“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Advertisement Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì…
Chương 324
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm ẤyTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Advertisement Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì… Vừa nghe thế Châu Tồn Mậu vội kéo anh chàng kỹ thuật sang một bên.Châu Tồn Mậu tuy không biết thân thế thật sự của Lý Phong, nhưng ông ấy tận mắt thấy anh một mình giải quyết sạch mấy chục tên sát thủ.Mà trong những tên sát thủ đấy có một tên tốc độ nhanh như đạn bắn vậy.Nhưng bọn chúng vẫn bị Lý Phong đánh cho tan tác.Kí ức ngày đó in sâu trong đầu Châu Tồn Mậu, không thể nào quên.Mà hôm nay ông lại được nhìn thấy hình ảnh phấn khích ấy.Dù đã ngoài sáu mươi nhưng ông vẫn cực kì hăng máu.Điền Vong Hỉ bước từng bước tới gần Lý Phong.Càng đến gần sức mạnh toàn thân ông ta càng mạnh.Ánh mắt ông ta sắc bén, lạnh lùng nói: "Mày là Lý Phong?"Lý Phong dửng dưng gật đầu: "Đúng vậy"."Giỏi, có gan thừa nhận thì chết được rồi"."Vút!"Vừa dứt lời, bóng dáng ông ta lóe lên một cái, nhanh đến nỗi mắt thường không thấy được, lao về phía Lý Phong."Rầm!"Một đòn mạnh mẽ!Tiếng đánh nhau vang lên như tiếng thuốc nổ nổ mạnh.Vang to!Chấn động!Một đòn này của ông ta đánh trúng tay Lý Phong.Ông ta bất ngờ.Không ngờ Lý Phong thế mà đỡ được đòn này.Phải biết cho dù là đại tông sư cũng không thể đỡ một cách nhẹ nhàng thế.Nhưng vẻ mặt Lý Phong vẫn vô cảm, ngay cả người anh cũng chẳng lung lay.Tất cả sức mạnh của ông ta trong nháy mắt bị Lý Phong dễ dàng giải quyết, biến mất sạch sẽ.Ánh mắt ông ta dần lạnh lẽo: "Không ngờ mày còn mạnh hơn tao tưởng".Lý Phong thờ ơ nói: "Không ngờ ông còn vô dụng hơn tôi nghĩ"."Khoác lác".Điền Vong Hỉ tức giận gầm lên.Ông ta bỗng biến mất trước mắt Lý Phong.Một luồng khí mạnh chợt lao đến.Trong chớp mắt ông ta đã đứng sau Lý Phong rồi.Ông ta lại ra đòn!Đòn này ầm ầm vang vọng.Như tiếng sấm bên tai."Bộp!"Nắm đấm của Điền Vong Hỉ bị Lý Phong đỡ lấy, anh vẫn đứng im không nhúc nhích.Bàn tay anh hơi dùng sức nắm chặt."Răng rắc" một tiếng.Điền Vong Hỉ đau đến toát mồ hôi, một dòng điện chạy khắp toàn thân ông ta.Ngay khi ông ta muốn rút tay về, định đánh Lý Phong một đòn khác mạnh hơn.Bàn tay bị nắm chặt.Không động đậy được!Điền Vong Hỉ giật mình nhận ra.Nắm đấm bị Lý Phong bắt được ấy.Dù có gồng lên thế nào cũng không giãy ra được.Lúc này Lý Phong bỗng nói: "Nắm đấm của ông cũng khá lắm"."Giờ xem tiếp sự dẻo dai của cơ thể nhé".Vừa nói xong thì cả người Điền Vong Hỉ đã bị Lý Phong dùng sức nâng lên.Cả người ông ta văng lên cao.Xoay tròn.Lý Phong coi ông ta như bao cát.Nắm tay ông ta.Vung ông ta trên không trung.Xoay tròn!"Vun vút!"