Buổi chiều đầu thu, nắng vẫn rất gay gắt, xung quanh bụi đất bay mù mịt làm mọi người không có tâm trạng nào để thưởng thức phong cảnh. Niếp Duy An ngồi ở ghế cứng nghẹn khuất trong xe hơn ba mươi mấy giờ trên con đường núi gập ghềnh. Cuối cùng vào lúc chạng vạng cô cũng đến doanh trại Quân khu Tây Nam. Chiếc ba lô rằn ri bị ném ra khỏi xe với một tiếng ‘bang’. Niếp Duy An một tay cắm hộp sơ cứu, một tay chống vào thùng xe, vặn eo phóng xuống xe, tiêu sái vững vàng tiếp đất. “Cảm ơn!” Niếp Duy An giơ tay lên làm động tác chào kiểu quân đội một cách bâng quơ. Cô quàng chiếc ba lô rằn ri to tướng lên lưng, đi đến cửa doanh trại để đăng ký kiểm tra, sau đó tiến vào bên trong. Doanh trại này là một khu doanh trại tổng hợp, mặt đường rất bằng phảng và rộng rãi, khác hoàn toàn với con đường sỏi đá gồ ghề bên ngoài núi. Niếp Duy An đi bộ suốt quãng đường thu hút không ít ánh nhìn. Nữ binh ở đây vốn ít, huống chi các doanh trại trọng yếu, càng đóng quân ở xa thì lại càng hiếm phụ nữ. Mỗi lần…
Tác giả: