Tôi - Lam Thiên Ngọc, là gái thẳng 100% nhưng cái tên mắc dịch Mai Duy Nhất lại cứ một mực cho rằng tôi là “les” bởi vì tôi không có cảm giác với hắn. Nghe rất buồn cười phải không? Nhưng sự thật là tôi không ưa cái tên đó một chút nào, chỉ cần vừa nhìn thấy cái bản mặt láng o của hắn là tôi chỉ muốn cầm dép và "tát" ngay một cái vào mặt hắn cho bỏ ghét. “Hello!” Cái giọng nói chết tiệt ngàn vạn lần tôi không muốn nghe nhất lúc này lại vang lên. Hắn đang đứng nhàn nhã dựa lưng vào gốc cây phía trước, vừa trông thấy tôi thì liền đứng thẳng dậy vẫy tay. Đúng là cái tên dở hơi thần kinh! Sáng nào đi học cái tên thần kinh ấy cũng đứng ở đó và chờ tôi tới, kẹp cổ tôi lôi đi như sợ tôi trốn mất. Tôi khó chịu la lên: “Này, cậu làm cái quái gì thế? Có chịu buông tôi ra không thì bảo?” “Khi nào cậu chịu công nhận tôi là đàn ông chính hiệu thì tôi mới buông cậu ra.” Hắn nói, cánh tay càng dùng lực siết cổ tôi hơn. “Đồ điên! Cậu cong thì tôi nói cậu cong, đó là sự thật. Dù cậu có ép chết tôi thì…
Chương 62: 62: Lời Khuyên Chân Thành Của Thiên Ngọc
Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông!Tác giả: Thiên ÝTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTôi - Lam Thiên Ngọc, là gái thẳng 100% nhưng cái tên mắc dịch Mai Duy Nhất lại cứ một mực cho rằng tôi là “les” bởi vì tôi không có cảm giác với hắn. Nghe rất buồn cười phải không? Nhưng sự thật là tôi không ưa cái tên đó một chút nào, chỉ cần vừa nhìn thấy cái bản mặt láng o của hắn là tôi chỉ muốn cầm dép và "tát" ngay một cái vào mặt hắn cho bỏ ghét. “Hello!” Cái giọng nói chết tiệt ngàn vạn lần tôi không muốn nghe nhất lúc này lại vang lên. Hắn đang đứng nhàn nhã dựa lưng vào gốc cây phía trước, vừa trông thấy tôi thì liền đứng thẳng dậy vẫy tay. Đúng là cái tên dở hơi thần kinh! Sáng nào đi học cái tên thần kinh ấy cũng đứng ở đó và chờ tôi tới, kẹp cổ tôi lôi đi như sợ tôi trốn mất. Tôi khó chịu la lên: “Này, cậu làm cái quái gì thế? Có chịu buông tôi ra không thì bảo?” “Khi nào cậu chịu công nhận tôi là đàn ông chính hiệu thì tôi mới buông cậu ra.” Hắn nói, cánh tay càng dùng lực siết cổ tôi hơn. “Đồ điên! Cậu cong thì tôi nói cậu cong, đó là sự thật. Dù cậu có ép chết tôi thì… “Bà xã, em và Duy Nhất vừa nói gì vậy?”Duy Đại choàng tay qua eo Thiên Ngọc, anh thấy Duy Nhất sau khi nói chuyện với cô thì đứng trầm tư ở đó.Thiên Ngọc thành thật kể cho anh nghe.“Em đừng lo, anh rất hiểu tính nó.Cái gì nó đã thích thì nhất định sẽ không bỏ qua, trừ khi nó không thực sự để tâm đến thứ đó.”Đúng vậy, cũng giống như móc khoá mà cô tặng anh, Duy Nhất cũng từng vòi vĩnh cho bằng được.Không lý nào với người mình yêu, cậu ấy lại không cố gắng đấu tranh để có.“Ông xã, em có thể qua nói chuyện với cô ấy một chút không?”Thiên Ngọc liếc mắt về phía Anna rồi nhìn Duy Đại hỏi ý.Cô nghĩ anh đã mời cô ấy đến dự đám cưới là đã rộng lượng bỏ qua chuyện cũ, sẽ không cấm cản cô tiếp xúc với cô ấy.