Điền Vong Hỉ bỗng cảm thấy mất trọng tâm.Ngay sau đó cả người ông ta bay vút về phía tòa nhà, nện mạnh vào đó.Khoảng cách với bức tường lởm chởm của tòa nhà kia.Ngày một gần.Điền Vong Hi vội vàng đưa tay ôm mặt bảo vệ."Rầm!"Bức tường vỡ nát.Điền Vong Hỉ đập vào tòa nhà.Quằn quại như một con chó giãy chết.Lý Phong từ từ bước về phía tòa nhà.Lúc anh đến chân tòa nhà."Aaaaaaa!"Bên trong tòa nhà trống trải bỗng vang lên tiếng Điền Vong Hỉ giận dữ hét lên."Tao phải giết mày, tao phải giết mày".Uông Nghị Thừa vẫn luôn đứng nhìn từ xa lúc này bỗng nhiên cực kì kích động.Anh ta biết Lý Phong chết chắc rồi.Bởi vì nhị sư huynh của anh ta sắp dùng đến tuyệt chiêu rồi.Bóng đen!Bỗng nhiên có một bóng đen từ bên trong tòa nhà vọt ra.Tốc độ di chuyển của nó cực kì nhanh.Một giây trước nó còn đứng trước mặt, một giây sau nó đã đứng sau lưng rồi.Ông ta vờn quanh người Lý Phong sau đó nhảy lên."Truy Phong Lang Nha".Điền Vong Hỉ giận dữ hét lên một tiếng, ngón tay ông ta cong lại thành hình móng vuốt.Tốc độ ông ta di chuyển ngày một nhanh.Những chỗ ông ta đi qua đều để lại dấu năm móng vuốt in sâu xuống đất.Trên đất!Trên tường!Ngay cả trên cột bê tông.Trên năm dấu móng đó in rõ cả các khớp xương.Theo hướng gió thổi vồ mạnh vào Lý Phong."Vút!"Móng vuốt của ông ta xuyên qua không khí, phát ra tiếng vun vút.Khí tức mạnh mẽ của ông ta thổi tới làm tóc anh tung bay."Rầm!"Một tiếng vang mạnh.Không ai thấy rõ Lý Phong đỡ thế nào.Chỉ nghe thấy tiếng vang."Rầm!""Rầm!"Tiếng đánh nhau liên tục vọng từ bên trong tòa nhà đến.Đợi đến khi những người đứng nhìn từ xa nhìn lại đã thấy Điền Vong Hỉ bị đánh bay ra khỏi tòa nhà.Cánh tay gãy nát!Cột bê tông cũng nát vụn."Hự a a a a!"Điền Vong Hỉ gầm gừ như hổ dữ.Tiếng gầm của ông ta vô cùng mạnh mẽ."Rầm!"
Vừa nghe thế Châu Tồn Mậu vội kéo anh chàng kỹ thuật sang một bên.
Châu Tồn Mậu tuy không biết thân thế thật sự của Lý Phong, nhưng ông ấy tận mắt thấy anh một mình giải quyết sạch mấy chục tên sát thủ.
Mà trong những tên sát thủ đấy có một tên tốc độ nhanh như đạn bắn vậy.
Nhưng bọn chúng vẫn bị Lý Phong đánh cho tan tác.
Kí ức ngày đó in sâu trong đầu Châu Tồn Mậu, không thể nào quên.
Mà hôm nay ông lại được nhìn thấy hình ảnh phấn khích ấy.
Dù đã ngoài sáu mươi nhưng ông vẫn cực kì hăng máu.
Điền Vong Hỉ bước từng bước tới gần Lý Phong.
Càng đến gần sức mạnh toàn thân ông ta càng mạnh.
Ánh mắt ông ta sắc bén, lạnh lùng nói: "Mày là Lý Phong?"
Lý Phong dửng dưng gật đầu: "Đúng vậy".
"Giỏi, có gan thừa nhận thì chết được rồi".
"Vút!"
Vừa dứt lời, bóng dáng ông ta lóe lên một cái, nhanh đến nỗi mắt thường không thấy được, lao về phía Lý Phong.
"Rầm!"
Một đòn mạnh mẽ!
