn cúi xuống hôn lên từng… Nghe thấy cô đồng ý sẽ nghỉ ở nhà đến khi hắn khỏi hoàn toàn, Lục Nghiên Dương yên tâm nhắm mắt mà ngủ.Đêm đó, cô cố gắng tránh xa hắn nhất có thể vì sợ sẽ động vào vết thương.Nhưng mà cái tên này cứ lấn tới làm cho cô phát cáu mà.Kiều Uyển Nhi nằm một hồi trên giường đã bị hắn ép đến nỗi sắp rơi xuống đất.Cô ngồi dậy, giọng nói có chút nổi giận:“ Ai da, anh có để cho tôi ngủ không?”.“……..”.Lục tổng nằm yên không dám đáp lời, thấy hắn an phận cô mới nằm xuống.Nếu là bình thường thì hắn có làm gì cũng không sao, nhưng cơ thể hắn thương tích thế kia thì sao cô dám cho hắn ôm ấp chứ?Nhưng còn lâu cô mới bảo khi hắn khỏi cho cho làm gì tuỳ thích.Có ngốc mới nói vậy nha.Hắn sẽ làm cho cô không bước ra khỏi giường được mất.Sáng hôm đó, Tào Cẩm Hoa đến mang theo rất nhiều thức ăn bổ dưỡng để cho cháu trai tẩm bổ, đương nhiên không thiếu phần của Kiều Uyển Nhi.Nhưng mà thứ bà chuẩn bị cho cô lại là thuốc Đông y.Không cần hỏi cũng biết uống vào để làm gì.Cũng không thể trách bà được, đã lên chức bà nội rồi nên muốn ẵm thêm cháu cố.Tào Cẩm Hoa cười nhìn cô:“ Mỗi ngày uống hai lần, sáng và tối.Hết thì cứ nói bà sai người đem đến đây”.Kiều Uyển Nhi cười gượng, cô vẫn còn trẻ mà, vẫn còn muốn tự do bay nhảy thêm vài năm nữa.“ Con sẽ nhắc vợ mình, nội yên tâm” - Lục Nghiên Dương bị thương đành ngồi ở sofa nhưng vẫn không quên hóng hớt chen lời vào.Kết quả nhận lấy một cái lườm của Kiều Uyển Nhi.Cái tên nhiều chuyện này, nhắc nhở gì mà nhắc nhở.Hắn ngồi đó xem như không có gì.Vốn dĩ Lục tổng nhà ta đâu có muốn ép vợ sinh con sớm như vậy?Nhưng mà sau chuyện cô bỏ đi, hắn vẫn còn cảm thấy ám ảnh, một mực muốn một thứ gì đó đảm bảo.Ơn cứu mạng lại thêm một bảo bảo đáng yêu chắc sẽ làm cho cô xiêu lòng mà ở lại đây.“ Con sẽ thường xuyên nhắc cô ấy” - Hắn lại không biết sống chết mà nói thêm.“ Tôi biết rồi nên anh không cần nhắc đâu” - Kiều Uyển Nhi cắn răng nghiến lợi nhưng vẫn cố duy trì tâm trạng trước mặt bà nội.Tào Cẩm Hoa vỗ vỗ lên vai cô, có hơi lớn giọng:“ Con bé này, đến lúc nào rồi mà vẫn còn xưng hô với chồng mình như thế? Đừng có suốt ngày tôi anh thế kia nữa”.“………..” - Kiều Uyển znhi.Vậy là sau này phải đổi cách xưng hô hay sao?Liệu cô có làm được không?“ Con … sẽ cố gắng”.“ Phải làm được!” -Tào Cẩm Hoa ban thánh chỉ sau đó thì thầm vào tai cô cháu dâu của mình:“ Đứa cháu EQ âm của ta còn làm được chẳng lẽ con lại không?”.“…….”.Kiều Uyển Nhi nhìn bà, rồi sau đó nhìn hắn đang ngồi trên sofa nhìn chăm chăm vào gói thuốc Đông y, mấp máy:“ Cháu … cháu biết rồi”.“ Haha, phải như thế chứ?”.Tào Cẩm hoa rất vui vẻ mà cười, sau đó liền nói:“ Đồ bà đem đến cứ để cho Lương Đông đem vào, hai đứa cùng bà lên lầu đi”.Không khí đột nhiên có chút biến hoá, không còn hoà hợp và dễ chịu như lúc nãy.Bà bước lên lầu, nghiêm nghị nhìn vào cháu trai mình và cô rồi lên tiếng:“ Có việc cần giải quyết”.Kiều Uyển Nhi tiến đến đỡ lấy hắnm họ cùng nhau lên tầng, đi đến phòng làm việc của hắn.Sau khi trà bánh đã được đem lên, ngừoi hầu đã lui ra hết, Tào Cẩm Hoa mới nói:“ Hôm nay bà đến đây mục đích không phải chỉ là ghé thăm hai đứa”.