“Ừm, em đi đi.”“Cảm ơn ông xã.”Thiên Ngọc nhón chân đặt lên má Duy Đại một nụ hôn rồi đi về phía Anna.“Chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?”Anna khẽ gật đầu với những cô gái mình đang trò chuyện rồi đi ra một góc với Thiên Ngọc.“Thiên Ngọc, chúc mừng cô đã chiến thắng.”Từ lần cuối gặp Duy Đại ở khách sạn, anh đã khiến cho cô ta thức tỉnh.Duy Đại nói đúng, tình yêu không nên cưỡng cầu, huống hồ gì anh không yêu cô ta, cô ta có ép cỡ nào cuối cùng chỉ nhận lại sự chán ghét của anh mà thôi.Vì thế mà Anna quyết định từ bỏ nên bây giờ mới có dịp được Duy Đại mời đến dự lễ cưới của anh, ít ra thì khi cô ta từ bỏ tình cảm không có hồi đáp này thì anh vẫn xem cô ta như một người em gái.“Cô sai rồi, tôi chưa từng tranh đấu gì với cô nên không thể nói là chiến thắng.” Thiên Ngọc hết sức cẩn trọng trong lời nói, bởi người trước mặt cô dù gì cũng từng thích Duy Đại, cô không thể nói điều gì khiến cho cô ta tổn thương thêm nữa.“Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”Anna nhún vai ý bảo cô cứ hỏi.“Tấm ảnh mà cô cho tôi xem…”Thiên Ngọc ngập ngừng, cô vẫn còn khúc mắc về tấm ảnh đó.Nó chân thật đến mức cô không thể lí giải được.Anna nhớ lại năm khi cô vừa tròn mười tám tuổi, cô một mực chỉ muốn cùng Duy Đại tổ chức sinh nhật.Cô ta lén bỏ thuốc ngủ vào trong ly rượu của anh rồi đưa anh vào khách sạn.Cô ta muốn tạo dựng hiện trường giả rằng hai người đã xảy ra quan hệ, ép anh phải chịu trách nhiệm.Nhưng khi cô ta nhìn vào gương mặt đang say ngủ của Duy Đại, cô ta lại không thể làm thế, cho nên chỉ cùng anh chụp một tấm ảnh để giữ làm của riêng.Và hôm sau cô ta đã rời đi trước khi Duy Đại tỉnh dậy nên chuyện này anh không hề hay biết.Và tấm ảnh đó cô ta cũng đã xoá đi, đó là cách mà cô ta giữ lại chút tự trọng cho bản thân mình.Thu lại kí ức, Anna nhìn vẻ mặt hiếu kì của Thiên Ngọc liền bật cười: “Đó chỉ là ảnh ghép mà thôi.”“Ảnh ghép?” Thiên Ngọc ngạc nhiên, tại sao cô không nghĩ đến nhỉ? Nhưng nếu là ảnh ghép thì cũng quá xuất sắc rồi, hoàn toàn không có một kẽ hở.“Đúng vậy, tôi chỉ muốn dùng ảnh đó để khiến cô và anh ấy chia tay thôi.Nhưng đúng là trời không chiều lòng người, kết quả cô đang rất hạnh phúc còn tôi thì…”Anna cười chua chát, tự mỉa mai bản thân mình.“Cô thì sao? Cô cũng có người rất yêu mình, chỉ là cô không nhận ra mà thôi.” Thiên Ngọc nắm tay Anna, chân thành nói: “Anna, Duy Nhất thực sự rất yêu cô.”Anna lắc đầu: “Không đâu, anh ấy không yêu tôi.Người anh ấy yêu vẫn là cô.”Thiên Ngọc khẽ cười, làm sao cô không nhận ra người Duy Nhất yêu thực sự là ai chứ.Nếu cậu yêu cô, thì năm đó đã chẳng dứt khoát ra đi, cũng chẳng nhìn Anna một cách âu yếm, tràn đầy yêu thương như trong tấm ảnh mà Hà Mai cho cô xem.Duy Nhất đến với cô, có thể là do muốn quên đi một người không yêu cậu ấy, khi người đó trở về, trái tim Duy Nhất liền rung động trở lại.