Mùa đông năm Tuyên Húc thứ ba mươi chín, tân đế kế vị. Lão hoàng đế đã già rồi, hiếm khi có lúc thanh tỉnh. Ông không chống đỡ nổi trận chiến nước bọt của chúng thần, cuối cùng quyết định nhường ngôi cho cháu trai mình là Ngọc Mân, giao ấn tỷ đỏ thẫm của chủ nhân nắm giữ triều đại giang sơn ra. Lúc này thần quan không còn quan tâm đến thiên uy của ông nữa, mà vẩy cam tuyền* tượng trưng cho long uy cùng lông trán Bạch Hổ dưới chân một người trẻ tuổi khác. (*Cam tuyền: suối nước ngọt.) Lúc việc này truyền tới tai Minh Thận, đại điển đăng cơ đều đã xong xuôi, chỉ để lại cho y một chiếu thư do tân đế tự mình viết: "Mau vào kinh, chớ dừng lại." Xa cách hai năm, nét chữ trên thánh chỉ kia y vẫn còn quen thuộc, lời phê đỏ sậm, chữ nhỏ quy quy củ củ nhưng bên dưới chính là sóng ngầm mãnh liệt. So với chiếu thư thì đây càng giống như một lời nhắn bình thường hơn. * Chặng đường từ Giang Nam vào kinh rất xa, Minh gia bỏ ra mấy chục lượng bạc xa phu mới bằng lòng để thêm một cái lò sưởi cùng với…

Chương 48: Chương 48

Phụng Chỉ Làm NũngTác giả: Bát Thị Phong ĐộngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnMùa đông năm Tuyên Húc thứ ba mươi chín, tân đế kế vị. Lão hoàng đế đã già rồi, hiếm khi có lúc thanh tỉnh. Ông không chống đỡ nổi trận chiến nước bọt của chúng thần, cuối cùng quyết định nhường ngôi cho cháu trai mình là Ngọc Mân, giao ấn tỷ đỏ thẫm của chủ nhân nắm giữ triều đại giang sơn ra. Lúc này thần quan không còn quan tâm đến thiên uy của ông nữa, mà vẩy cam tuyền* tượng trưng cho long uy cùng lông trán Bạch Hổ dưới chân một người trẻ tuổi khác. (*Cam tuyền: suối nước ngọt.) Lúc việc này truyền tới tai Minh Thận, đại điển đăng cơ đều đã xong xuôi, chỉ để lại cho y một chiếu thư do tân đế tự mình viết: "Mau vào kinh, chớ dừng lại." Xa cách hai năm, nét chữ trên thánh chỉ kia y vẫn còn quen thuộc, lời phê đỏ sậm, chữ nhỏ quy quy củ củ nhưng bên dưới chính là sóng ngầm mãnh liệt. So với chiếu thư thì đây càng giống như một lời nhắn bình thường hơn. * Chặng đường từ Giang Nam vào kinh rất xa, Minh gia bỏ ra mấy chục lượng bạc xa phu mới bằng lòng để thêm một cái lò sưởi cùng với… Minh Thận không biết nguyên nhân: "Đúng thế!.Lần này cũng không nói tên ta, danh dự chỉ là vật ngoài thân.""Vậy lần này bệ hạ xuôi nam đến Vân Lang, chỉ đích danh muốn ngủ lại nhà bọn ta, tiên sinh muốn tham dự yến tiệc không?" Âu Dương Tịch Chiếu quan sát vẻ mặt của y, nói: "Ta thấy tiên sinh không cầu công danh nhưng gặp mặt bệ hạ một lần cũng không liên quan lắm, công lao của ngài lớn như vậy, kết quả đều bị Âu Dương gia ta ôm đi, trước mặt bệ hạ ta cũng khó nói.""!." Minh Thận ngây người hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì, đầu tiên là lắc đầu sau đó lại gật đầu một cái.Thật lâu sau, y mới nhỏ giọng nói: "Được, ta muốn tới.Nhưng có thể đừng để ta ngồi cùng một chỗ với các ngươi được không?""Ta muốn ngồi ở bên cạnh, hoặc là bên ngoài bức bình phong!.Nhìn hắn một lát, có được không?".