“……..”.Bà nhìn Kiều Uyển Nhi rồi hỏi:“ Cháu nói thử xem?”.“Chẳng lẽ … đã tìm ra được người gây tai nạn hôm qua?”.“ Nhà chúng ta vốn dĩ rất có quyền, lại thêm Thượng Quan gia cùng Hạ gia chẳng muốn bỏ qua nên rất nhanh đã tra ra”.Sấp hình được Tào Cẩm Hoa ném lên bàn, gương mặt trong đó không khiến cho cô và hắn kinh ngạc hay hoảng hốt.Dù sao chẳng có ai điên đến mức chạy vượt lên lề đường, càng không có người dám gây tai nạn giữa chốn đông người rồi bỏ trốn.Ở nơi này ngoài người đó ra thì còn có ai căm ghét cô?Thôi Tử Niệm.Nhưng điều làm cho Kiều Uyển Nhi cảm thấy không tài nào hiểu được là nếu muốn thì tại sao không dùng cách nào đó kín đáo hơn, sử dụng phương thức ngu xuẩn thế này chẳng khác nào đang nói ‘ chính là ta làm’.Tào Cẩm Hoa nhìn hắn, có chút không nỡ những sau đó vẫn lên tiếng hỏi:“ Nghiên Dương, ý con thế nào?”..
Cuộc Hôn Nhân Vô NghĩaTác giả: Tiểu Cam CamTruyện Ngôn TìnhĐêm tối trong một căn phòng sang trọng, ánh đèn mờ yếu ớt chiếu rọi lên hai cơ thể đang quấn lấy nhau trên giường Cô gái nằm bên dưới nắm chặt drap giường, đôi mắt nhắm chặt hàng mi cong vút run rẩy, cô cắn môi dưới chịu đựng những đợt tấn công của người đàn ông với thân hình cao 1m 87 Hắn nắm lấy eo thon, thân hình to lớn đè lên người cô. C.ự vật to dài kia càn rỡ đâm vào Chân mày kiếm nhếch lên, trông bá đạo mà ngông cuồng. Đôi mắt phượng nhíu lại xoáy chặt vào người con gái bên dưới không rời. Từng nhất cử nhất động của cô đều bị ánh mắt sắc bén tựa diều hâu của hắn nhìn thấy không bỏ sót bất cứ điều gì. Sóng mũi cao và đôi môi hé mở, hắn thở gấp khuôn ngực rộng lớn cũng vì thế mà phập phồng Mái tóc của hắn lấm tấm mồ hôi, cánh tay cơ bắp kia nổi đầy gân, nắm chặt lấy eo thon cô gái, th.úc hông kịch liệt Kiều Uyển Nhi co quắp từng ngón chân, cô cảm giác như mình sắp không thở được nữa, nỉ non hướng về phía người đàn ông mà nhỏ nhẹ Ưm...!dừng lại...!á...! Hắn cúi xuống hôn lên từng… Nghe thấy cô đồng ý sẽ nghỉ ở nhà đến khi hắn khỏi hoàn toàn, Lục Nghiên Dương yên tâm nhắm mắt mà ngủ.Đêm đó, cô cố gắng tránh xa hắn nhất có thể vì sợ sẽ động vào vết thương.Nhưng mà cái tên này cứ lấn tới làm cho cô phát cáu mà.Kiều Uyển Nhi nằm một hồi trên giường đã bị hắn ép đến nỗi sắp rơi xuống đất.Cô ngồi dậy, giọng nói có chút nổi giận:“ Ai da, anh có để cho tôi ngủ không?”.“……..”.Lục tổng nằm yên không dám đáp lời, thấy hắn an phận cô mới nằm xuống.Nếu là bình thường thì hắn có làm gì cũng không sao, nhưng cơ thể hắn thương tích thế kia thì sao cô dám cho hắn ôm ấp chứ?Nhưng còn lâu cô mới bảo khi hắn khỏi cho cho làm gì tuỳ thích.Có ngốc mới nói vậy nha.Hắn sẽ làm cho cô không bước ra khỏi giường được mất.Sáng hôm đó, Tào Cẩm Hoa đến mang theo rất nhiều thức ăn bổ dưỡng để cho cháu trai tẩm bổ, đương nhiên không thiếu phần của Kiều Uyển Nhi.Nhưng mà thứ bà chuẩn bị cho cô lại là thuốc Đông y.Không cần hỏi cũng biết uống vào để làm gì.Cũng không thể trách bà được, đã lên chức bà nội rồi nên muốn ẵm thêm cháu cố.Tào Cẩm Hoa cười nhìn cô:“ Mỗi ngày uống hai lần, sáng và tối.Hết thì cứ nói bà sai người đem đến đây”.Kiều Uyển Nhi cười gượng, cô vẫn còn trẻ mà, vẫn còn muốn tự do bay nhảy thêm vài năm nữa.