Người dịch: Morela T. (Mochi) Tôi tên Trương Dương, có thể tính mệnh xem phong thủy, phê bát tự bài tứ trụ, chỉ cần tôi tự nguyện mà người cũng trả nổi tiền, tôi đều nhận cả. Tôi sinh ra trong quan tài vào giữa tháng bảy, người mẹ bất hạnh của tôi, mang thai tôi sắp lâm bồn đến nơi rồi mà vẫn phải đi phơi hạt kê, kết quả ở trên mái nhà bị sét đánh trúng, nửa người cháy đen, khuôn mặt biến dạng hoàn toàn. Điều này ở quê tôi là điềm gở vô cùng, đêm đó thì nhập quan đóng đinh quan tài luôn, lại mời một vị đạo trưởng ở ngôi miếu nổi danh nhất vùng tới làm pháp sự, nhưng đến nửa đêm, tiếng khóc của tôi bỗng nhiên truyền từ trong qua tài ra. Đêm đó, nghe nói toàn bộ chó mèo trong làng cứ liên tục sủa kêu, nhưng khi tôi vừa cất tiếng khóc, thì cả đàn chó, mèo, gà đó đều im bặt. Khi đó, mọi người đều bị dọa sợ không ai dám mở quan tài ra, đạo sĩ kia buộc phải mở quan tài, nhưng sau khi quan tài mở, ngay cả đạo sĩ cũng không dám ôm tôi, nói rằng ác khí quá nặng. Cuối cùng, chính bà nội muốn…
Chương 128: Khai thác
Tôi là Nữ Quan TàiTác giả: Khát MưaTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngNgười dịch: Morela T. (Mochi) Tôi tên Trương Dương, có thể tính mệnh xem phong thủy, phê bát tự bài tứ trụ, chỉ cần tôi tự nguyện mà người cũng trả nổi tiền, tôi đều nhận cả. Tôi sinh ra trong quan tài vào giữa tháng bảy, người mẹ bất hạnh của tôi, mang thai tôi sắp lâm bồn đến nơi rồi mà vẫn phải đi phơi hạt kê, kết quả ở trên mái nhà bị sét đánh trúng, nửa người cháy đen, khuôn mặt biến dạng hoàn toàn. Điều này ở quê tôi là điềm gở vô cùng, đêm đó thì nhập quan đóng đinh quan tài luôn, lại mời một vị đạo trưởng ở ngôi miếu nổi danh nhất vùng tới làm pháp sự, nhưng đến nửa đêm, tiếng khóc của tôi bỗng nhiên truyền từ trong qua tài ra. Đêm đó, nghe nói toàn bộ chó mèo trong làng cứ liên tục sủa kêu, nhưng khi tôi vừa cất tiếng khóc, thì cả đàn chó, mèo, gà đó đều im bặt. Khi đó, mọi người đều bị dọa sợ không ai dám mở quan tài ra, đạo sĩ kia buộc phải mở quan tài, nhưng sau khi quan tài mở, ngay cả đạo sĩ cũng không dám ôm tôi, nói rằng ác khí quá nặng. Cuối cùng, chính bà nội muốn… Trưởng thôn nghe thế, nghĩ thầm dù cảnh sát không quan tâm đến chuyện này, nhưng họ vẫn sẽ cử vài người đến kiểm tra thế nào. Điều làm ông ta bất ngờ là sau hai ngày, không có cảnh sát nào đến.