Phụng Chỉ Làm NũngTác giả: Bát Thị Phong ĐộngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnMùa đông năm Tuyên Húc thứ ba mươi chín, tân đế kế vị. Lão hoàng đế đã già rồi, hiếm khi có lúc thanh tỉnh. Ông không chống đỡ nổi trận chiến nước bọt của chúng thần, cuối cùng quyết định nhường ngôi cho cháu trai mình là Ngọc Mân, giao ấn tỷ đỏ thẫm của chủ nhân nắm giữ triều đại giang sơn ra. Lúc này thần quan không còn quan tâm đến thiên uy của ông nữa, mà vẩy cam tuyền* tượng trưng cho long uy cùng lông trán Bạch Hổ dưới chân một người trẻ tuổi khác. (*Cam tuyền: suối nước ngọt.) Lúc việc này truyền tới tai Minh Thận, đại điển đăng cơ đều đã xong xuôi, chỉ để lại cho y một chiếu thư do tân đế tự mình viết: "Mau vào kinh, chớ dừng lại." Xa cách hai năm, nét chữ trên thánh chỉ kia y vẫn còn quen thuộc, lời phê đỏ sậm, chữ nhỏ quy quy củ củ nhưng bên dưới chính là sóng ngầm mãnh liệt. So với chiếu thư thì đây càng giống như một lời nhắn bình thường hơn. * Chặng đường từ Giang Nam vào kinh rất xa, Minh gia bỏ ra mấy chục lượng bạc xa phu mới bằng lòng để thêm một cái lò sưởi cùng với… Minh Thận không biết nguyên nhân: "Đúng thế!.Lần này cũng không nói tên ta, danh dự chỉ là vật ngoài thân.""Vậy lần này bệ hạ xuôi nam đến Vân Lang, chỉ đích danh muốn ngủ lại nhà bọn ta, tiên sinh muốn tham dự yến tiệc không?" Âu Dương Tịch Chiếu quan sát vẻ mặt của y, nói: "Ta thấy tiên sinh không cầu công danh nhưng gặp mặt bệ hạ một lần cũng không liên quan lắm, công lao của ngài lớn như vậy, kết quả đều bị Âu Dương gia ta ôm đi, trước mặt bệ hạ ta cũng khó nói.""!." Minh Thận ngây người hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì, đầu tiên là lắc đầu sau đó lại gật đầu một cái.Thật lâu sau, y mới nhỏ giọng nói: "Được, ta muốn tới.Nhưng có thể đừng để ta ngồi cùng một chỗ với các ngươi được không?""Ta muốn ngồi ở bên cạnh, hoặc là bên ngoài bức bình phong!.Nhìn hắn một lát, có được không?".

Phụng Chỉ Làm NũngTác giả: Bát Thị Phong ĐộngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnMùa đông năm Tuyên Húc thứ ba mươi chín, tân đế kế vị. Lão hoàng đế đã già rồi, hiếm khi có lúc thanh tỉnh. Ông không chống đỡ nổi trận chiến nước bọt của chúng thần, cuối cùng quyết định nhường ngôi cho cháu trai mình là Ngọc Mân, giao ấn tỷ đỏ thẫm của chủ nhân nắm giữ triều đại giang sơn ra. Lúc này thần quan không còn quan tâm đến thiên uy của ông nữa, mà vẩy cam tuyền* tượng trưng cho long uy cùng lông trán Bạch Hổ dưới chân một người trẻ tuổi khác. (*Cam tuyền: suối nước ngọt.) Lúc việc này truyền tới tai Minh Thận, đại điển đăng cơ đều đã xong xuôi, chỉ để lại cho y một chiếu thư do tân đế tự mình viết: "Mau vào kinh, chớ dừng lại." Xa cách hai năm, nét chữ trên thánh chỉ kia y vẫn còn quen thuộc, lời phê đỏ sậm, chữ nhỏ quy quy củ củ nhưng bên dưới chính là sóng ngầm mãnh liệt. So với chiếu thư thì đây càng giống như một lời nhắn bình thường hơn. * Chặng đường từ Giang Nam vào kinh rất xa, Minh gia bỏ ra mấy chục lượng bạc xa phu mới bằng lòng để thêm một cái lò sưởi cùng với… Minh Thận không biết nguyên nhân: "Đúng thế!.Lần này cũng không nói tên ta, danh dự chỉ là vật ngoài thân.""Vậy lần này bệ hạ xuôi nam đến Vân Lang, chỉ đích danh muốn ngủ lại nhà bọn ta, tiên sinh muốn tham dự yến tiệc không?" Âu Dương Tịch Chiếu quan sát vẻ mặt của y, nói: "Ta thấy tiên sinh không cầu công danh nhưng gặp mặt bệ hạ một lần cũng không liên quan lắm, công lao của ngài lớn như vậy, kết quả đều bị Âu Dương gia ta ôm đi, trước mặt bệ hạ ta cũng khó nói.""!." Minh Thận ngây người hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì, đầu tiên là lắc đầu sau đó lại gật đầu một cái.Thật lâu sau, y mới nhỏ giọng nói: "Được, ta muốn tới.Nhưng có thể đừng để ta ngồi cùng một chỗ với các ngươi được không?""Ta muốn ngồi ở bên cạnh, hoặc là bên ngoài bức bình phong!.Nhìn hắn một lát, có được không?".

Chương 48: Chương 48