-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu…
Chương 10: Chương 10
Yêu Em Năm 13Tác giả: Tống Anh ThưTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu… Cố gắng ngồi dậy với cái thân thể đau nhứt này.Cầm chén cháo sau đó cố gắng nuốt thật nhanh vào sâu cuống họng, cảm giác mắc ói cứ dâng lên nhưng vẫn cố gắng kìm nén lại.Uống xong một chén, người quản gia kìa cũng rời đi.Bỏ lại cô với căn phòng trơ trọi cô đơn lạnh lẽo, tiếp tục lại lạc vào vòng xoắn của sự suy nghĩ.Cứ ngồi đấy, nghĩ và chỉ có nghĩ.Không biết trời đã tối lúc nào không hay, nhìn xuống bàn chân đã băng bó vải trắng.Chỉ đành nở một nụ cười nhạt.Khoảng thời gian trước đây khi còn bên cạnh anh, phải chăng cô đã quá quen với những tiếng roi quất.Hay những đòn roi như tử thần giáng lên người mình.Nhìn những vết sẹo còn chưa kịp phai mờ, vậy mà bấy giờ lại in sâu đậm trong tâm trí cô đến như vậy.- Khả Phong! Có phải tôi chết rồi anh mới dừng lại những điều tra tấn khủng khiếp này hay không?Đôi mắt mang theo sự oán giận nhưng lại có sự tiếc nuối.Yêu anh....cô đã từng rất yêu anh, tựa như muốn moi móc cả tim gan ra dâng hiến tặng cho anh.Đến cuối cùng chỉ vì một sự việc không thể nào ngờ đến về cái chết của em gái cô.Mà mọi chuyện lại thành ra như bây giờ.Mọi đau đớn buồn tủi dường như chỉ một mình con người nhỏ bé là cô gánh chịu.Một mình cam chịu những vết thương đau nhứt nhói chẳng thể nói nên lời.Đang trong dòng suy nghĩ tột cùng của sự đau thương.Bỗng cô nghe thấy tiếng xe chạy vào sân nhà, biết rằng anh đã trở về sau một ngày dài.Nhưng cô lại cảm thấy chẳng có một chút gì đó của sự vui vẻ hạnh phúc.Giá như mọi thứ đừng như ngày hôm nay, đừng có những kí ức đau buồn như ngày hôm này dành cho cả hai.Thì phải chăng, ai cũng điều có hạnh phúc riêng của bản thân rồi đúng không?Nhưng tất cả đều chỉ là chữ giá như, giá như giá như giá như!!Tại sao chỉ là giá như, tại sao cuộc đời của cô mãi mãi không bao giờ có được hai từ "Hạnh Phúc"Cánh cửa phòng bật mở ra, từ bên ngoài là một chàng trai mặc áo vest.Mang theo vẻ đẹp mê người ấy, lại có chút gì đấy sự cô đơn tột cùng.Bước đến bên cạnh cô, bóp chặt gương mặt mỏng manh tựa như chỉ cần dùng lực mạnh một chút nó liền vỡ tan hòa cùng với không khí.- Có lẻ như cô chưa từng cảm thấy hối hận với việc mình đã làm năm xưa với chính người em gái đã mất của mình.Tại sao con người cô có thể trở nên độc ác đến như vậy?......
Cố gắng ngồi dậy với cái thân thể đau nhứt này.
Cầm chén cháo sau đó cố gắng nuốt thật nhanh vào sâu cuống họng, cảm giác mắc ói cứ dâng lên nhưng vẫn cố gắng kìm nén lại.
Uống xong một chén, người quản gia kìa cũng rời đi.
Bỏ lại cô với căn phòng trơ trọi cô đơn lạnh lẽo, tiếp tục lại lạc vào vòng xoắn của sự suy nghĩ.
Cứ ngồi đấy, nghĩ và chỉ có nghĩ.
Không biết trời đã tối lúc nào không hay, nhìn xuống bàn chân đã băng bó vải trắng.
Chỉ đành nở một nụ cười nhạt.
Khoảng thời gian trước đây khi còn bên cạnh anh, phải chăng cô đã quá quen với những tiếng roi quất.
Hay những đòn roi như tử thần giáng lên người mình.
Nhìn những vết sẹo còn chưa kịp phai mờ, vậy mà bấy giờ lại in sâu đậm trong tâm trí cô đến như vậy.
- Khả Phong! Có phải tôi chết rồi anh mới dừng lại những điều tra tấn khủng khiếp này hay không?
Đôi mắt mang theo sự oán giận nhưng lại có sự tiếc nuối.
Yêu anh....cô đã từng rất yêu anh, tựa như muốn moi móc cả tim gan ra dâng hiến tặng cho anh.
Đến cuối cùng chỉ vì một sự việc không thể nào ngờ đến về cái chết của em gái cô.
Mà mọi chuyện lại thành ra như bây giờ.
