Ban đêm, ven sông phủ một tầng sương mù mỏng, đèn đường mờ ảo phản chiếu một bóng người trên mặt đất. Khi Trình Dã làm xong thủ tục nghỉ việc và ra khỏi công ty thì trời bắt đầu mưa lất phất, anh đỗ xe bên bờ sông, trong thời tiết như thế này, sẽ không có ai bị điên mà đi dạo trên cầu cả. Nhưng thực sự vẫn có. Trình Dã dừng lại, cúi đầu châm một điếu thuốc, thích thú nhìn cảnh tượng cách đó không xa. Hai người phụ nữ và một người đàn ông. Cả hai người phụ nữ đều cao ráo, ăn mặc đẹp đẽ và toát lên khí chất không hề thua kém nhau. Người phụ nữ cao hơn một chút dùng tay trái tát vào mặt người đàn ông, nhưng trông không mạnh lắm, giống đang diễn hơn. Người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, chân dài, thân hình cao lớn, dáng người cân đối. Một người phụ nữ khác chạy tới ôm người phụ nữ kia và gấp gáp nói gì đó, người đàn ông bên cạnh vẫn không có phản ứng gì, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như hòa lẫn vào màn đêm vô biên. Trình Dã nheo mắt lại, trong ánh sáng mờ ảo, anh nhận ra người phụ nữ vừa…
Chương 30
Không Cảm XúcTác giả: Hứa HồTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngBan đêm, ven sông phủ một tầng sương mù mỏng, đèn đường mờ ảo phản chiếu một bóng người trên mặt đất. Khi Trình Dã làm xong thủ tục nghỉ việc và ra khỏi công ty thì trời bắt đầu mưa lất phất, anh đỗ xe bên bờ sông, trong thời tiết như thế này, sẽ không có ai bị điên mà đi dạo trên cầu cả. Nhưng thực sự vẫn có. Trình Dã dừng lại, cúi đầu châm một điếu thuốc, thích thú nhìn cảnh tượng cách đó không xa. Hai người phụ nữ và một người đàn ông. Cả hai người phụ nữ đều cao ráo, ăn mặc đẹp đẽ và toát lên khí chất không hề thua kém nhau. Người phụ nữ cao hơn một chút dùng tay trái tát vào mặt người đàn ông, nhưng trông không mạnh lắm, giống đang diễn hơn. Người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, chân dài, thân hình cao lớn, dáng người cân đối. Một người phụ nữ khác chạy tới ôm người phụ nữ kia và gấp gáp nói gì đó, người đàn ông bên cạnh vẫn không có phản ứng gì, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như hòa lẫn vào màn đêm vô biên. Trình Dã nheo mắt lại, trong ánh sáng mờ ảo, anh nhận ra người phụ nữ vừa… :Tùy Duy Tâm lái xe đến con phố thương mại ở giữa làng đại học, gần đó không có bãi đậu xe nên hắn thản nhiên đỗ xe bên lề đường. Ở vị trí trong làng đại học, có rất nhiều xe đậu bên đường nên không cần lo về việc bị phạt.Con phố thương mại này mới được xây dựng lại. Khi Trình Dã học đại học, phố ăn vặt cũng ở vị trí này, sinh viên các trường đại học xung quanh hay đến đây ăn, mọi người xếp thành hàng dài trước các quán ăn vặt và nhà hàng, cảnh tượng trông rất nhộn nhịp. Phố ăn vặt đã tồn tại ở đây nhiều năm, nhiều cơ sở vật chất đã cũ kỹ, tiềm ẩn nguy cơ mất an toàn lớn, khi Trình Dã chuẩn bị tốt nghiệp, con phố đã bị phá bỏ và xây dựng lại, anh vẫn lưu giữ nhiều bức ảnh trong máy ảnh để ghi nhớ thời kỳ thịnh vượng lẫn sự suy tàn dần của nó.Các trường đại học nổi tiếng nhất của thủ đô, thậm chí là của cả nước đều tập trung ở đây, xung quanh có rất nhiều sinh viên đại học, hầu hết đều đi theo nhóm. Cả con đường tràn ngập tiếng nói chuyện và cười đùa. Có rất nhiều ánh mắt không hề kiêng dè mà mạnh dạn đổ dồn vào họ.