Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên HoaNam Uyên Quốc, năm Cảnh Hòa thứ mười tám, phủ Giang Hạ, huyện Thanh Hà, trấn Hà Đường, thôn Hà Hoa. Nắng gắt thiêu đốt mặt đất. Trên đỉnh Ngọc Hoa nằm sau thôn, dưới một gốc cây cổ thụ có hơn trăm năm tuổi, từng đợt tiếng vang roẹt roẹt xột xoạt vang lên. “! Vương đại ca, chậm một chút! Đừng, nhanh như vậy! ”Rất nhanh, trong rừng cây vang lên thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Tô Khuynh Nhan bị cha đuổi lên núi nhặt củi khô về đốt, đúng lúc nhìn thấy dưới gốc cổ thụ có rất nhiều cành cây khô héo rơi xuống đất, trải thành một lớp củi khô rất dày, nàng lết cơ thể cồng kềnh qua đó, khom lưng nhặt chúng lên, cho vào sọt. Nàng cứ lặp lại động tác ấy, đi từ bên rìa cây, đến dưới thân cây. Có lẽ là do quá mức hưng phấn khi nhìn thấy nhiều cành cây bị rụng như vậy, nên nàng không chú ý tới động tĩnh ở phía sau cây cổ thụ. Mà người ở phía sau còn tập trung hơn cả nàng, bọn họ tưởng rằng tiếng động mà nàng phát ra chỉ là tiếng của mấy con thỏ rừng mập mạp đang…

Chương 25: 25: Cắt Đứt 2

Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập MạpTác giả: Tô Khuynh ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên HoaNam Uyên Quốc, năm Cảnh Hòa thứ mười tám, phủ Giang Hạ, huyện Thanh Hà, trấn Hà Đường, thôn Hà Hoa. Nắng gắt thiêu đốt mặt đất. Trên đỉnh Ngọc Hoa nằm sau thôn, dưới một gốc cây cổ thụ có hơn trăm năm tuổi, từng đợt tiếng vang roẹt roẹt xột xoạt vang lên. “! Vương đại ca, chậm một chút! Đừng, nhanh như vậy! ”Rất nhanh, trong rừng cây vang lên thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Tô Khuynh Nhan bị cha đuổi lên núi nhặt củi khô về đốt, đúng lúc nhìn thấy dưới gốc cổ thụ có rất nhiều cành cây khô héo rơi xuống đất, trải thành một lớp củi khô rất dày, nàng lết cơ thể cồng kềnh qua đó, khom lưng nhặt chúng lên, cho vào sọt. Nàng cứ lặp lại động tác ấy, đi từ bên rìa cây, đến dưới thân cây. Có lẽ là do quá mức hưng phấn khi nhìn thấy nhiều cành cây bị rụng như vậy, nên nàng không chú ý tới động tĩnh ở phía sau cây cổ thụ. Mà người ở phía sau còn tập trung hơn cả nàng, bọn họ tưởng rằng tiếng động mà nàng phát ra chỉ là tiếng của mấy con thỏ rừng mập mạp đang… Nhóm dịch: Thất Liên HoaMụ ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du.Tay bỗng nhiên vươn tới cổ áo Tô Cẩn Du, nha đầu chết tiệt Tô Khuynh Nhan đã đoán được và tóm chặt lấy cổ tay mụ ta, mụ ta giờ đây đã không thể giáo huấn được nàng nữa rồi, nhưng còn thằng nhóc Tô Cẩn Du thì mụ ta vẫn có thể muốn đánh muốn chửi thế nào cũng được."Thằng nhóc hôi hám, sao ngươi dám ức hiếp Cường Cường của nhà ta."Điền Thúy Hoa nghiến răng, túm lấy cổ áo Tô Cẩn Du kéo tới.Mắt thấy mụ ta chật vật định ném đệ đệ ra ngoài."Bà dám?"Tô Khuynh Nhan quay lại, sắc mặt âm trầm, giống như bầu trời trước cơn bão, đôi mắt lạnh lùng dán vào Điền Thúy Hoa.Điền Thúy Hoa chỉ cảm thấy khắp người như đang bị kim đâm vào.Ngay lập tức buông lỏng tay ra."Nếu bà muốn để cho mọi người biết chuyện của bà và Vương Ma Tử thì cứ việc đánh nó đi, ta cam đoan không đánh trả."Tô Khuynh Nhan giễu cợt nói, đồng thời đưa tay đẩy Tô Cẩn Du về phía Điền Thúy Hoa."Nương, đánh nó, đánh nó, đánh chết nó, đánh chết nó đi, con không muốn nhìn thấy nó." Tô Đạt Cường thấy vậy, dùng nắm đấm nhỏ bé hưng phấn thúc giục Điền Thúy Hoa.Tô Cẩn Du nhìn Điền Thúy Hoa ở một khoảng cách rất gần, lời nói của Tô Đạt Cường lại vang vọng bên tai, nhưng nhóc không cảm thấy sợ hãi.Tỷ tỷ đã nói sẽ bảo vệ nhóc mà, vậy nên nhất định sẽ bảo vệ nhóc thật chu toàn.Nhóc còn lâu mới sợ hai kẻ xấu xa này."Câm miệng." Điền Thúy Hoa vội chuyển tay sang người Tô Đạt Cường, đưa tay lên bịt miệng của nó lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Khuynh Nhan, "Ngươi cứ việc tiếp tục được đà lấn tới như vậy, rồi sẽ có một ngày ta sẽ khiến cho ngươi phải cầu xin ta tha thứ."Mối quan hệ hiện tại giữa mụ ta và Vương Ma Tử không thể bại lộ, khi thời cơ chín muồi, cho dù Tô Khuynh Nhan không nói thì bọn họ tự khắc cũng sẽ nói, tới lúc đó Tô Khuynh Nhan hẳn sẽ không còn gì để có thể uy hiếp được bọn họ nữa.Trước đó, có lẽ họ còn có thể tìm ra một kẻ khác cũng biết bí mật của họ ngoài Tô Khuynh Nhan.Tô Khuynh Nhan chỉ cười lạnh: "Ta đợi ngày đó."Nhìn thấy thái độ bất cần của Tô Khuynh Nhan, Điền Thúy Hoa tức giận đến mức hay tay run lên."Cha ngươi ở bên trong."Mụ ta không muốn trông thấy khuôn mặt mập mạp, xấu xí và tức giận của Tô Khuynh Nhan nữa, nói xong rồi kéo Tô Đạt Cường đi về phía nhà bếp.Gia đình nông dân đa số thường ăn cơm trong nhà bếp.Ngay cả khi điều kiện của Tô gia tốt nhất trong thôn, nhưng nhà họ vẫn giữ những thói quen của những người nông dân khác.Không cần phải nói, đồ ăn trong bếp chỉ được chuẩn bị cho một nhà bốn người Điền Thúy Hoa, không liên quan gì đến Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du.Tô Khuynh Nhan dẫn Tô Cẩn Du đến gian chính.Tô Quang Diệu đang ngồi trên chiếc ghế giữa gian nhà chính với vẻ mặt u ám."Nghiệt chướng, quỳ xuống."Vừa trông thấy Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du bước vào, Tô Quang Diệu lập tức nổi giận đùng đùng quát.Khác với khi đối mặt với Điền Thúy Hoa, trước mặt Tô Quang Diệu, Tô Khuynh Nhan tựa hồ lại đổi về bộ dạng hèn nhát của nàng ấy, kéo Tô Cẩn Du run lẩy bẩy quỳ xuống trước mặt Tô Quang Diệu."Cha ơi, xin đừng đánh chúng con, con biết sai rồi, con không dám nữa.".

Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập MạpTác giả: Tô Khuynh ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên HoaNam Uyên Quốc, năm Cảnh Hòa thứ mười tám, phủ Giang Hạ, huyện Thanh Hà, trấn Hà Đường, thôn Hà Hoa. Nắng gắt thiêu đốt mặt đất. Trên đỉnh Ngọc Hoa nằm sau thôn, dưới một gốc cây cổ thụ có hơn trăm năm tuổi, từng đợt tiếng vang roẹt roẹt xột xoạt vang lên. “! Vương đại ca, chậm một chút! Đừng, nhanh như vậy! ”Rất nhanh, trong rừng cây vang lên thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Tô Khuynh Nhan bị cha đuổi lên núi nhặt củi khô về đốt, đúng lúc nhìn thấy dưới gốc cổ thụ có rất nhiều cành cây khô héo rơi xuống đất, trải thành một lớp củi khô rất dày, nàng lết cơ thể cồng kềnh qua đó, khom lưng nhặt chúng lên, cho vào sọt. Nàng cứ lặp lại động tác ấy, đi từ bên rìa cây, đến dưới thân cây. Có lẽ là do quá mức hưng phấn khi nhìn thấy nhiều cành cây bị rụng như vậy, nên nàng không chú ý tới động tĩnh ở phía sau cây cổ thụ. Mà người ở phía sau còn tập trung hơn cả nàng, bọn họ tưởng rằng tiếng động mà nàng phát ra chỉ là tiếng của mấy con thỏ rừng mập mạp đang… Nhóm dịch: Thất Liên HoaMụ ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du.Tay bỗng nhiên vươn tới cổ áo Tô Cẩn Du, nha đầu chết tiệt Tô Khuynh Nhan đã đoán được và tóm chặt lấy cổ tay mụ ta, mụ ta giờ đây đã không thể giáo huấn được nàng nữa rồi, nhưng còn thằng nhóc Tô Cẩn Du thì mụ ta vẫn có thể muốn đánh muốn chửi thế nào cũng được."Thằng nhóc hôi hám, sao ngươi dám ức hiếp Cường Cường của nhà ta."Điền Thúy Hoa nghiến răng, túm lấy cổ áo Tô Cẩn Du kéo tới.Mắt thấy mụ ta chật vật định ném đệ đệ ra ngoài."Bà dám?"Tô Khuynh Nhan quay lại, sắc mặt âm trầm, giống như bầu trời trước cơn bão, đôi mắt lạnh lùng dán vào Điền Thúy Hoa.Điền Thúy Hoa chỉ cảm thấy khắp người như đang bị kim đâm vào.Ngay lập tức buông lỏng tay ra."Nếu bà muốn để cho mọi người biết chuyện của bà và Vương Ma Tử thì cứ việc đánh nó đi, ta cam đoan không đánh trả."Tô Khuynh Nhan giễu cợt nói, đồng thời đưa tay đẩy Tô Cẩn Du về phía Điền Thúy Hoa."Nương, đánh nó, đánh nó, đánh chết nó, đánh chết nó đi, con không muốn nhìn thấy nó." Tô Đạt Cường thấy vậy, dùng nắm đấm nhỏ bé hưng phấn thúc giục Điền Thúy Hoa.Tô Cẩn Du nhìn Điền Thúy Hoa ở một khoảng cách rất gần, lời nói của Tô Đạt Cường lại vang vọng bên tai, nhưng nhóc không cảm thấy sợ hãi.Tỷ tỷ đã nói sẽ bảo vệ nhóc mà, vậy nên nhất định sẽ bảo vệ nhóc thật chu toàn.Nhóc còn lâu mới sợ hai kẻ xấu xa này."Câm miệng." Điền Thúy Hoa vội chuyển tay sang người Tô Đạt Cường, đưa tay lên bịt miệng của nó lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Khuynh Nhan, "Ngươi cứ việc tiếp tục được đà lấn tới như vậy, rồi sẽ có một ngày ta sẽ khiến cho ngươi phải cầu xin ta tha thứ."Mối quan hệ hiện tại giữa mụ ta và Vương Ma Tử không thể bại lộ, khi thời cơ chín muồi, cho