Thẩm mỹ viện của Trịnh Vãn nằm ở ngay khu trung tâm, cứ đến mười giờ sáng, ánh nắng chói chang từ ô cửa sổ kính sát đất lại chiếu vào bàn làm việc màu trắng sữa của cô, bỗng khiến cô có cảm giác sảng khoái đến khó tả. Khi không quá bận rộn, cô sẽ đứng dậy, mở rèm cửa sổ ra rồi nhìn về hướng thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ này. Cô là người Đông Thành, mười tám tuổi thì vào Nam Thành học đại học, từ đó về sau, cô chỉ quay lại đây vài lần. Cuối năm ngoái, sau khi suy xét về tương lai của con gái, cô quyết định cùng con trở về Đông Thành. Trịnh Vãn không phải là một người có chính kiến. Thậm chí, khi xét thêm cả ngoại hình thì cô vẫn bình thường như một hạt cát ở thành phố này. Khi còn là học sinh, điểm số của cô chỉ nằm ở mức bình thường, không cao mà cũng không thấp, cô đậu vào một trường đại học tư thục tầm thấp, rồi tình cờ cô gặp được chồng mình, lúc đó anh ấy vẫn đang là sinh viên. Chồng cô là một cổ phiếu tiềm năng chính hiệu, gia đình giàu có, ngoại hình đẹp trai, năng lực cá…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...