Đèn lồ ng Nhật Bản màu vàng ấm áp treo ở lối vào nhà hàng thịt nướng, kiểu nhà hàng này rất hợp với sở thích của giới trẻ, phong cách trang trí hơi cầu kỳ nhưng nội thất sạch sẽ và sáng sủa. Những người phục vụ đều mặc quần yếm sọc đen, bọn họ đều nở nụ cười vô cùng nhiệt tình để tiếp đón khách.Người phục vụ đang định đặt thịt lên bếp nướng, nhưng Kiều Việt đã ngăn anh ta lại: "Đừng đừng dừng, tự mình nướng thịt mới có cảm giác!" Vì vậy, Kiều Việt đảm nhận nhiệm vụ nướng thịt, thịt bò được đặt lên bếp nướng, khi dần chín thì phát ra âm thanh "xèo xèo", khói tỏa lên nghi ngút.Kiều Việt bưng ba cái đ ĩa rồi đứng lên nói: "Các anh cứ ngồi đây đi, để em đi pha sốt chấm cho."Trình Dã dùng đũa trở từng miếng thịt trên bếp, Kiều Việt hai tay bưng ba cái đ ĩa đi tới, Trình Dã thấy vậy thì nhanh tay tiếp lấy.Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ yếu là về việc vận hành của studio, Kiều Việt khi ăn nói không nhiều, vả lại cậu ta cũng không tham gia nhiều vào cuộc trò chuyện nên chỉ đắm chìm trong việc ăn thịt.Tùy Duy Tâm hỏi Kiều Việt: "Năm nay em có định ra ngoài biểu diễn không?""Đi chứ, dù sao ở trường cũng không có nhiều việc phải làm.""Vậy tiền có đủ dùng không?""Đủ." Kiều Việt vừa trả lời Tùy Duy Tâm, vừa nhúng miếng thịt vào đ ĩa sốt.Khi Kiều Việt còn học trung học, bố Kiều Việt muốn cậu ta đi du học về mảng kinh doanh để sau khi tốt nghiệp có thể vào công ty làm luôn, đặt nền móng cho việc thừa kế sản nghiệp của gia đình sau này.Mẹ Kiều Việt lại cảm thấy cậu ta có vẻ ngoài ưa nhìn, lại có quan hệ họ hàng với nhà họ Tùy, nếu học diễn xuất xong thì có thể gia nhập giới giải trí, với quan hệ của nhà họ Tùy thì cậu ta chắc chắn sẽ tìm được công việc tốt trong giới giải trí. Cả hai vị phụ huynh đều thi nhau gọi cậu ta từ nước ngoài về, tha thiết thuyết phục Kiều Việt thực hiện "nghĩa vụ" của mình và đi theo con đường mà họ đã vạch ra cho cậu ta.Nhưng cuối cùng Kiều Việt lại không nghe ai cả."Họ đã không quan tâm đ ến em từ khi em còn nhỏ rồi, vậy mà bây giờ lại muốn định đoạt tương lai của em? Dựa vào đâu cơ chứ?"Khi gia đình biết tin cậu ta bí mật đăng ký học kinh kịch Quảng Đông, bố cậu ta tức đến suýt hộc máu, mẹ cậu ta thậm chí còn từ nước ngoài bay về mắng mỏ rất nặng nề, bố cậu ta đã cắt nguồn tài chính, không cho cậu ta tiền, để xem xem sở thích của cậu ta có thể mài ra mà ăn hay không?Kiều Việt cũng rất dũng cảm, cậu ta nói rằng bản thân chưa bao giờ tiêu một xu tiền của gia đình, từ khi vào đại học cậu ta bắt đầu tham gia