dù Tô Khuynh Nhan không nói thì bọn họ tự khắc cũng sẽ nói, tới lúc đó Tô Khuynh Nhan hẳn sẽ không còn gì để có thể uy hiếp được bọn họ nữa.Trước đó, có lẽ họ còn có thể tìm ra một kẻ khác cũng biết bí mật của họ ngoài Tô Khuynh Nhan.Tô Khuynh Nhan chỉ cười lạnh: "Ta đợi ngày đó."Nhìn thấy thái độ bất cần của Tô Khuynh Nhan, Điền Thúy Hoa tức giận đến mức hay tay run lên."Cha ngươi ở bên trong."Mụ ta không muốn trông thấy khuôn mặt mập mạp, xấu xí và tức giận của Tô Khuynh Nhan nữa, nói xong rồi kéo Tô Đạt Cường đi về phía nhà bếp.Gia đình nông dân đa số thường ăn cơm trong nhà bếp.Ngay cả khi điều kiện của Tô gia tốt nhất trong thôn, nhưng nhà họ vẫn giữ những thói quen của những người nông dân khác.Không cần phải nói, đồ ăn trong bếp chỉ được chuẩn bị cho một nhà bốn người Điền Thúy Hoa, không liên quan gì đến Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du.Tô Khuynh Nhan dẫn Tô Cẩn Du đến gian chính.Tô Quang Diệu đang ngồi trên chiếc ghế giữa gian nhà chính với vẻ mặt u ám."Nghiệt chướng, quỳ xuống."Vừa trông thấy Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du bước vào, Tô Quang Diệu lập tức nổi giận đùng đùng quát.Khác với khi đối mặt với Điền Thúy Hoa, trước mặt Tô Quang Diệu, Tô Khuynh Nhan tựa hồ lại đổi về bộ dạng hèn nhát của nàng ấy, kéo Tô Cẩn Du run lẩy bẩy quỳ xuống trước mặt Tô Quang Diệu."Cha ơi, xin đừng đánh chúng con, con biết sai rồi, con không dám nữa.".

Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập MạpTác giả: Tô Khuynh ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên HoaNam Uyên Quốc, năm Cảnh Hòa thứ mười tám, phủ Giang Hạ, huyện Thanh Hà, trấn Hà Đường, thôn Hà Hoa. Nắng gắt thiêu đốt mặt đất. Trên đỉnh Ngọc Hoa nằm sau thôn, dưới một gốc cây cổ thụ có hơn trăm năm tuổi, từng đợt tiếng vang roẹt roẹt xột xoạt vang lên. “! Vương đại ca, chậm một chút! Đừng, nhanh như vậy! ”Rất nhanh, trong rừng cây vang lên thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Tô Khuynh Nhan bị cha đuổi lên núi nhặt củi khô về đốt, đúng lúc nhìn thấy dưới gốc cổ thụ có rất nhiều cành cây khô héo rơi xuống đất, trải thành một lớp củi khô rất dày, nàng lết cơ thể cồng kềnh qua đó, khom lưng nhặt chúng lên, cho vào sọt. Nàng cứ lặp lại động tác ấy, đi từ bên rìa cây, đến dưới thân cây. Có lẽ là do quá mức hưng phấn khi nhìn thấy nhiều cành cây bị rụng như vậy, nên nàng không chú ý tới động tĩnh ở phía sau cây cổ thụ. Mà người ở phía sau còn tập trung hơn cả nàng, bọn họ tưởng rằng tiếng động mà nàng phát ra chỉ là tiếng của mấy con thỏ rừng mập mạp đang… Nhóm dịch: Thất Liên HoaMụ ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du.Tay bỗng nhiên vươn tới cổ áo Tô Cẩn Du, nha đầu chết tiệt Tô Khuynh Nhan đã đoán được và tóm chặt lấy cổ tay mụ ta, mụ ta giờ đây đã không thể giáo huấn được nàng nữa rồi, nhưng còn thằng nhóc Tô Cẩn Du thì mụ ta vẫn có thể muốn đánh muốn chửi thế nào cũng được."Thằng nhóc hôi hám, sao ngươi dám ức hiếp Cường Cường của nhà ta."