Tác giả:

“Tôi tên Lưu Tranh, bởi vì đêm sinh ra tôi mẹ tôi đã mơ thấy một con diều giấy bay lang thang. Bạn đã từng mất diều chưa? Hồi nhỏ tôi làm mất rất rất nhiều diều, đến cuối cùng cũng chẳng biết chúng đã bay đi đâu nữa. ”“Đã từng mất rồi. ”“Bạn tìm được nó không?”“Đã tìm được rồi, nhưng không nhặt về nữa. ”“Tại sao vậy?”Tại sao? Tại sao ư? Cô nghĩ mãi cũng không thể hiểu vì sao tìm thấy rồi lại không nhặt về nữa, đợi đến khi cô nghĩ ra, cô lại đánh mất con diều rất quan trọng của mình, cô cũng tìm thấy nó, nhưng thực sự không nhặt về nữa. Trong tim mỗi người đều có một ngôi sao sáng, thỉnh thoảng, trong một đêm cô đơn nào đó, sẽ làm sáng lên những hồi ức mơ hồ. Dòng chảy trong tim Nguyễn Lưu Tranh là một dải Ngân hà. Nó thuộc về đôi mắt giống như những ngôi sao đang vỡ vụn trong dải Ngân hà của một người đàn ông. Anh luôn không cười, nếp nhăn giữa chân mày giống như đã được khắc trên trán anh. Một thân áo blouse trắng sạch sẽ và vuông vức, trong túi áo luôn cài thêm hai chiếc bút. Khi…

Chương 21: 21: Thầy Ninh Ngày Mai Gặp

Nghe Nói Em Thích TôiTác giả: Cát Tường DạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Tôi tên Lưu Tranh, bởi vì đêm sinh ra tôi mẹ tôi đã mơ thấy một con diều giấy bay lang thang. Bạn đã từng mất diều chưa? Hồi nhỏ tôi làm mất rất rất nhiều diều, đến cuối cùng cũng chẳng biết chúng đã bay đi đâu nữa. ”“Đã từng mất rồi. ”“Bạn tìm được nó không?”“Đã tìm được rồi, nhưng không nhặt về nữa. ”“Tại sao vậy?”Tại sao? Tại sao ư? Cô nghĩ mãi cũng không thể hiểu vì sao tìm thấy rồi lại không nhặt về nữa, đợi đến khi cô nghĩ ra, cô lại đánh mất con diều rất quan trọng của mình, cô cũng tìm thấy nó, nhưng thực sự không nhặt về nữa. Trong tim mỗi người đều có một ngôi sao sáng, thỉnh thoảng, trong một đêm cô đơn nào đó, sẽ làm sáng lên những hồi ức mơ hồ. Dòng chảy trong tim Nguyễn Lưu Tranh là một dải Ngân hà. Nó thuộc về đôi mắt giống như những ngôi sao đang vỡ vụn trong dải Ngân hà của một người đàn ông. Anh luôn không cười, nếp nhăn giữa chân mày giống như đã được khắc trên trán anh. Một thân áo blouse trắng sạch sẽ và vuông vức, trong túi áo luôn cài thêm hai chiếc bút. Khi… Tấm lưng quen thuộc, mặc dù có gầy hơn so với trước kia, nhưng vẫn rộng rãi như xưa, chỉ có điều, bất luận là tấm lưng đưa cô về nhà của học trưởng Ninh, hay là Lưu Tranh thích nằm bò trên lưng anh, đều đã không như ban đầu nữa.Độ cong của nụ cười trên mặt cô đã kéo đến mức rộng nhất, “Không cần đâu, em có thể tự đi được.”Cô bước vào trong nước, nhiệt độ không khí sau khi mưa giảm xuống một chút, nước chầm chậm thấm lên mu bàn chân, vẫn là có chút lạnh.Cô không dừng lại, từng bước từng bước đi về phía trước.Mãi cho đến khi nước ngập chưa đến đầu gối, cô mới quay đầu, nhìn thấy anh vẫn đứng ở chỗ cũ.Cô cố gắng cười, hướng về phía anh vẫy tay, lớn tiếng hét, “Thầy Ninh, ngày mai gặp!”Ngày mai gặp, thầy Ninh.Chỉ là thầy Ninh thôi.Chí Khiêm, em yêu anh, giống như hoa nở.Hoa tàn rồi, vẫn sẽ kết quả, sinh mệnh vẫn sẽ có một tương lai tươi đẹp.Chí Khiêm, tạm biệt.Cô nhìn, trong ánh đèn đường của thành phố sau cơn mưa, ánh mắt của anh vẫn như cũ, sáng hơn cả đèn, hình như, trong ánh đèn sáng trưng anh hướng về phía cô mỉm cười, mơ hồ cảm thấy giống như từ trước đến giờ anh chưa từng cười kiểu đó, nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng là, đường về nhà vẫn còn rất xa, cô sẽ quay người, sẽ tiếp tục đi một mình.Về đến nhà, ống quần đã bị ướt một phần lớn, Bùi Tố Phân thì luôn dùng ánh mắt kỳ lạ quan sát cô.Cô biết tâm ý của mẹ là gì, nhưng mà chỉ đang không hiểu thôi, lặng lẽ đi tắm rửa.Bùi Tố Phân hâm nóng lại thức ăn mang đến cho cô, mượn cơ hội bắt đầu gặng hỏi cô kỹ càng, “Tranh nhi, hôm nay là ngày đầu tiên đến Bắc Nhã có thích nghi được không?”“Vâng.” Cô đơn giản đáp lại một tiếng, biết được vấn đề tiếp theo là gì.“Gặp thầy giáo chưa?”“Vâng.”“Có gặp Chí Khiêm không?”Quả nhiên đến rồi….“Vâng.” Cô không nói dối, điều này không cần thiết, cho dù trốn tránh được qua hôm nay, thì ngày mai ngày kia hay ngày sau nữa mẹ vẫn sẽ kiên trì bền bỉ hỏi.“Hai đứa…….có chào hỏi nhau không?” Bùi Tố Phân cẩn thận hỏi.“Ừm, con mang tiền trả cho anh ấy rồi.”“Thế thì tốt, thế thì tốt.” Bùi Tố Phân hùa theo vài tiếng, giữa mẹ và con gái có một chút im lặng, lại nói, “Tranh nhi à, mẹ nhớ trước kia con luôn nói ninh cháo cho Chí Khiêm, bây giờ con cũng tự là bác sĩ rồi, mẹ ninh cháo cho con, sớm mai con mang đi đi.”“Mẹ, không cần đâu.” Trong lòng cô hiểu rõ, nồi cháo này, sợ là không phải ninh cho một mình cô.“Cần mà cần mà! Mấy đứa mỗi lần vào phòng phẫu thuật thì phải mấy tiếng đến mười mấy tiếng, đừng làm khổ dạ dày rồi lại sinh bệnh.Còn nữa, mẹ mua ít trái cây, đã rửa sạch sẽ rồi, sáng mai con mang đi đi! À, đúng rồi!” Bùi Tố Phân đang nói lại đi lấy một túi đồ lớn đến, “Con đó, đã không còn trẻ nữa rồi, cũng không biết chăm sóc bản thân, cái này con nhớ dùng, ăn cơm xong trước tiên đắp mặt nạ, sau đó dùng theo thứ tự, đầu tiên là toner, rồi serum….”Nguyễn Lưu Tranh nhìn chằm chằm vào túi mỹ phẩm chăm sóc da to đùng kia, thế mà lại không biết về mặt này mẹ hơn cô nhiều thế ….“Còn nữa, hôm nay mẹ ra phố mua cho con mấy bộ quần áo mới, ngày mai con mặc quần áo mới đi làm nhé!”Khi Nguyễn Lưu Tranh nhìn đến mấy chiếc áo khoác nữ, váy ngắn cộng thêm đôi giày cao gót đế nhọn kia, hoàn toàn phục luôn rồi, “Mẹ! Con đi làm đó! Cần phải đứng phẫu thuật đó! Mẹ để con mặc mấy cái này? Không sợ chân con gãy luôn sao?”.

