Giang Thành tấp nập ồn ã, tiếng còi xe inh ỏi không ngừng. Ngày cuối cùng của kì nghỉ Quốc khánh, sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua bức rèm màu xanh lam, len lỏi vào trong phòng. Màn hình điện thoại sáng lên, cánh tay trắng nõn từ từ thò ra khỏi chăn, Lẫm Vãn vẫn đang ngái ngủ, không nhìn kĩ xem ai gọi tới, mơ màng ấn nút nghe. Cô còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Lâm Vãn, con đừng có nói bây giờ vẫn chưa dậy đấy nhé!” Đột nhiên có giọng nói oang oang như tiếng pháo hoa vang bên tai Lâm Vãn làm cô giật mình, vội vàng đặt điện thoại cách tai mình 10cm. Tiếng quát giận giữ làm Lâm Vãn tỉnh cả ngủ. Cô nhìn điện thoại, bây giờ là 9 rưỡi. Cô hớt hải ngồi dậy, che loa lại, khẽ nói: “Ôi sao thế được mẹ ơi… Con đang make up, không nghe thấy chuông điện thoại.” Lâm Vãn vừa nói vừa vuốt lại tóc, ngón tay thon dài vô tình lướt qua chiếc cổ thiên nga trắng ngần. Dương Quyên ở đầu dây bên kia không thấy mấy hành động nhỏ này của cô. “Con không gạt mẹ đó chứ?” Bà vẫn không…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...