Tiếng đánh nhau vang lên như tiếng thuốc nổ nổ mạnh.
Vang to!
Chấn động!
Một đòn này của ông ta đánh trúng tay Lý Phong.
Ông ta bất ngờ.
Không ngờ Lý Phong thế mà đỡ được đòn này.
Phải biết cho dù là đại tông sư cũng không thể đỡ một cách nhẹ nhàng thế.
Nhưng vẻ mặt Lý Phong vẫn vô cảm, ngay cả người anh cũng chẳng lung lay.
Tất cả sức mạnh của ông ta trong nháy mắt bị Lý Phong dễ dàng giải quyết, biến mất sạch sẽ.
Ánh mắt ông ta dần lạnh lẽo: "Không ngờ mày còn mạnh hơn tao tưởng".
Lý Phong thờ ơ nói: "Không ngờ ông còn vô dụng hơn tôi nghĩ".
"Khoác lác".
Điền Vong Hỉ tức giận gầm lên.
Ông ta bỗng biến mất trước mắt Lý Phong.
Một luồng khí mạnh chợt lao đến.
Trong chớp mắt ông ta đã đứng sau Lý Phong rồi.
Ông ta lại ra đòn!
Đòn này ầm ầm vang vọng.
Như tiếng sấm bên tai.
"Bộp!"
Nắm đấm của Điền Vong Hỉ bị Lý Phong đỡ lấy, anh vẫn đứng im không nhúc nhích.
Bàn tay anh hơi dùng sức nắm chặt.
"Răng rắc" một tiếng.
Điền Vong Hỉ đau đến toát mồ hôi, một dòng điện chạy khắp toàn thân ông ta.
Ngay khi ông ta muốn rút tay về, định đánh Lý Phong một đòn khác mạnh hơn.
Bàn tay bị nắm chặt.
Không động đậy được!
Điền Vong Hỉ giật mình nhận ra.
Nắm đấm bị Lý Phong bắt được ấy.
Dù có gồng lên thế nào cũng không giãy ra được.
Lúc này Lý Phong bỗng nói: "Nắm đấm của ông cũng khá lắm".
"Giờ xem tiếp sự dẻo dai của cơ thể nhé".
Vừa nói xong thì cả người Điền Vong Hỉ đã bị Lý Phong dùng sức nâng lên.
Cả người ông ta văng lên cao.
Xoay tròn.
Lý Phong coi ông ta như bao cát.
Nắm tay ông ta.
Vung ông ta trên không trung.
Xoay tròn!
"Vun vút!"
Điền Vong Hỉ bỗng cảm thấy mất trọng tâm.
Ngay sau đó cả người ông ta bay vút về phía tòa nhà, nện mạnh vào đó.
Khoảng cách với bức tường lởm chởm của tòa nhà kia.
Ngày một gần.
Điền Vong Hi vội vàng đưa tay ôm mặt bảo vệ.
"Rầm!"
Bức tường vỡ nát.
Điền Vong Hỉ đập vào tòa nhà.
Quằn quại như một con chó giãy chết.
Lý Phong từ từ bước về phía tòa nhà.
Lúc anh đến chân tòa nhà.
"Aaaaaaa!"
Bên trong tòa nhà trống trải bỗng vang lên tiếng Điền Vong Hỉ giận dữ hét lên.
"Tao phải giết mày, tao phải giết mày".
Uông Nghị Thừa vẫn luôn đứng nhìn từ xa lúc này bỗng nhiên cực kì kích động.
Anh ta biết Lý Phong chết chắc rồi.
Bởi vì nhị sư huynh của anh ta sắp dùng đến tuyệt chiêu rồi.
Bóng đen!
Bỗng nhiên có một bóng đen từ bên trong tòa nhà vọt ra.
Tốc độ di chuyển của nó cực kì nhanh.
Một giây trước nó còn đứng trước mặt, một giây sau nó đã đứng sau lưng rồi.
Ông ta vờn quanh người Lý Phong sau đó nhảy lên.
"Truy Phong Lang Nha".