biểu diễn cùng đoàn kịch, cậu ta có thể kiếm được rất nhiều tiền từ một buổi biểu diễn nên chuyện duy trì cuộc sống hằng ngày là không thành vấn đề, nếu thật sự khó khăn thì Tùy Duy Tâm có thể giúp đỡ."Tại sao anh không phản đối việc em học kinh kịch Quảng Đông như họ?" Kiều Việt hỏi Tùy Duy Tâm.Tùy Duy Tâm nói: "Kinh kịch Quảng Đông hay vì nó đề cao văn hóa truyền thống. Em có quyền chọn con đường của riêng mình. Chỉ cần em có thể chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình, người khác không có quyền nói gì cả."Đến tận bây giờ Kiều Việt vẫn nhớ câu nói này.Sau bữa tối, Kiều Việt trở lại trường, cậu ta còn có tiết học vào buổi tối, trước khi đi cậu ta kết bạn WeChat với Trình Dã.
Không Cảm XúcTác giả: Hứa HồTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngBan đêm, ven sông phủ một tầng sương mù mỏng, đèn đường mờ ảo phản chiếu một bóng người trên mặt đất. Khi Trình Dã làm xong thủ tục nghỉ việc và ra khỏi công ty thì trời bắt đầu mưa lất phất, anh đỗ xe bên bờ sông, trong thời tiết như thế này, sẽ không có ai bị điên mà đi dạo trên cầu cả. Nhưng thực sự vẫn có. Trình Dã dừng lại, cúi đầu châm một điếu thuốc, thích thú nhìn cảnh tượng cách đó không xa. Hai người phụ nữ và một người đàn ông. Cả hai người phụ nữ đều cao ráo, ăn mặc đẹp đẽ và toát lên khí chất không hề thua kém nhau. Người phụ nữ cao hơn một chút dùng tay trái tát vào mặt người đàn ông, nhưng trông không mạnh lắm, giống đang diễn hơn. Người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, chân dài, thân hình cao lớn, dáng người cân đối. Một người phụ nữ khác chạy tới ôm người phụ nữ kia và gấp gáp nói gì đó, người đàn ông bên cạnh vẫn không có phản ứng gì, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như hòa lẫn vào màn đêm vô biên. Trình Dã nheo mắt lại, trong ánh sáng mờ ảo, anh nhận ra người phụ nữ vừa… :Tùy Duy Tâm lái xe đến con phố thương mại ở giữa làng đại học, gần đó không có bãi đậu xe nên hắn thản nhiên đỗ xe bên lề đường. Ở vị trí trong làng đại học, có rất nhiều xe đậu bên đường nên không cần lo về việc bị phạt.Con phố thương mại này mới được xây dựng lại. Khi Trình Dã học đại học, phố ăn vặt cũng ở vị trí này, sinh viên các trường đại học xung quanh hay đến đây ăn, mọi người xếp thành hàng dài trước các quán ăn vặt và nhà hàng, cảnh tượng trông rất nhộn nhịp. Phố ăn vặt đã tồn tại ở đây nhiều năm, nhiều cơ sở vật chất đã cũ kỹ, tiềm ẩn nguy cơ mất an toàn lớn, khi Trình Dã chuẩn bị tốt nghiệp, con phố đã bị phá bỏ và xây dựng lại, anh vẫn lưu giữ nhiều bức ảnh trong máy ảnh để ghi nhớ thời kỳ thịnh vượng lẫn sự suy tàn dần của nó.Các trường đại học nổi tiếng nhất của thủ đô, thậm chí là của cả nước đều tập trung ở đây, xung quanh có rất nhiều sinh viên đại học, hầu hết đều đi theo nhóm. Cả con đường tràn ngập tiếng nói chuyện và cười đùa. Có rất nhiều ánh mắt không hề kiêng dè mà mạnh dạn đổ dồn vào họ.