Ông ta đang lo lắng không có cách nào để cứu vãn, lỡ như tin tức có người chết ở dưới truyền ra ngoài thì chắc chắn, mấy thanh niên trong thôn này sẽ không lấy được vợ ở ngoài được, ngay cả con gái cũng không thể nào gả đi. Và đúng lúc mọi chuyện đang căng thẳng, thì tôi với Trường Sinh tự vác xác đến!Trưởng thôn kể xong, rồi cẩn thận nhìn tôi hỏi: “Dương Dương này, cháu từng xuống dưới đó rồi nhỉ! Sư phụ của cháu đã xuống dưới lâu thế vẫn chưa lên, hay là cháu xuống nhìn xem được không?”Lúc này, tôi nghe kể xong đã choáng váng lắm rồi. Chuyện này hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi, thật sự tôi từng xuống dưới nhưng trừ những con cá quái dị đầy râu và đám cá quỷ biết ăn xác người trong nước, thì tôi ấn tượng sâu nhất chính là mấy chữ được khắc trên vách đá thôi.“Trưởng thôn, ông vội cái gì!” Bà vợ nhà họ Trương ngồi ở sau, dùng giọng u ám nói: “Học trò của người ta còn chưa lo lắng, người trong thôn như chúng ta lo làm chi?”“Bà nín đi!” Trưởng thôn quay đầu lại, lạnh lùng trừng bà ta, rồi mới nói với tôi: “Dương Dương, tuy lời của bà ta nói rất khó nghe, nhưng bà ta cũng rất quan tâm đến chuyện này, những người trong thôn bọn ông rất lo lắng về chuyện danh tiếng của thôn. Thêm vào đó ông nói thật, sư phụ của cháu đã xuống dưới đó mấy ngày rồi, chẳng lẽ cháu không lo lắng sao?”Tuy tôi thật sự rất lo lắng cho sư phụ của mình, nhưng tôi đang tập trung hết sức để suy nghĩ, tôi nhìn lướt qua những người khác trong căn phòng này. Lời trưởng thôn thốt ra nghe có vẻ êm tai lắm, nhưng nếu chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, thì chắc gì họ mở lòng đại bác, còn sốt ruột như thế chứ?Mà nếu cô suy nghĩ nhiều, coi như ông ta không nói dối đi, thì nếu cô có giải quyết xong chuyện suối Đá này, cũng được xem là giải quyết được một tai họa ngầm cho thôn này rồi nhỡ?Tôi liếc sang Trường Sinh, để xem cậu có ý kiến gì không, vì mấy năm qua cậu cũng được lão Miêu dạy dỗ. Tuy nhìn vẻ ngoài của cậu chất phát, lòng dạ cũng tốt bụng, nhưng cũng không đến mức dễ dàng bị lay động trước chuyện xưa của người ta.(còn tiếp, bổ sung sau, mong độc giả thông cảm).
Tôi là Nữ Quan TàiTác giả: Khát MưaTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngNgười dịch: Morela T. (Mochi) Tôi tên Trương Dương, có thể tính mệnh xem phong thủy, phê bát tự bài tứ trụ, chỉ cần tôi tự nguyện mà người cũng trả nổi tiền, tôi đều nhận cả. Tôi sinh ra trong quan tài vào giữa tháng bảy, người mẹ bất hạnh của tôi, mang thai tôi sắp lâm bồn đến nơi rồi mà vẫn phải đi phơi hạt kê, kết quả ở trên mái nhà bị sét đánh trúng, nửa người cháy đen, khuôn mặt biến dạng hoàn toàn. Điều này ở quê tôi là điềm gở vô cùng, đêm đó thì nhập quan đóng đinh quan tài luôn, lại mời một vị đạo trưởng ở ngôi miếu nổi danh nhất vùng tới làm pháp sự, nhưng đến nửa đêm, tiếng khóc của tôi bỗng nhiên truyền từ trong qua tài ra. Đêm đó, nghe nói toàn bộ chó mèo trong làng cứ liên tục