“Cô sai rồi, nếu cậu ấy yêu tôi thì năm đó sẽ chẳng vì cô mà rời bỏ tôi, rời bỏ nơi này.Cậu ấy từng nói cậu ấy đã từng rất thương một người nhưng người đó không thương cậu ấy.”Anna hướng mắt nhìn Duy Nhất, trong ánh mắt là sự tội lỗi mà bản thân đã phạm phải.Cô đã làm tổn thương chàng trai đó quá nhiều, làm sao cậu ấy còn yêu cô chứ? Hơn nữa nếu cậu ấy thực sự bỏ qua cho cô, liệu cô có thể tự tha thứ cho bản thân mình hay không?“Đời người có bao nhiêu cơ hội tốt đẹp đâu, nếu để lỡ… e rằng sẽ hối hận cả đời.Cô hãy cho cậu ấy một cơ hội cũng như chính bản thân mình, tôi thấy hai người rất đẹp đôi đấy!”Cô hài lòng xách váy lên bước về phía ba người bạn thân của mình.Thiên Ngọc cảm thấy ngày cưới của mình cô đã làm được một chuyện tốt, đó là khuyên nhủ Duy Nhất và Anna.Những điều cần nói cô đã nói hết rồi, những chuyện còn lại phải xem hai người họ có biết cách nắm bắt hay không.
“Bà xã, em và Duy Nhất vừa nói gì vậy?”
Duy Đại choàng tay qua eo Thiên Ngọc, anh thấy Duy Nhất sau khi nói chuyện với cô thì đứng trầm tư ở đó.
Thiên Ngọc thành thật kể cho anh nghe.
“Em đừng lo, anh rất hiểu tính nó.
Cái gì nó đã thích thì nhất định sẽ không bỏ qua, trừ khi nó không thực sự để tâm đến thứ đó.”
Đúng vậy, cũng giống như móc khoá mà cô tặng anh, Duy Nhất cũng từng vòi vĩnh cho bằng được.
Không lý nào với người mình yêu, cậu ấy lại không cố gắng đấu tranh để có.
“Ông xã, em có thể qua nói chuyện với cô ấy một chút không?”
Thiên Ngọc liếc mắt về phía Anna rồi nhìn Duy Đại hỏi ý.
Cô nghĩ anh đã mời cô ấy đến dự đám cưới là đã rộng lượng bỏ qua chuyện cũ, sẽ không cấm cản cô tiếp xúc với cô ấy.
“Ừm, em đi đi.”
“Cảm ơn ông xã.”
Thiên Ngọc nhón chân đặt lên má Duy Đại một nụ hôn rồi đi về phía Anna.
“Chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?”
Anna khẽ gật đầu với những cô gái mình đang trò chuyện rồi đi ra một góc với Thiên Ngọc.
“Thiên Ngọc, chúc mừng cô đã chiến thắng.”
Từ lần cuối gặp Duy Đại ở khách sạn, anh đã khiến cho cô ta thức tỉnh.
Duy Đại nói đúng, tình yêu không nên cưỡng cầu, huống hồ gì anh không yêu cô ta, cô ta có ép cỡ nào cuối cùng chỉ nhận lại sự chán ghét của anh mà thôi.
Vì thế mà Anna quyết định từ bỏ nên bây giờ mới có dịp được Duy Đại mời đến dự lễ cưới của anh, ít ra thì khi cô ta từ bỏ tình cảm không có hồi đáp này thì anh vẫn xem cô ta như một người em gái.
“Cô sai rồi, tôi chưa từng tranh đấu gì với cô nên không thể nói là chiến thắng.” Thiên Ngọc hết sức cẩn trọng trong lời nói, bởi người trước mặt cô dù gì cũng từng thích Duy Đại, cô không thể nói điều gì khiến cho cô ta tổn thương thêm nữa.
“Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”
Anna nhún vai ý bảo cô cứ hỏi.