Đèn lồ ng Nhật Bản màu vàng ấm áp treo ở lối vào nhà hàng thịt nướng, kiểu nhà hàng này rất hợp với sở thích của giới trẻ, phong cách trang trí hơi cầu kỳ nhưng nội thất sạch sẽ và sáng sủa. Những người phục vụ đều mặc quần yếm sọc đen, bọn họ đều nở nụ cười vô cùng nhiệt tình để tiếp đón khách.Người phục vụ đang định đặt thịt lên bếp nướng, nhưng Kiều Việt đã ngăn anh ta lại: "Đừng đừng dừng, tự mình nướng thịt mới có cảm giác!" Vì vậy, Kiều Việt đảm nhận nhiệm vụ nướng thịt, thịt bò được đặt lên bếp nướng, khi dần chín thì phát ra âm thanh "xèo xèo", khói tỏa lên nghi ngút.Kiều Việt bưng ba cái đ ĩa rồi đứng lên nói: "Các anh cứ ngồi đây đi, để em đi pha sốt chấm cho."Trình Dã dùng đũa trở từng miếng thịt trên bếp, Kiều Việt hai tay bưng ba cái đ ĩa đi tới, Trình Dã thấy vậy thì nhanh tay tiếp lấy.Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ yếu là về việc vận hành của studio, Kiều Việt khi ăn nói không nhiều, vả lại cậu ta cũng không tham gia nhiều vào cuộc trò chuyện nên chỉ đắm chìm trong việc ăn thịt.Tùy Duy Tâm hỏi Kiều Việt: "Năm nay em có định ra ngoài biểu diễn không?""Đi chứ, dù sao ở trường cũng không có nhiều việc phải làm.""Vậy tiền có đủ dùng không?""Đủ." Kiều Việt vừa trả lời Tùy Duy Tâm, vừa nhúng miếng thịt vào đ ĩa sốt.Khi Kiều Việt còn học trung học, bố Kiều Việt muốn cậu ta đi du học về mảng kinh doanh để sau khi tốt nghiệp có thể vào công ty làm luôn, đặt nền móng cho việc thừa kế sản nghiệp của gia đình sau này.Mẹ Kiều Việt lại cảm thấy cậu ta có vẻ ngoài ưa nhìn, lại có quan hệ họ hàng với nhà họ Tùy, nếu học diễn xuất xong thì có thể gia nhập giới giải trí, với quan hệ của nhà họ Tùy thì cậu ta chắc chắn sẽ tìm được công việc tốt trong giới giải trí. Cả hai vị phụ huynh đều thi nhau gọi cậu ta từ nước ngoài về, tha thiết thuyết phục Kiều Việt thực hiện "nghĩa vụ" của mình và đi theo con đường mà họ đã vạch ra cho cậu ta.Nhưng cuối cùng Kiều Việt lại không nghe ai cả."Họ đã không quan tâm đ ến em từ khi em còn nhỏ rồi, vậy mà bây giờ lại muốn định đoạt tương lai của em? Dựa vào đâu cơ chứ?"Khi gia đình biết tin cậu ta bí mật đăng ký học kinh kịch Quảng Đông, bố cậu ta tức đến suýt hộc máu, mẹ cậu ta thậm chí còn từ nước ngoài bay về mắng mỏ rất nặng nề, bố cậu ta đã cắt nguồn tài chính, không cho cậu ta tiền, để xem xem sở thích của cậu ta có thể mài ra mà ăn hay không?Kiều Việt cũng rất dũng cảm, cậu ta nói rằng bản thân chưa bao giờ tiêu một xu tiền của gia đình, từ khi vào đại học cậu ta bắt đầu tham gia biểu diễn cùng đoàn kịch, cậu ta có thể kiếm được rất nhiều tiền từ một buổi biểu diễn nên chuyện duy trì cuộc sống hằng ngày là không thành vấn đề, nếu thật sự khó khăn thì Tùy Duy Tâm có thể giúp đỡ."Tại sao anh không phản đối việc em học kinh kịch Quảng Đông như họ?" Kiều Việt hỏi Tùy Duy Tâm.Tùy Duy Tâm nói: "Kinh kịch Quảng Đông hay vì nó đề cao văn hóa truyền thống. Em có quyền chọn con đường của riêng mình. Chỉ cần em có thể chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình, người khác không có quyền nói gì cả."Đến tận bây giờ Kiều Việt vẫn nhớ câu nói này.Sau bữa tối, Kiều Việt trở lại trường, cậu ta còn có tiết học vào buổi tối, trước khi đi cậu ta kết bạn WeChat với Trình Dã.