Điền Vong Hỉ giận dữ hét lên một tiếng, ngón tay ông ta cong lại thành hình móng vuốt.
Tốc độ ông ta di chuyển ngày một nhanh.
Những chỗ ông ta đi qua đều để lại dấu năm móng vuốt in sâu xuống đất.
Trên đất!
Trên tường!
Ngay cả trên cột bê tông.
Trên năm dấu móng đó in rõ cả các khớp xương.
Theo hướng gió thổi vồ mạnh vào Lý Phong.
"Vút!"
Móng vuốt của ông ta xuyên qua không khí, phát ra tiếng vun vút.
Khí tức mạnh mẽ của ông ta thổi tới làm tóc anh tung bay.
"Rầm!"
Một tiếng vang mạnh.
Không ai thấy rõ Lý Phong đỡ thế nào.
Chỉ nghe thấy tiếng vang.
"Rầm!"
"Rầm!"
Tiếng đánh nhau liên tục vọng từ bên trong tòa nhà đến.
Đợi đến khi những người đứng nhìn từ xa nhìn lại đã thấy Điền Vong Hỉ bị đánh bay ra khỏi tòa nhà.
Cánh tay gãy nát!
Cột bê tông cũng nát vụn.
"Hự a a a a!"
Điền Vong Hỉ gầm gừ như hổ dữ.
Tiếng gầm của ông ta vô cùng mạnh mẽ.
"Rầm!"
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm ẤyTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Advertisement Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì… Vừa nghe thế Châu Tồn Mậu vội kéo anh chàng kỹ thuật sang một bên.Châu Tồn Mậu tuy không biết thân thế thật sự của Lý Phong, nhưng ông ấy tận mắt thấy anh một mình giải quyết sạch mấy chục tên sát thủ.Mà trong những tên sát thủ đấy có một tên tốc độ nhanh như đạn bắn vậy.Nhưng bọn chúng vẫn bị Lý Phong đánh cho tan tác.Kí ức ngày đó in sâu trong đầu Châu Tồn Mậu, không thể nào quên.Mà hôm nay ông lại được nhìn thấy hình ảnh phấn khích ấy.Dù đã ngoài sáu mươi nhưng ông vẫn cực kì hăng máu.Điền Vong Hỉ bước từng bước tới gần Lý Phong.Càng đến gần sức mạnh toàn thân ông ta càng mạnh.Ánh mắt ông ta sắc bén, lạnh lùng nói: "Mày là Lý Phong?"Lý Phong dửng dưng gật đầu: "Đúng vậy"."Giỏi, có gan thừa nhận thì chết được rồi"."Vút!"Vừa dứt lời, bóng dáng ông ta lóe lên một cái, nhanh đến nỗi mắt thường không thấy được, lao về phía Lý Phong."Rầm!"Một đòn mạnh mẽ!Tiếng đánh nhau vang lên như tiếng thuốc nổ nổ mạnh.Vang to!Chấn động!Một đòn này của ông ta đánh trúng tay Lý Phong.Ông ta bất ngờ.Không ngờ Lý Phong thế mà đỡ được đòn này.Phải biết cho dù là đại tông sư cũng không thể đỡ một cách nhẹ nhàng thế.Nhưng vẻ mặt Lý Phong vẫn vô cảm, ngay cả người anh cũng chẳng lung lay.Tất cả sức mạnh của ông ta trong nháy mắt bị Lý Phong dễ dàng giải quyết, biến mất sạch sẽ.Ánh mắt ông ta dần lạnh lẽo: "Không ngờ mày còn mạnh hơn tao tưởng".Lý Phong thờ ơ nói: "Không ngờ ông còn vô dụng hơn tôi nghĩ"."Khoác lác".Điền Vong Hỉ tức giận gầm lên.Ông ta bỗng biến mất trước mắt Lý Phong.Một luồng khí mạnh chợt lao đến.Trong chớp mắt ông ta đã đứng sau Lý Phong rồi.