Mùa đông năm Tuyên Húc thứ ba mươi chín, tân đế kế vị. Lão hoàng đế đã già rồi, hiếm khi có lúc thanh tỉnh. Ông không chống đỡ nổi trận chiến nước bọt của chúng thần, cuối cùng quyết định nhường ngôi cho cháu trai mình là Ngọc Mân, giao ấn tỷ đỏ thẫm của chủ nhân nắm giữ triều đại giang sơn ra. Lúc này thần quan không còn quan tâm đến thiên uy của ông nữa, mà vẩy cam tuyền* tượng trưng cho long uy cùng lông trán Bạch Hổ dưới chân một người trẻ tuổi khác. (*Cam tuyền: suối nước ngọt.) Lúc việc này truyền tới tai Minh Thận, đại điển đăng cơ đều đã xong xuôi, chỉ để lại cho y một chiếu thư do tân đế tự mình viết: "Mau vào kinh, chớ dừng lại." Xa cách hai năm, nét chữ trên thánh chỉ kia y vẫn còn quen thuộc, lời phê đỏ sậm, chữ nhỏ quy quy củ củ nhưng bên dưới chính là sóng ngầm mãnh liệt. So với chiếu thư thì đây càng giống như một lời nhắn bình thường hơn. * Chặng đường từ Giang Nam vào kinh rất xa, Minh gia bỏ ra mấy chục lượng bạc xa phu mới bằng lòng để thêm một cái lò sưởi cùng với…
Chương 46: Chương 46
Phụng Chỉ Làm NũngTác giả: Bát Thị Phong ĐộngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnMùa đông năm Tuyên Húc thứ ba mươi chín, tân đế kế vị. Lão hoàng đế đã già rồi, hiếm khi có lúc thanh tỉnh. Ông không chống đỡ nổi trận chiến nước bọt của chúng thần, cuối cùng quyết định nhường ngôi cho cháu trai mình là Ngọc Mân, giao ấn tỷ đỏ thẫm của chủ nhân nắm giữ triều đại giang sơn ra. Lúc này thần quan không còn quan tâm đến thiên uy của ông nữa, mà vẩy cam tuyền* tượng trưng cho long uy cùng lông trán Bạch Hổ dưới chân một người trẻ tuổi khác. (*Cam tuyền: suối nước ngọt.) Lúc việc này truyền tới tai Minh Thận, đại điển đăng cơ đều đã xong xuôi, chỉ để lại cho y một chiếu thư do tân đế tự mình viết: "Mau vào kinh, chớ dừng lại." Xa cách hai năm, nét chữ trên thánh chỉ kia y vẫn còn quen thuộc, lời phê đỏ sậm, chữ nhỏ quy quy củ củ nhưng bên dưới chính là sóng ngầm mãnh liệt. So với chiếu thư thì đây càng giống như một lời nhắn bình thường hơn. * Chặng đường từ Giang Nam vào kinh rất xa, Minh gia bỏ ra mấy chục lượng bạc xa phu mới bằng lòng để thêm một cái lò sưởi cùng với… "Vì huấn luyện tính cảnh giác mà mỗi ngày sẽ có người đến ám sát hắn, tổ phụ nói với hắn những người này đều là người trong nhà nhưng thời điểm huấn luyện bọn họ lại rất nghiêm túc, bỏ thuốc chính là rượu độc, đến đâm đao cũng là đao thật thương thật, kẻ lừa đảo thậm chí còn trực tiếp mang ngươi ra chợ đêm....!vân vân, quá nhiều để kể hết." Hoắc Băng bình tĩnh nói, "Đợi đến khi đứa bé kia....!Đợi đến khi ta nhận ra tổ phụ ta —— Hoắc Diễm, đầu óc lão có bệnh thì ta đã bị nuôi thành một người không thể nào tin tưởng được bất kỳ ai.""Trong mười năm Hoắc gia bị xét nhà ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, người như ta không bằng chết đi thì tốt hơn, tuy rằng ta cũng muốn kiến công lập nghiệp rồi sống cuộc sống bình thường như tất cả mọi người nhưng ta lại không làm được, thế gian này....!Không để cho ta cảm thấy bất kỳ niềm vui nào, những người khác đều ngu ngốc giống như một con sâu, hơn nữa không thú vị chút nào." Hắn nói, "Về sau...."Bốc Du yên lặng lắng nghe, không khỏi hỏi: "....!Về sau?""Về sau A Thận đến." Hoắc Băng nở nụ cười với hắn, đưa tay chỉ ra phía sau cửa cung, "Ta biết bệ hạ vô cùng vô cùng yêu thương y, bởi vì bệ hạ và ta là cùng một loại người....!Người này đến giống như một tia sáng chiếu vào, ta nghĩ năm đó bệ hạ chắc cũng có cùng ý nghĩ với ta thôi.".