Không Cảm XúcTác giả: Hứa HồTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngBan đêm, ven sông phủ một tầng sương mù mỏng, đèn đường mờ ảo phản chiếu một bóng người trên mặt đất. Khi Trình Dã làm xong thủ tục nghỉ việc và ra khỏi công ty thì trời bắt đầu mưa lất phất, anh đỗ xe bên bờ sông, trong thời tiết như thế này, sẽ không có ai bị điên mà đi dạo trên cầu cả. Nhưng thực sự vẫn có. Trình Dã dừng lại, cúi đầu châm một điếu thuốc, thích thú nhìn cảnh tượng cách đó không xa. Hai người phụ nữ và một người đàn ông. Cả hai người phụ nữ đều cao ráo, ăn mặc đẹp đẽ và toát lên khí chất không hề thua kém nhau. Người phụ nữ cao hơn một chút dùng tay trái tát vào mặt người đàn ông, nhưng trông không mạnh lắm, giống đang diễn hơn. Người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, chân dài, thân hình cao lớn, dáng người cân đối. Một người phụ nữ khác chạy tới ôm người phụ nữ kia và gấp gáp nói gì đó, người đàn ông bên cạnh vẫn không có phản ứng gì, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như hòa lẫn vào màn đêm vô biên. Trình Dã nheo mắt lại, trong ánh sáng mờ ảo, anh nhận ra người phụ nữ vừa… :Tùy Duy Tâm lái xe đến con phố thương mại ở giữa làng đại học, gần đó không có bãi đậu xe nên hắn thản nhiên đỗ xe bên lề đường. Ở vị trí trong làng đại học, có rất nhiều xe đậu bên đường nên không cần lo về việc bị phạt.Con phố thương mại này mới được xây dựng lại. Khi Trình Dã học đại học, phố ăn vặt cũng ở vị trí này, sinh viên các trường đại học xung quanh hay đến đây ăn, mọi người xếp thành hàng dài trước các quán ăn vặt và nhà hàng, cảnh tượng trông rất nhộn nhịp. Phố ăn vặt đã tồn tại ở đây nhiều năm, nhiều cơ sở vật chất đã cũ kỹ, tiềm ẩn nguy cơ mất an toàn lớn, khi Trình Dã chuẩn bị tốt nghiệp, con phố đã bị phá bỏ và xây dựng lại, anh vẫn lưu giữ nhiều bức ảnh trong máy ảnh để ghi nhớ thời kỳ thịnh vượng lẫn sự suy tàn dần của nó.Các trường đại học nổi tiếng nhất của thủ đô, thậm chí là của cả nước đều tập trung ở đây, xung quanh có rất nhiều sinh viên đại học, hầu hết đều đi theo nhóm. Cả con đường tràn ngập tiếng nói chuyện và cười đùa. Có rất nhiều ánh mắt không hề kiêng dè mà mạnh dạn đổ dồn vào họ.