Ông ta lại ra đòn!Đòn này ầm ầm vang vọng.Như tiếng sấm bên tai."Bộp!"Nắm đấm của Điền Vong Hỉ bị Lý Phong đỡ lấy, anh vẫn đứng im không nhúc nhích.Bàn tay anh hơi dùng sức nắm chặt."Răng rắc" một tiếng.Điền Vong Hỉ đau đến toát mồ hôi, một dòng điện chạy khắp toàn thân ông ta.Ngay khi ông ta muốn rút tay về, định đánh Lý Phong một đòn khác mạnh hơn.Bàn tay bị nắm chặt.Không động đậy được!Điền Vong Hỉ giật mình nhận ra.Nắm đấm bị Lý Phong bắt được ấy.Dù có gồng lên thế nào cũng không giãy ra được.Lúc này Lý Phong bỗng nói: "Nắm đấm của ông cũng khá lắm"."Giờ xem tiếp sự dẻo dai của cơ thể nhé".Vừa nói xong thì cả người Điền Vong Hỉ đã bị Lý Phong dùng sức nâng lên.Cả người ông ta văng lên cao.Xoay tròn.Lý Phong coi ông ta như bao cát.Nắm tay ông ta.Vung ông ta trên không trung.Xoay tròn!"Vun vút!"Điền Vong Hỉ bỗng cảm thấy mất trọng tâm.Ngay sau đó cả người ông ta bay vút về phía tòa nhà, nện mạnh vào đó.Khoảng cách với bức tường lởm chởm của tòa nhà kia.Ngày một gần.Điền Vong Hi vội vàng đưa tay ôm mặt bảo vệ."Rầm!"Bức tường vỡ nát.Điền Vong Hỉ đập vào tòa nhà.Quằn quại như một con chó giãy chết.Lý Phong từ từ bước về phía tòa nhà.Lúc anh đến chân tòa nhà."Aaaaaaa!"Bên trong tòa nhà trống trải bỗng vang lên tiếng Điền Vong Hỉ giận dữ hét lên."Tao phải giết mày, tao phải giết mày".Uông Nghị Thừa vẫn luôn đứng nhìn từ xa lúc này bỗng nhiên cực kì kích động.Anh ta biết Lý Phong chết chắc rồi.Bởi vì nhị sư huynh của anh ta sắp dùng đến tuyệt chiêu rồi.Bóng đen!Bỗng nhiên có một bóng đen từ bên trong tòa nhà vọt ra.Tốc độ di chuyển của nó cực kì nhanh.Một giây trước nó còn đứng trước mặt, một giây sau nó đã đứng sau lưng rồi.Ông ta vờn quanh người Lý Phong sau đó nhảy lên."Truy Phong Lang Nha".Điền Vong Hỉ giận dữ hét lên một tiếng, ngón tay ông ta cong lại thành hình móng vuốt.Tốc độ ông ta di chuyển ngày một nhanh.Những chỗ ông ta đi qua đều để lại dấu năm móng vuốt in sâu xuống đất.Trên đất!Trên tường!Ngay cả trên cột bê tông.Trên năm dấu móng đó in rõ cả các khớp xương.Theo hướng gió thổi vồ mạnh vào Lý Phong."Vút!"Móng vuốt của ông ta xuyên qua không khí, phát ra tiếng vun vút.Khí tức mạnh mẽ của ông ta thổi tới làm tóc anh tung bay."Rầm!"Một tiếng vang mạnh.Không ai thấy rõ Lý Phong đỡ thế nào.Chỉ nghe thấy tiếng vang."Rầm!""Rầm!"Tiếng đánh nhau liên tục vọng từ bên trong tòa nhà đến.Đợi đến khi những người đứng nhìn từ xa nhìn lại đã thấy Điền Vong Hỉ bị đánh bay ra khỏi tòa nhà.Cánh tay gãy nát!Cột bê tông cũng nát vụn."Hự a a a a!"Điền Vong Hỉ gầm gừ như hổ dữ.Tiếng gầm của ông ta vô cùng mạnh mẽ."Rầm!"