Mùa xuân, tháng ba, trăm hoa đua sắc. Hơn chín giờ rưỡi, Lộc Hàm lưng đeo túi công văn tay cầm bánh rán trái cây vọt vào thang máy, do quán tính quá lớn nên nhào lên người Trương Nghệ Hưng. “Ôi, mới sáng sớm đã được anh nhiệt tình thương nhớ như vậy, em sẽ ăn không nổi a~” Trương Nghệ Hưng theo thói quen bông đùa, tốt bụng giúp Lộc Hàm đứng vững, mở miệng hỏi: “Đồng nghiệp à, lại đến muộn?” “Đừng nói nữa, nhà đối diện anh mới có một tên thần kinh chuyển đến, hơn nửa đêm cứ lạch cạch loảng xoảng chuyển đồ làm anh ngủ không được còn chưa tính, sáng sớm còn để nguyên cái tủ chặn cửa nhà anh!” Theo dòng người bước ra khỏi thang máy, Lộc Hàm vừa gặm bánh rán vừa oán giận với Trương Nghệ Hưng: “Cậu nói đây không phải là não tàn à? Lúc sáng anh cũng không nghĩ gì nhiều, vừa mở cửa đã xông ra, thiếu chút nữa xông luôn vào tủ…” “Sau đó não anh chấn động luôn?” Trương Nghệ Hưng nói tiếp. “Biến, não cậu mới chấn động!” Lộc Hàm trợn trắng mắt, nỗ lực nuốt miếng bánh trong miệng xuống, phát thệ…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...