Đèn lồ ng Nhật Bản màu vàng ấm áp treo ở lối vào nhà hàng thịt nướng, kiểu nhà hàng này rất hợp với sở thích của giới trẻ, phong cách trang trí hơi cầu kỳ nhưng nội thất sạch sẽ và sáng sủa. Những người phục vụ đều mặc quần yếm sọc đen, bọn họ đều nở nụ cười vô cùng nhiệt tình để tiếp đón khách.Người phục vụ đang định đặt thịt lên bếp nướng, nhưng Kiều Việt đã ngăn anh ta lại: "Đừng đừng dừng, tự mình nướng thịt mới có cảm giác!" Vì vậy, Kiều Việt đảm nhận nhiệm vụ nướng thịt, thịt bò được đặt lên bếp nướng, khi dần chín thì phát ra âm thanh "xèo xèo", khói tỏa lên nghi ngút.Kiều Việt bưng ba cái đ ĩa rồi đứng lên nói: "Các anh cứ ngồi đây đi, để em đi pha sốt chấm cho."Trình Dã dùng đũa trở từng miếng thịt trên bếp, Kiều Việt hai tay bưng ba cái đ ĩa đi tới, Trình Dã thấy vậy thì nhanh tay tiếp lấy.Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ yếu là về việc vận hành của studio, Kiều Việt khi ăn nói không nhiều, vả lại cậu ta cũng không tham gia nhiều vào cuộc trò chuyện nên chỉ đắm chìm trong việc ăn thịt.Tùy Duy Tâm hỏi Kiều Việt: "Năm nay em có định ra ngoài biểu diễn không?""Đi chứ, dù sao ở trường cũng không có nhiều việc phải làm.""Vậy tiền có đủ dùng không?""Đủ." Kiều Việt vừa trả lời Tùy Duy Tâm, vừa nhúng miếng thịt vào đ ĩa sốt.Khi Kiều Việt còn học trung học, bố Kiều Việt muốn cậu ta đi du học về mảng kinh doanh để sau khi tốt nghiệp có thể vào công ty làm luôn, đặt nền móng cho việc thừa kế sản nghiệp của gia đình sau này.Mẹ Kiều Việt lại cảm thấy cậu ta có vẻ ngoài ưa nhìn, lại có quan hệ họ hàng với nhà họ Tùy, nếu học diễn xuất xong thì có thể gia nhập giới giải trí, với quan hệ của nhà họ Tùy thì cậu ta chắc chắn sẽ tìm được công việc tốt trong giới giải trí. Cả hai vị phụ huynh đều thi nhau gọi cậu ta từ nước ngoài về, tha thiết thuyết phục Kiều Việt thực hiện "nghĩa vụ" của mình và đi theo con đường mà họ đã vạch ra cho cậu ta.Nhưng cuối cùng Kiều Việt lại không nghe ai cả."Họ đã không quan tâm đ ến em từ khi em còn nhỏ rồi, vậy mà bây giờ lại muốn định đoạt tương lai của em? Dựa vào đâu cơ chứ?"Khi gia đình biết tin cậu ta bí mật đăng ký học kinh kịch Quảng Đông, bố cậu ta tức đến suýt hộc máu, mẹ cậu ta thậm chí còn từ nước ngoài bay về mắng mỏ rất nặng nề, bố cậu ta đã cắt nguồn tài chính, không cho cậu ta tiền, để xem xem sở thích của cậu ta có thể mài ra mà ăn hay không?Kiều Việt cũng rất dũng cảm, cậu ta nói rằng bản thân chưa bao giờ tiêu một xu tiền của gia đình, từ khi vào đại học cậu ta bắt đầu tham gia biểu diễn cùng đoàn kịch, cậu ta có thể kiếm được rất nhiều tiền từ một buổi biểu diễn nên chuyện duy trì cuộc sống hằng ngày là không thành vấn đề, nếu thật sự khó khăn thì Tùy Duy Tâm có thể giúp đỡ."Tại sao anh không phản đối việc em học kinh kịch Quảng Đông như họ?" Kiều Việt hỏi Tùy Duy Tâm.Tùy Duy Tâm nói: "Kinh kịch Quảng Đông hay vì nó đề cao văn hóa truyền thống. Em có quyền chọn con đường của riêng mình. Chỉ cần em có thể chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình, người khác không có quyền nói gì cả."Đến tận bây giờ Kiều Việt vẫn nhớ câu nói này.Sau bữa tối, Kiều Việt trở lại trường, cậu ta còn có tiết học vào buổi tối, trước khi đi cậu ta kết bạn WeChat với Trình Dã.