“Tấm ảnh mà cô cho tôi xem…”
Thiên Ngọc ngập ngừng, cô vẫn còn khúc mắc về tấm ảnh đó.
Nó chân thật đến mức cô không thể lí giải được.
Anna nhớ lại năm khi cô vừa tròn mười tám tuổi, cô một mực chỉ muốn cùng Duy Đại tổ chức sinh nhật.
Cô ta lén bỏ thuốc ngủ vào trong ly rượu của anh rồi đưa anh vào khách sạn.
Cô ta muốn tạo dựng hiện trường giả rằng hai người đã xảy ra quan hệ, ép anh phải chịu trách nhiệm.
Nhưng khi cô ta nhìn vào gương mặt đang say ngủ của Duy Đại, cô ta lại không thể làm thế, cho nên chỉ cùng anh chụp một tấm ảnh để giữ làm của riêng.
Và hôm sau cô ta đã rời đi trước khi Duy Đại tỉnh dậy nên chuyện này anh không hề hay biết.
Và tấm ảnh đó cô ta cũng đã xoá đi, đó là cách mà cô ta giữ lại chút tự trọng cho bản thân mình.
Thu lại kí ức, Anna nhìn vẻ mặt hiếu kì của Thiên Ngọc liền bật cười: “Đó chỉ là ảnh ghép mà thôi.”
“Ảnh ghép?” Thiên Ngọc ngạc nhiên, tại sao cô không nghĩ đến nhỉ? Nhưng nếu là ảnh ghép thì cũng quá xuất sắc rồi, hoàn toàn không có một kẽ hở.
“Đúng vậy, tôi chỉ muốn dùng ảnh đó để khiến cô và anh ấy chia tay thôi.
Nhưng đúng là trời không chiều lòng người, kết quả cô đang rất hạnh phúc còn tôi thì…”
Anna cười chua chát, tự mỉa mai bản thân mình.
“Cô thì sao? Cô cũng có người rất yêu mình, chỉ là cô không nhận ra mà thôi.” Thiên Ngọc nắm tay Anna, chân thành nói: “Anna, Duy Nhất thực sự rất yêu cô.”
Anna lắc đầu: “Không đâu, anh ấy không yêu tôi.
Người anh ấy yêu vẫn là cô.”
Thiên Ngọc khẽ cười, làm sao cô không nhận ra người Duy Nhất yêu thực sự là ai chứ.
Nếu cậu yêu cô, thì năm đó đã chẳng dứt khoát ra đi, cũng chẳng nhìn Anna một cách âu yếm, tràn đầy yêu thương như trong tấm ảnh mà Hà Mai cho cô xem.
Duy Nhất đến với cô, có thể là do muốn quên đi một người không yêu cậu ấy, khi người đó trở về, trái tim Duy Nhất liền rung động trở lại.
“Cô sai rồi, nếu cậu ấy yêu tôi thì năm đó sẽ chẳng vì cô mà rời bỏ tôi, rời bỏ nơi này.
Cậu ấy từng nói cậu ấy đã từng rất thương một người nhưng người đó không thương cậu ấy.”
Anna hướng mắt nhìn Duy Nhất, trong ánh mắt là sự tội lỗi mà bản thân đã phạm phải.
Cô đã làm tổn thương chàng trai đó quá nhiều, làm sao cậu ấy còn yêu cô chứ? Hơn nữa nếu cậu ấy thực sự bỏ qua cho cô, liệu cô có thể tự tha thứ cho bản thân mình hay không?
“Đời người có bao nhiêu cơ hội tốt đẹp đâu, nếu để lỡ… e rằng sẽ hối hận cả đời.
Cô hãy cho cậu ấy một cơ hội cũng như chính bản thân mình, tôi thấy hai người rất đẹp đôi đấy!”
Cô hài lòng xách váy lên bước về phía ba người bạn thân của mình.
Thiên Ngọc cảm thấy ngày cưới của mình cô đã làm được một chuyện tốt, đó là khuyên nhủ Duy Nhất và Anna.
Những điều cần nói cô đã nói hết rồi, những chuyện còn lại phải xem hai người họ có biết cách nắm bắt hay không.
Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông!Tác giả: Thiên ÝTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTôi - Lam Thiên Ngọc, là gái thẳng 100% nhưng cái tên mắc dịch Mai Duy Nhất lại cứ một mực cho rằng tôi là “les” bởi vì tôi không có cảm giác với hắn. Nghe rất buồn cười phải không? Nhưng sự thật là tôi không ưa cái tên đó một chút nào, chỉ cần vừa nhìn thấy cái bản mặt láng o của hắn là tôi chỉ muốn cầm dép và "tát" ngay một cái vào mặt hắn cho bỏ ghét. “Hello!” Cái giọng nói chết tiệt ngàn vạn lần tôi không muốn nghe nhất lúc này lại vang lên. Hắn đang đứng nhàn nhã dựa lưng vào gốc cây phía trước, vừa trông thấy tôi thì liền đứng thẳng dậy vẫy tay. Đúng là cái tên dở hơi thần kinh! Sáng nào đi học cái tên thần kinh ấy cũng đứng ở đó và chờ tôi tới, kẹp cổ tôi lôi đi như sợ tôi trốn mất. Tôi khó chịu la lên: “Này, cậu làm cái quái gì thế? Có chịu buông tôi ra không thì bảo?” “Khi nào cậu chịu công nhận tôi là đàn ông chính hiệu thì tôi mới buông cậu ra.” Hắn nói, cánh tay càng dùng lực siết cổ tôi hơn. “Đồ điên! Cậu cong thì tôi nói cậu cong, đó là sự thật. Dù cậu có ép chết tôi thì… “Bà xã, em và Duy Nhất vừa nói gì vậy?”Duy Đại choàng tay qua eo Thiên Ngọc, anh thấy Duy Nhất sau khi nói chuyện với cô thì đứng trầm tư ở đó.Thiên Ngọc thành thật kể cho anh nghe.“Em đừng lo, anh rất hiểu tính nó.Cái gì nó đã thích thì nhất định sẽ không bỏ qua, trừ khi nó không thực sự để tâm đến thứ đó.”Đúng vậy, cũng giống như móc khoá mà cô tặng anh, Duy Nhất cũng từng vòi vĩnh cho bằng được.Không lý nào với người mình yêu, cậu ấy lại không cố gắng đấu tranh để có.“Ông xã, em có thể qua nói chuyện với cô ấy một chút không?”Thiên Ngọc liếc mắt về phía Anna rồi nhìn Duy Đại hỏi ý.Cô nghĩ anh đã mời cô ấy đến dự đám cưới là đã rộng lượng bỏ qua chuyện cũ, sẽ không cấm cản cô tiếp xúc với cô ấy.“Ừm, em đi đi.”“Cảm ơn ông xã.”Thiên Ngọc nhón chân đặt lên má Duy Đại một nụ hôn rồi đi về phía Anna.“Chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?”Anna khẽ gật đầu với những cô gái mình đang trò chuyện rồi đi ra một góc với Thiên Ngọc.“Thiên Ngọc, chúc mừng cô đã chiến thắng.”Từ lần cuối gặp Duy Đại ở khách sạn, anh đã khiến cho cô ta thức tỉnh.Duy Đại nói đúng, tình yêu không nên cưỡng cầu, huống hồ gì anh không yêu cô ta, cô ta có ép cỡ nào cuối cùng chỉ nhận lại sự chán ghét của anh mà thôi.Vì thế mà Anna quyết định từ bỏ nên bây giờ mới có dịp được Duy Đại mời đến dự lễ cưới của anh, ít ra thì khi cô ta từ bỏ tình cảm không có hồi đáp này thì anh vẫn xem cô ta như một người em gái.“Cô sai rồi, tôi chưa từng tranh đấu gì với cô nên không thể nói là chiến thắng.” Thiên Ngọc hết sức cẩn trọng trong lời nói, bởi người trước mặt cô dù gì cũng từng thích Duy Đại, cô không thể nói điều gì khiến cho cô ta tổn thương thêm nữa.“Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”Anna nhún vai ý bảo cô cứ hỏi.“Tấm ảnh mà cô cho tôi xem…”Thiên Ngọc ngập ngừng, cô vẫn còn khúc mắc về tấm ảnh đó.Nó chân thật đến mức cô không thể lí giải được.Anna nhớ lại năm khi cô vừa tròn mười tám tuổi, cô một mực chỉ muốn cùng Duy Đại tổ chức sinh nhật.Cô ta lén bỏ thuốc ngủ vào trong ly rượu của anh rồi đưa anh vào khách sạn.Cô ta muốn tạo dựng hiện trường giả rằng hai người đã xảy ra quan hệ, ép anh phải chịu trách nhiệm.Nhưng khi cô ta nhìn vào gương mặt đang say ngủ của Duy Đại, cô ta lại không thể làm thế, cho nên chỉ cùng anh chụp một tấm ảnh để giữ làm của riêng.Và hôm sau cô ta đã rời đi trước khi Duy Đại tỉnh dậy nên chuyện này anh không hề hay biết.Và tấm ảnh đó cô ta cũng đã xoá đi, đó là cách mà cô ta giữ lại chút tự trọng cho bản thân mình.Thu lại kí ức, Anna nhìn vẻ mặt hiếu kì của Thiên Ngọc liền bật cười: “Đó chỉ là ảnh ghép mà thôi.”“Ảnh ghép?” Thiên Ngọc ngạc nhiên, tại sao cô không nghĩ đến nhỉ? Nhưng nếu là ảnh ghép thì cũng quá xuất sắc rồi, hoàn toàn không có một kẽ hở.“Đúng vậy, tôi chỉ muốn dùng ảnh đó để khiến cô và anh ấy chia tay thôi.Nhưng đúng là trời không chiều lòng người, kết quả cô đang rất hạnh phúc còn tôi thì…”Anna cười chua chát, tự mỉa mai bản thân mình.“Cô thì sao? Cô cũng có người rất yêu mình, chỉ là cô không nhận ra mà thôi.” Thiên Ngọc nắm tay Anna, chân thành nói: “Anna, Duy Nhất thực sự rất yêu cô.”Anna lắc đầu: “Không đâu, anh ấy không yêu tôi.Người anh ấy yêu vẫn là cô.”Thiên Ngọc khẽ cười, làm sao cô không nhận ra người Duy Nhất yêu thực sự là ai chứ.Nếu cậu yêu cô, thì năm đó đã chẳng dứt khoát ra đi, cũng chẳng nhìn Anna một cách âu yếm, tràn đầy yêu thương như trong tấm ảnh mà Hà Mai cho cô xem.Duy Nhất đến với cô, có thể là do muốn quên đi một người không yêu cậu ấy, khi người đó trở về, trái tim Duy Nhất liền rung động trở lại.“Cô sai rồi, nếu cậu ấy yêu tôi thì năm đó sẽ chẳng vì cô mà rời bỏ tôi, rời bỏ nơi này.Cậu ấy từng nói cậu ấy đã từng rất thương một người nhưng người đó không thương cậu ấy.”Anna hướng mắt nhìn Duy Nhất, trong ánh mắt là sự tội lỗi mà bản thân đã phạm phải.Cô đã làm tổn thương chàng trai đó quá nhiều, làm sao cậu ấy còn yêu cô chứ? Hơn nữa nếu cậu ấy thực sự bỏ qua cho cô, liệu cô có thể tự tha thứ cho bản thân mình hay không?“Đời người có bao nhiêu cơ hội tốt đẹp đâu, nếu để lỡ… e rằng sẽ hối hận cả đời.Cô hãy cho cậu ấy một cơ hội cũng như chính bản thân mình, tôi thấy hai người rất đẹp đôi đấy!”Cô hài lòng xách váy lên bước về phía ba người bạn thân của mình.Thiên Ngọc cảm thấy ngày cưới của mình cô đã làm được một chuyện tốt, đó là khuyên nhủ Duy Nhất và Anna.Những điều cần nói cô đã nói hết rồi, những chuyện còn lại phải xem hai người họ có biết cách nắm bắt hay không.