sủa kêu, nhưng khi tôi vừa cất tiếng khóc, thì cả đàn chó, mèo, gà đó đều im bặt. Khi đó, mọi người đều bị dọa sợ không ai dám mở quan tài ra, đạo sĩ kia buộc phải mở quan tài, nhưng sau khi quan tài mở, ngay cả đạo sĩ cũng không dám ôm tôi, nói rằng ác khí quá nặng. Cuối cùng, chính bà nội muốn… Trưởng thôn nghe thế, nghĩ thầm dù cảnh sát không quan tâm đến chuyện này, nhưng họ vẫn sẽ cử vài người đến kiểm tra thế nào. Điều làm ông ta bất ngờ là sau hai ngày, không có cảnh sát nào đến.Ông ta đang lo lắng không có cách nào để cứu vãn, lỡ như tin tức có người chết ở dưới truyền ra ngoài thì chắc chắn, mấy thanh niên trong thôn này sẽ không lấy được vợ ở ngoài được, ngay cả con gái cũng không thể nào gả đi. Và đúng lúc mọi chuyện đang căng thẳng, thì tôi với Trường Sinh tự vác xác đến!Trưởng thôn kể xong, rồi cẩn thận nhìn tôi hỏi: “Dương Dương này, cháu từng xuống dưới đó rồi nhỉ! Sư phụ của cháu đã xuống dưới lâu thế vẫn chưa lên, hay là cháu xuống nhìn xem được không?”Lúc này, tôi nghe kể xong đã choáng váng lắm rồi. Chuyện này hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi, thật sự tôi từng xuống dưới nhưng trừ những con cá quái dị đầy râu và đám cá quỷ biết ăn xác người trong nước, thì tôi ấn tượng sâu nhất chính là mấy chữ được khắc trên vách đá thôi.“Trưởng thôn, ông vội cái gì!” Bà vợ nhà họ Trương ngồi ở sau, dùng giọng u ám nói: “Học trò của người ta còn chưa lo lắng, người trong thôn như chúng ta lo làm chi?”“Bà nín đi!” Trưởng thôn quay đầu lại, lạnh lùng trừng bà ta, rồi mới nói với tôi: “Dương Dương, tuy lời của bà ta nói rất khó nghe, nhưng bà ta cũng rất quan tâm đến chuyện này, những người trong thôn bọn ông rất lo lắng về chuyện danh tiếng của thôn. Thêm vào đó ông nói thật, sư phụ của cháu đã xuống dưới đó mấy ngày rồi, chẳng lẽ cháu không lo lắng sao?”Tuy tôi thật sự rất lo lắng cho sư phụ của mình, nhưng tôi đang tập trung hết sức để suy nghĩ, tôi nhìn lướt qua những người khác trong căn phòng này. Lời trưởng thôn thốt ra nghe có vẻ êm tai lắm, nhưng nếu chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, thì chắc gì họ mở lòng đại bác, còn sốt ruột như thế chứ?Mà nếu cô suy nghĩ nhiều, coi như ông ta không nói dối đi, thì nếu cô có giải quyết xong chuyện suối Đá này, cũng được xem là giải quyết được một tai họa ngầm cho thôn này rồi nhỡ?Tôi liếc sang Trường Sinh, để xem cậu có ý kiến gì không, vì mấy năm qua cậu cũng được lão Miêu dạy dỗ. Tuy nhìn vẻ ngoài của cậu chất phát, lòng dạ cũng tốt bụng, nhưng cũng không đến mức dễ dàng bị lay động trước chuyện xưa của người ta.(còn tiếp, bổ sung sau, mong độc giả thông cảm).