“ Con sẽ nhắc vợ mình, nội yên tâm” - Lục Nghiên Dương bị thương đành ngồi ở sofa nhưng vẫn không quên hóng hớt chen lời vào.Kết quả nhận lấy một cái lườm của Kiều Uyển Nhi.Cái tên nhiều chuyện này, nhắc nhở gì mà nhắc nhở.Hắn ngồi đó xem như không có gì.Vốn dĩ Lục tổng nhà ta đâu có muốn ép vợ sinh con sớm như vậy?Nhưng mà sau chuyện cô bỏ đi, hắn vẫn còn cảm thấy ám ảnh, một mực muốn một thứ gì đó đảm bảo.Ơn cứu mạng lại thêm một bảo bảo đáng yêu chắc sẽ làm cho cô xiêu lòng mà ở lại đây.“ Con sẽ thường xuyên nhắc cô ấy” - Hắn lại không biết sống chết mà nói thêm.“ Tôi biết rồi nên anh không cần nhắc đâu” - Kiều Uyển Nhi cắn răng nghiến lợi nhưng vẫn cố duy trì tâm trạng trước mặt bà nội.Tào Cẩm Hoa vỗ vỗ lên vai cô, có hơi lớn giọng:“ Con bé này, đến lúc nào rồi mà vẫn còn xưng hô với chồng mình như thế? Đừng có suốt ngày tôi anh thế kia nữa”.“………..” - Kiều Uyển znhi.Vậy là sau này phải đổi cách xưng hô hay sao?Liệu cô có làm được không?“ Con … sẽ cố gắng”.“ Phải làm được!” -Tào Cẩm Hoa ban thánh chỉ sau đó thì thầm vào tai cô cháu dâu của mình:“ Đứa cháu EQ âm của ta còn làm được chẳng lẽ con lại không?”.“…….”.Kiều Uyển Nhi nhìn bà, rồi sau đó nhìn hắn đang ngồi trên sofa nhìn chăm chăm vào gói thuốc Đông y, mấp máy:“ Cháu … cháu biết rồi”.“ Haha, phải như thế chứ?”.Tào Cẩm hoa rất vui vẻ mà cười, sau đó liền nói:“ Đồ bà đem đến cứ để cho Lương Đông đem vào, hai đứa cùng bà lên lầu đi”.Không khí đột nhiên có chút biến hoá, không còn hoà hợp và dễ chịu như lúc nãy.Bà bước lên lầu, nghiêm nghị nhìn vào cháu trai mình và cô rồi lên tiếng:“ Có việc cần giải quyết”.Kiều Uyển Nhi tiến đến đỡ lấy hắnm họ cùng nhau lên tầng, đi đến phòng làm việc của hắn.Sau khi trà bánh đã được đem lên, ngừoi hầu đã lui ra hết, Tào Cẩm Hoa mới nói:“ Hôm nay bà đến đây mục đích không phải chỉ là ghé thăm hai đứa”.“……..”.Bà nhìn Kiều Uyển Nhi rồi hỏi:“ Cháu nói thử xem?”.“Chẳng lẽ … đã tìm ra được người gây tai nạn hôm qua?”.“ Nhà chúng ta vốn dĩ rất có quyền, lại thêm Thượng Quan gia cùng Hạ gia chẳng muốn bỏ qua nên rất nhanh đã tra ra”.Sấp hình được Tào Cẩm Hoa ném lên bàn, gương mặt trong đó không khiến cho cô và hắn kinh ngạc hay hoảng hốt.Dù sao chẳng có ai điên đến mức chạy vượt lên lề đường, càng không có người dám gây tai nạn giữa chốn đông người rồi bỏ trốn.Ở nơi này ngoài người đó ra thì còn có ai căm ghét cô?Thôi Tử Niệm.Nhưng điều làm cho Kiều Uyển Nhi cảm thấy không tài nào hiểu được là nếu muốn thì tại sao không dùng cách nào đó kín đáo hơn, sử dụng phương thức ngu xuẩn thế này chẳng khác nào đang nói ‘ chính là ta làm’.Tào Cẩm Hoa nhìn hắn, có chút không nỡ những sau đó vẫn lên tiếng hỏi:“ Nghiên Dương, ý con thế nào?”..