Điền Thúy Hoa nghiến răng, túm lấy cổ áo Tô Cẩn Du kéo tới.Mắt thấy mụ ta chật vật định ném đệ đệ ra ngoài."Bà dám?"Tô Khuynh Nhan quay lại, sắc mặt âm trầm, giống như bầu trời trước cơn bão, đôi mắt lạnh lùng dán vào Điền Thúy Hoa.Điền Thúy Hoa chỉ cảm thấy khắp người như đang bị kim đâm vào.Ngay lập tức buông lỏng tay ra."Nếu bà muốn để cho mọi người biết chuyện của bà và Vương Ma Tử thì cứ việc đánh nó đi, ta cam đoan không đánh trả."Tô Khuynh Nhan giễu cợt nói, đồng thời đưa tay đẩy Tô Cẩn Du về phía Điền Thúy Hoa."Nương, đánh nó, đánh nó, đánh chết nó, đánh chết nó đi, con không muốn nhìn thấy nó." Tô Đạt Cường thấy vậy, dùng nắm đấm nhỏ bé hưng phấn thúc giục Điền Thúy Hoa.Tô Cẩn Du nhìn Điền Thúy Hoa ở một khoảng cách rất gần, lời nói của Tô Đạt Cường lại vang vọng bên tai, nhưng nhóc không cảm thấy sợ hãi.Tỷ tỷ đã nói sẽ bảo vệ nhóc mà, vậy nên nhất định sẽ bảo vệ nhóc thật chu toàn.Nhóc còn lâu mới sợ hai kẻ xấu xa này."Câm miệng." Điền Thúy Hoa vội chuyển tay sang người Tô Đạt Cường, đưa tay lên bịt miệng của nó lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Khuynh Nhan, "Ngươi cứ việc tiếp tục được đà lấn tới như vậy, rồi sẽ có một ngày ta sẽ khiến cho ngươi phải cầu xin ta tha thứ."Mối quan hệ hiện tại giữa mụ ta và Vương Ma Tử không thể bại lộ, khi thời cơ chín muồi, cho dù Tô Khuynh Nhan không nói thì bọn họ tự khắc cũng sẽ nói, tới lúc đó Tô Khuynh Nhan hẳn sẽ không còn gì để có thể uy hiếp được bọn họ nữa.Trước đó, có lẽ họ còn có thể tìm ra một kẻ khác cũng biết bí mật của họ ngoài Tô Khuynh Nhan.Tô Khuynh Nhan chỉ cười lạnh: "Ta đợi ngày đó."Nhìn thấy thái độ bất cần của Tô Khuynh Nhan, Điền Thúy Hoa tức giận đến mức hay tay run lên."Cha ngươi ở bên trong."Mụ ta không muốn trông thấy khuôn mặt mập mạp, xấu xí và tức giận của Tô Khuynh Nhan nữa, nói xong rồi kéo Tô Đạt Cường đi về phía nhà bếp.Gia đình nông dân đa số thường ăn cơm trong nhà bếp.Ngay cả khi điều kiện của Tô gia tốt nhất trong thôn, nhưng nhà họ vẫn giữ những thói quen của những người nông dân khác.Không cần phải nói, đồ ăn trong bếp chỉ được chuẩn bị cho một nhà bốn người Điền Thúy Hoa, không liên quan gì đến Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du.Tô Khuynh Nhan dẫn Tô Cẩn Du đến gian chính.Tô Quang Diệu đang ngồi trên chiếc ghế giữa gian nhà chính với vẻ mặt u ám."Nghiệt chướng, quỳ xuống."Vừa trông thấy Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du bước vào, Tô Quang Diệu lập tức nổi giận đùng đùng quát.Khác với khi đối mặt với Điền Thúy Hoa, trước mặt Tô Quang Diệu, Tô Khuynh Nhan tựa hồ lại đổi về bộ dạng hèn nhát của nàng ấy, kéo Tô Cẩn Du run lẩy bẩy quỳ xuống trước mặt Tô Quang Diệu."Cha ơi, xin đừng đánh chúng con, con biết sai rồi, con không dám nữa.".

Chương 25: 25: Cắt Đứt 2