Tôi là Nữ Quan TàiTác giả: Khát MưaTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngNgười dịch: Morela T. (Mochi) Tôi tên Trương Dương, có thể tính mệnh xem phong thủy, phê bát tự bài tứ trụ, chỉ cần tôi tự nguyện mà người cũng trả nổi tiền, tôi đều nhận cả. Tôi sinh ra trong quan tài vào giữa tháng bảy, người mẹ bất hạnh của tôi, mang thai tôi sắp lâm bồn đến nơi rồi mà vẫn phải đi phơi hạt kê, kết quả ở trên mái nhà bị sét đánh trúng, nửa người cháy đen, khuôn mặt biến dạng hoàn toàn. Điều này ở quê tôi là điềm gở vô cùng, đêm đó thì nhập quan đóng đinh quan tài luôn, lại mời một vị đạo trưởng ở ngôi miếu nổi danh nhất vùng tới làm pháp sự, nhưng đến nửa đêm, tiếng khóc của tôi bỗng nhiên truyền từ trong qua tài ra. Đêm đó, nghe nói toàn bộ chó mèo trong làng cứ liên tục sủa kêu, nhưng khi tôi vừa cất tiếng khóc, thì cả đàn chó, mèo, gà đó đều im bặt. Khi đó, mọi người đều bị dọa sợ không ai dám mở quan tài ra, đạo sĩ kia buộc phải mở quan tài, nhưng sau khi quan tài mở, ngay cả đạo sĩ cũng không dám ôm tôi, nói rằng ác khí quá nặng. Cuối cùng, chính bà nội muốn… Trưởng thôn nghe thế, nghĩ thầm dù cảnh sát không quan tâm đến chuyện này, nhưng họ vẫn sẽ cử vài người đến kiểm tra thế nào. Điều làm ông ta bất ngờ là sau hai ngày, không có cảnh sát nào đến.Ông ta đang lo lắng không có cách nào để cứu vãn, lỡ như tin tức có người chết ở dưới truyền ra ngoài thì chắc chắn, mấy thanh niên trong thôn này sẽ không lấy được vợ ở ngoài được, ngay cả con gái cũng không thể nào gả đi. Và đúng lúc mọi chuyện đang căng thẳng, thì tôi với Trường Sinh tự vác xác đến!Trưởng thôn kể xong, rồi cẩn thận nhìn tôi hỏi: “Dương Dương này, cháu từng xuống dưới đó rồi nhỉ! Sư phụ của cháu đã xuống dưới lâu thế vẫn chưa lên, hay là cháu xuống nhìn xem được không?”Lúc này, tôi nghe kể xong đã choáng váng lắm rồi. Chuyện này hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi, thật sự tôi từng xuống dưới nhưng trừ những con cá quái dị đầy râu và đám cá quỷ biết ăn xác người trong nước, thì tôi ấn tượng sâu nhất chính là mấy chữ được khắc trên vách đá thôi.“Trưởng thôn, ông vội cái gì!” Bà vợ nhà họ Trương ngồi ở sau, dùng giọng u ám nói: “Học trò của người ta còn chưa lo lắng, người trong thôn như chúng ta lo làm chi?”“Bà nín đi!” Trưởng thôn quay đầu lại, lạnh lùng trừng bà ta, rồi mới nói với tôi: “Dương Dương, tuy lời của bà ta nói rất khó nghe, nhưng bà ta cũng rất quan tâm đến chuyện này, những người trong thôn bọn ông rất lo lắng về chuyện danh tiếng của thôn. Thêm vào đó ông nói thật, sư phụ của cháu đã xuống dưới đó mấy ngày rồi, chẳng lẽ cháu không lo lắng sao?”Tuy tôi thật sự rất lo lắng cho sư phụ của mình, nhưng tôi đang tập trung hết sức để suy nghĩ, tôi nhìn lướt qua những người khác trong căn phòng này. Lời trưởng thôn thốt ra nghe có vẻ êm tai lắm, nhưng nếu chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, thì chắc gì họ mở lòng đại bác, còn sốt ruột như thế chứ?Mà nếu cô suy nghĩ nhiều, coi như ông ta không nói dối đi, thì nếu cô có giải quyết xong chuyện suối Đá này, cũng được xem là giải quyết được một tai họa ngầm cho thôn này rồi nhỡ?Tôi liếc sang Trường Sinh, để xem cậu có ý kiến gì không, vì mấy năm qua cậu cũng được lão Miêu dạy dỗ. Tuy nhìn vẻ ngoài của cậu chất phát, lòng dạ cũng tốt bụng, nhưng cũng không đến mức dễ dàng bị lay động trước chuyện xưa của người ta.(còn tiếp, bổ sung sau, mong độc giả thông cảm).