Mọi đau đớn buồn tủi dường như chỉ một mình con người nhỏ bé là cô gánh chịu.
Một mình cam chịu những vết thương đau nhứt nhói chẳng thể nói nên lời.
Đang trong dòng suy nghĩ tột cùng của sự đau thương.
Bỗng cô nghe thấy tiếng xe chạy vào sân nhà, biết rằng anh đã trở về sau một ngày dài.
Nhưng cô lại cảm thấy chẳng có một chút gì đó của sự vui vẻ hạnh phúc.
Giá như mọi thứ đừng như ngày hôm nay, đừng có những kí ức đau buồn như ngày hôm này dành cho cả hai.
Thì phải chăng, ai cũng điều có hạnh phúc riêng của bản thân rồi đúng không?
Nhưng tất cả đều chỉ là chữ giá như, giá như giá như giá như!!
Tại sao chỉ là giá như, tại sao cuộc đời của cô mãi mãi không bao giờ có được hai từ "Hạnh Phúc"
Cánh cửa phòng bật mở ra, từ bên ngoài là một chàng trai mặc áo vest.
Mang theo vẻ đẹp mê người ấy, lại có chút gì đấy sự cô đơn tột cùng.
Bước đến bên cạnh cô, bóp chặt gương mặt mỏng manh tựa như chỉ cần dùng lực mạnh một chút nó liền vỡ tan hòa cùng với không khí.
- Có lẻ như cô chưa từng cảm thấy hối hận với việc mình đã làm năm xưa với chính người em gái đã mất của mình.
Tại sao con người cô có thể trở nên độc ác đến như vậy?......
Yêu Em Năm 13Tác giả: Tống Anh ThưTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu… Cố gắng ngồi dậy với cái thân thể đau nhứt này.Cầm chén cháo sau đó cố gắng nuốt thật nhanh vào sâu cuống họng, cảm giác mắc ói cứ dâng lên nhưng vẫn cố gắng kìm nén lại.Uống xong một chén, người quản gia kìa cũng rời đi.Bỏ lại cô với căn phòng trơ trọi cô đơn lạnh lẽo, tiếp tục lại lạc vào vòng xoắn của sự suy nghĩ.Cứ ngồi đấy, nghĩ và chỉ có nghĩ.Không biết trời đã tối lúc nào không hay, nhìn xuống bàn chân đã băng bó vải trắng.Chỉ đành nở một nụ cười nhạt.Khoảng thời gian trước đây khi còn bên cạnh anh, phải chăng cô đã quá quen với những tiếng roi quất.Hay những đòn roi như tử thần giáng lên người mình.Nhìn những vết sẹo còn chưa kịp phai mờ, vậy mà bấy giờ lại in sâu đậm trong tâm trí cô đến như vậy.- Khả Phong! Có phải tôi chết rồi anh mới dừng lại những điều tra tấn khủng khiếp này hay không?Đôi mắt mang theo sự oán giận nhưng lại có sự tiếc nuối.Yêu anh....cô đã từng rất yêu anh, tựa như muốn moi móc cả tim gan ra dâng hiến tặng cho anh.Đến cuối cùng chỉ vì một sự việc không thể nào ngờ đến về cái chết của em gái cô.Mà mọi chuyện lại thành ra như bây giờ.Mọi đau đớn buồn tủi dường như chỉ một mình con người nhỏ bé là cô gánh chịu.Một mình cam chịu những vết thương đau nhứt nhói chẳng thể nói nên lời.Đang trong dòng suy nghĩ tột cùng của sự đau thương.Bỗng cô nghe thấy tiếng xe chạy vào sân nhà, biết rằng anh đã trở về sau một ngày dài.Nhưng cô lại cảm thấy chẳng có một chút gì đó của sự vui vẻ hạnh phúc.Giá như mọi thứ đừng như ngày hôm nay, đừng có những kí ức đau buồn như ngày hôm này dành cho cả hai.Thì phải chăng, ai cũng điều có hạnh phúc riêng của bản thân rồi đúng không?Nhưng tất cả đều chỉ là chữ giá như, giá như giá như giá như!!Tại sao chỉ là giá như, tại sao cuộc đời của cô mãi mãi không bao giờ có được hai từ "Hạnh Phúc"Cánh cửa phòng bật mở ra, từ bên ngoài là một chàng trai mặc áo vest.Mang theo vẻ đẹp mê người ấy, lại có chút gì đấy sự cô đơn tột cùng.Bước đến bên cạnh cô, bóp chặt gương mặt mỏng manh tựa như chỉ cần dùng lực mạnh một chút nó liền vỡ tan hòa cùng với không khí.- Có lẻ như cô chưa từng cảm thấy hối hận với việc mình đã làm năm xưa với chính người em gái đã mất của mình.Tại sao con người cô có thể trở nên độc ác đến như vậy?......