Editor: YuuĐêm khuya, tại sân bay. Chuyến bay bị trì hoãn do thời tiết cuối cùng đã đến. Các hành khách lấy hành lý đi ra ngoài, gương mặt tràn ngập ủ rũ mệt mỏi. Dư Thâm Lam đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ áp thấp xuống che kín hơn nửa gương mặt. Cậu kéo theo một chiếc vali màu trắng đi ra, khẽ ngẩng đầu lên liền thấy Khương Việt đang đợi ở lối ra. Đã rất nhiều năm không gặp, Khương Việt trông vẫn vậy. Dư Thâm Lam và Khương Việt đã quen biết nhau từ lâu, mối quan hệ giữa hai người cũng rất tốt. Sau khi tốt nghiệp trung học, từng người đều tới những thành phố khác nhau để học đại học, họ cũng không còn gặp nhau thường xuyên như trước. Lúc còn học trung học, Dư Thâm Lam thường xuyên đến nhà Khương Việt, thỉnh thoảng lại ở lại vào cuối tuần. Hai người sóng vai đi ra khỏi sân bay, bên ngoài trời đang mưa. Đêm nay trời mưa rất lớn, từng cơn xối xả rơi xuống. Dư Thâm Lam ngồi trên xe Khương Việt, cả một ngày bôn ba ở bên ngoài nên có chút mệt mỏi. Ngược lại, Khương Việt ngồi bên cạnh…
Chương 35: 35: Cô Chỉ Muốn Ôm Cậu Thật Chặt Như Thế Này
Hạnh Phúc Của Xanh LamTác giả: Mộ LạpTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEditor: YuuĐêm khuya, tại sân bay. Chuyến bay bị trì hoãn do thời tiết cuối cùng đã đến. Các hành khách lấy hành lý đi ra ngoài, gương mặt tràn ngập ủ rũ mệt mỏi. Dư Thâm Lam đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ áp thấp xuống che kín hơn nửa gương mặt. Cậu kéo theo một chiếc vali màu trắng đi ra, khẽ ngẩng đầu lên liền thấy Khương Việt đang đợi ở lối ra. Đã rất nhiều năm không gặp, Khương Việt trông vẫn vậy. Dư Thâm Lam và Khương Việt đã quen biết nhau từ lâu, mối quan hệ giữa hai người cũng rất tốt. Sau khi tốt nghiệp trung học, từng người đều tới những thành phố khác nhau để học đại học, họ cũng không còn gặp nhau thường xuyên như trước. Lúc còn học trung học, Dư Thâm Lam thường xuyên đến nhà Khương Việt, thỉnh thoảng lại ở lại vào cuối tuần. Hai người sóng vai đi ra khỏi sân bay, bên ngoài trời đang mưa. Đêm nay trời mưa rất lớn, từng cơn xối xả rơi xuống. Dư Thâm Lam ngồi trên xe Khương Việt, cả một ngày bôn ba ở bên ngoài nên có chút mệt mỏi. Ngược lại, Khương Việt ngồi bên cạnh… Editor: YuuTới gần giữa trưa, Lâm Tiểu Nhu nhàm chán ngồi trên giường nghịch điện thoại, chờ Khương Việt mang cơm tới.Lướt đi lướt lại ‘vòng bạn bè’ một lúc lâu, cũng chả có tin tức gì đặc biệt.Cuộc sống vẫn bình lặng như mọi khi, lại có gì đó dường như đã thay đổi.Lâm Tiểu Nhu lướt sang ‘vòng bạn bè’ của mình, nhìn thấy giấy chứng nhận đã ly hôn ngày đó, hai mắt không khỏi chua xót.Nhiều người hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng Lâm Tiểu Nhu không trả lời lại.Cô ấy muốn tỏ ra mình trông thật ngầu, nhưng sự thật, cô ấy chẳng ngầu chút nào cả.Lần cuối gặp Đào Tử Khiêm, anh ta không nói một lời gì với cô.Cầm giấy chứng nhận đã ly hôn trong tay, anh ta chỉ để lại câu: “Tôi đã thu dọn xong đồ đạc, chìa khóa trả lại cho cô, tôi cũng sẽ không ở lại nữa.”Anh ta mới là người thật sự rất ngầu.Cũng thật sự vô tình.Dì Lý từ bên ngoài trở về.Lâm Tiểu Nhu đặt điện xuống, muốn trò chuyện với dì Lý để phân tán sự chú ý của mình.Cô ấy nhìn dì Lý, nhận ra dì Lý đang ôm một bó hoa tươi rất to trên tay, rất đẹp.“Dì Lý, hoa ở đâu vậy?”“Vừa nãy ở ngoài cửa, có người nhờ dì mang vào tặng cho cháu.”“Ai vậy ạ?”“Dì cũng không biết.Người đó không nói gì cả, chỉ hỏi cháu đã ổn hơn chưa, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.”“Vậy người đó đi rồi sao ạ?”“Vẫn còn ở bên ngoài thì phải.”Lâm Tiểu Nhu hiếu kỳ, là ai bí mật đến thăm cô mà không vào bên trong vậy.Cop q.
Editor: YuuTới gần giữa trưa, Lâm Tiểu Nhu nhàm chán ngồi trên giường nghịch điện thoại, chờ Khương Việt mang cơm tới.
Lướt đi lướt lại ‘vòng bạn bè’ một lúc lâu, cũng chả có tin tức gì đặc biệt.