Phụng Chỉ Làm NũngTác giả: Bát Thị Phong ĐộngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnMùa đông năm Tuyên Húc thứ ba mươi chín, tân đế kế vị. Lão hoàng đế đã già rồi, hiếm khi có lúc thanh tỉnh. Ông không chống đỡ nổi trận chiến nước bọt của chúng thần, cuối cùng quyết định nhường ngôi cho cháu trai mình là Ngọc Mân, giao ấn tỷ đỏ thẫm của chủ nhân nắm giữ triều đại giang sơn ra. Lúc này thần quan không còn quan tâm đến thiên uy của ông nữa, mà vẩy cam tuyền* tượng trưng cho long uy cùng lông trán Bạch Hổ dưới chân một người trẻ tuổi khác. (*Cam tuyền: suối nước ngọt.) Lúc việc này truyền tới tai Minh Thận, đại điển đăng cơ đều đã xong xuôi, chỉ để lại cho y một chiếu thư do tân đế tự mình viết: "Mau vào kinh, chớ dừng lại." Xa cách hai năm, nét chữ trên thánh chỉ kia y vẫn còn quen thuộc, lời phê đỏ sậm, chữ nhỏ quy quy củ củ nhưng bên dưới chính là sóng ngầm mãnh liệt. So với chiếu thư thì đây càng giống như một lời nhắn bình thường hơn. * Chặng đường từ Giang Nam vào kinh rất xa, Minh gia bỏ ra mấy chục lượng bạc xa phu mới bằng lòng để thêm một cái lò sưởi cùng với… "Vì huấn luyện tính cảnh giác mà mỗi ngày sẽ có người đến ám sát hắn, tổ phụ nói với hắn những người này đều là người trong nhà nhưng thời điểm huấn luyện bọn họ lại rất nghiêm túc, bỏ thuốc chính là rượu độc, đến đâm đao cũng là đao thật thương thật, kẻ lừa đảo thậm chí còn trực tiếp mang ngươi ra chợ đêm....!vân vân, quá nhiều để kể hết." Hoắc Băng bình tĩnh nói, "Đợi đến khi đứa bé kia....!Đợi đến khi ta nhận ra tổ phụ ta —— Hoắc Diễm, đầu óc lão có bệnh thì ta đã bị nuôi thành một người không thể nào tin tưởng được bất kỳ ai.""Trong mười năm Hoắc gia bị xét nhà ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, người như ta không bằng chết đi thì tốt hơn, tuy rằng ta cũng muốn kiến công lập nghiệp rồi sống cuộc sống bình thường như tất cả mọi người nhưng ta lại không làm được, thế gian này....!Không để cho ta cảm thấy bất kỳ niềm vui nào, những người khác đều ngu ngốc giống như một con sâu, hơn nữa không thú vị chút nào." Hắn nói, "Về sau...."Bốc Du yên lặng lắng nghe, không khỏi hỏi: "....!Về sau?""Về sau A Thận đến." Hoắc Băng nở nụ cười với hắn, đưa tay chỉ ra phía sau cửa cung, "Ta biết bệ hạ vô cùng vô cùng yêu thương y, bởi vì bệ hạ và ta là cùng một loại người....!Người này đến giống như một tia sáng chiếu vào, ta nghĩ năm đó bệ hạ chắc cũng có cùng ý nghĩ với ta thôi.".
Phụng Chỉ Làm NũngTác giả: Bát Thị Phong ĐộngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnMùa đông năm Tuyên Húc thứ ba mươi chín, tân đế kế vị. Lão hoàng đế đã già rồi, hiếm khi có lúc thanh tỉnh. Ông không chống đỡ nổi trận chiến nước bọt của chúng thần, cuối cùng quyết định nhường ngôi cho cháu trai mình là Ngọc Mân, giao ấn tỷ đỏ thẫm của chủ nhân nắm giữ triều đại giang sơn ra. Lúc này thần quan không còn quan tâm đến thiên uy của ông nữa, mà vẩy cam tuyền* tượng trưng cho long uy cùng lông trán Bạch Hổ dưới chân một người trẻ tuổi khác. (*Cam tuyền: suối nước ngọt.) Lúc việc này truyền tới tai Minh Thận, đại điển đăng cơ đều đã xong xuôi, chỉ để lại cho y một chiếu thư do tân đế tự mình viết: "Mau vào kinh, chớ dừng lại." Xa cách hai năm, nét chữ trên thánh chỉ kia y vẫn còn quen thuộc, lời phê đỏ sậm, chữ nhỏ quy quy củ củ nhưng bên dưới chính là sóng ngầm mãnh liệt. So với chiếu thư thì đây càng giống như một lời nhắn bình thường hơn. * Chặng đường từ Giang Nam vào kinh rất xa, Minh gia bỏ ra mấy chục lượng bạc xa phu mới bằng lòng để thêm một cái lò sưởi cùng với… "Vì huấn luyện tính cảnh giác mà mỗi ngày sẽ có người đến ám sát hắn, tổ phụ nói với hắn những người này đều là người trong nhà nhưng thời điểm huấn luyện bọn họ lại rất nghiêm túc, bỏ thuốc chính là rượu độc, đến đâm đao cũng là đao thật thương thật, kẻ lừa đảo thậm chí còn trực tiếp mang ngươi ra chợ đêm....!vân vân, quá nhiều để kể hết." Hoắc Băng bình tĩnh nói, "Đợi đến khi đứa bé kia....!Đợi đến khi ta nhận ra tổ phụ ta —— Hoắc Diễm, đầu óc lão có bệnh thì ta đã bị nuôi thành một người không thể nào tin tưởng được bất kỳ ai.""Trong mười năm Hoắc gia bị xét nhà ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, người như ta không bằng chết đi thì tốt hơn, tuy rằng ta cũng muốn kiến công lập nghiệp rồi sống cuộc sống bình thường như tất cả mọi người nhưng ta lại không làm được, thế gian này....!Không để cho ta cảm thấy bất kỳ niềm vui nào, những người khác đều ngu ngốc giống như một con sâu, hơn nữa không thú vị chút nào." Hắn nói, "Về sau...."Bốc Du yên lặng lắng nghe, không khỏi hỏi: "....!Về sau?""Về sau A Thận đến." Hoắc Băng nở nụ cười với hắn, đưa tay chỉ ra phía sau cửa cung, "Ta biết bệ hạ vô cùng vô cùng yêu thương y, bởi vì bệ hạ và ta là cùng một loại người....!Người này đến giống như một tia sáng chiếu vào, ta nghĩ năm đó bệ hạ chắc cũng có cùng ý nghĩ với ta thôi.".