Cuộc sống vẫn bình lặng như mọi khi, lại có gì đó dường như đã thay đổi.
Lâm Tiểu Nhu lướt sang ‘vòng bạn bè’ của mình, nhìn thấy giấy chứng nhận đã ly hôn ngày đó, hai mắt không khỏi chua xót.
Nhiều người hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng Lâm Tiểu Nhu không trả lời lại.
Cô ấy muốn tỏ ra mình trông thật ngầu, nhưng sự thật, cô ấy chẳng ngầu chút nào cả.
Lần cuối gặp Đào Tử Khiêm, anh ta không nói một lời gì với cô.
Cầm giấy chứng nhận đã ly hôn trong tay, anh ta chỉ để lại câu: “Tôi đã thu dọn xong đồ đạc, chìa khóa trả lại cho cô, tôi cũng sẽ không ở lại nữa.”
Anh ta mới là người thật sự rất ngầu.
Cũng thật sự vô tình.
Dì Lý từ bên ngoài trở về.
Lâm Tiểu Nhu đặt điện xuống, muốn trò chuyện với dì Lý để phân tán sự chú ý của mình.
Cô ấy nhìn dì Lý, nhận ra dì Lý đang ôm một bó hoa tươi rất to trên tay, rất đẹp.
“Dì Lý, hoa ở đâu vậy?”
“Vừa nãy ở ngoài cửa, có người nhờ dì mang vào tặng cho cháu.”
“Ai vậy ạ?”
“Dì cũng không biết.
Người đó không nói gì cả, chỉ hỏi cháu đã ổn hơn chưa, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.”
“Vậy người đó đi rồi sao ạ?”
“Vẫn còn ở bên ngoài thì phải.”
Lâm Tiểu Nhu hiếu kỳ, là ai bí mật đến thăm cô mà không vào bên trong vậy.
Cop q.
Hạnh Phúc Của Xanh LamTác giả: Mộ LạpTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEditor: YuuĐêm khuya, tại sân bay. Chuyến bay bị trì hoãn do thời tiết cuối cùng đã đến. Các hành khách lấy hành lý đi ra ngoài, gương mặt tràn ngập ủ rũ mệt mỏi. Dư Thâm Lam đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ áp thấp xuống che kín hơn nửa gương mặt. Cậu kéo theo một chiếc vali màu trắng đi ra, khẽ ngẩng đầu lên liền thấy Khương Việt đang đợi ở lối ra. Đã rất nhiều năm không gặp, Khương Việt trông vẫn vậy. Dư Thâm Lam và Khương Việt đã quen biết nhau từ lâu, mối quan hệ giữa hai người cũng rất tốt. Sau khi tốt nghiệp trung học, từng người đều tới những thành phố khác nhau để học đại học, họ cũng không còn gặp nhau thường xuyên như trước. Lúc còn học trung học, Dư Thâm Lam thường xuyên đến nhà Khương Việt, thỉnh thoảng lại ở lại vào cuối tuần. Hai người sóng vai đi ra khỏi sân bay, bên ngoài trời đang mưa. Đêm nay trời mưa rất lớn, từng cơn xối xả rơi xuống. Dư Thâm Lam ngồi trên xe Khương Việt, cả một ngày bôn ba ở bên ngoài nên có chút mệt mỏi. Ngược lại, Khương Việt ngồi bên cạnh… Editor: YuuTới gần giữa trưa, Lâm Tiểu Nhu nhàm chán ngồi trên giường nghịch điện thoại, chờ Khương Việt mang cơm tới.Lướt đi lướt lại ‘vòng bạn bè’ một lúc lâu, cũng chả có tin tức gì đặc biệt.Cuộc sống vẫn bình lặng như mọi khi, lại có gì đó dường như đã thay đổi.Lâm Tiểu Nhu lướt sang ‘vòng bạn bè’ của mình, nhìn thấy giấy chứng nhận đã ly hôn ngày đó, hai mắt không khỏi chua xót.Nhiều người hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng Lâm Tiểu Nhu không trả lời lại.Cô ấy muốn tỏ ra mình trông thật ngầu, nhưng sự thật, cô ấy chẳng ngầu chút nào cả.Lần cuối gặp Đào Tử Khiêm, anh ta không nói một lời gì với cô.Cầm giấy chứng nhận đã ly hôn trong tay, anh ta chỉ để lại câu: “Tôi đã thu dọn xong đồ đạc, chìa khóa trả lại cho cô, tôi cũng sẽ không ở lại nữa.”Anh ta mới là người thật sự rất ngầu.Cũng thật sự vô tình.Dì Lý từ bên ngoài trở về.Lâm Tiểu Nhu đặt điện xuống, muốn trò chuyện với dì Lý để phân tán sự chú ý của mình.Cô ấy nhìn dì Lý, nhận ra dì Lý đang ôm một bó hoa tươi rất to trên tay, rất đẹp.“Dì Lý, hoa ở đâu vậy?”“Vừa nãy ở ngoài cửa, có người nhờ dì mang vào tặng cho cháu.”“Ai vậy ạ?”“Dì cũng không biết.Người đó không nói gì cả, chỉ hỏi cháu đã ổn hơn chưa, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.”“Vậy người đó đi rồi sao ạ?”“Vẫn còn ở bên ngoài thì phải.”Lâm Tiểu Nhu hiếu kỳ, là ai bí mật đến thăm cô mà không vào bên trong vậy.Cop q.