Tấm lưng quen thuộc, mặc dù có gầy hơn so với trước kia, nhưng vẫn rộng rãi như xưa, chỉ có điều, bất luận là tấm lưng đưa cô về nhà của học trưởng Ninh, hay là Lưu Tranh thích nằm bò trên lưng anh, đều đã không như ban đầu nữa.

Độ cong của nụ cười trên mặt cô đã kéo đến mức rộng nhất, “Không cần đâu, em có thể tự đi được.

”Cô bước vào trong nước, nhiệt độ không khí sau khi mưa giảm xuống một chút, nước chầm chậm thấm lên mu bàn chân, vẫn là có chút lạnh.

Cô không dừng lại, từng bước từng bước đi về phía trước.

Mãi cho đến khi nước ngập chưa đến đầu gối, cô mới quay đầu, nhìn thấy anh vẫn đứng ở chỗ cũ.

Cô cố gắng cười, hướng về phía anh vẫy tay, lớn tiếng hét, “Thầy Ninh, ngày mai gặp!”Ngày mai gặp, thầy Ninh.

Chỉ là thầy Ninh thôi.

Chí Khiêm, em yêu anh, giống như hoa nở.

Hoa tàn rồi, vẫn sẽ kết quả, sinh mệnh vẫn sẽ có một tương lai tươi đẹp.

Chí Khiêm, tạm biệt.

Cô nhìn, trong ánh đèn đường của thành phố sau cơn mưa, ánh mắt của anh vẫn như cũ, sáng hơn cả đèn, hình như, trong ánh đèn sáng trưng anh hướng về phía cô mỉm cười, mơ hồ cảm thấy giống như từ trước đến giờ anh chưa từng cười kiểu đó, nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng là, đường về nhà vẫn còn rất xa, cô sẽ quay người, sẽ tiếp tục đi một mình.

Về đến nhà, ống quần đã bị ướt một phần lớn, Bùi Tố Phân thì luôn dùng ánh mắt kỳ lạ quan sát cô.

Cô biết tâm ý của mẹ là gì, nhưng mà chỉ đang không hiểu thôi, lặng lẽ đi tắm rửa.

Bùi Tố Phân hâm nóng lại thức ăn mang đến cho cô, mượn cơ hội bắt đầu gặng hỏi cô kỹ càng, “Tranh nhi, hôm nay là ngày đầu tiên đến Bắc Nhã có thích nghi được không?”“Vâng.

” Cô đơn giản đáp lại một tiếng, biết được vấn đề tiếp theo là gì.

“Gặp thầy giáo chưa?”“Vâng.

”“Có gặp Chí Khiêm không?”Quả nhiên đến rồi….

“Vâng.

” Cô không nói dối, điều này không cần thiết, cho dù trốn tránh được qua hôm nay, thì ngày mai ngày kia hay ngày sau nữa mẹ vẫn sẽ kiên trì bền bỉ hỏi.

“Hai đứa…….

có chào hỏi nhau không?” Bùi Tố Phân cẩn thận hỏi.

“Ừm, con mang tiền trả cho anh ấy rồi.

”“Thế thì tốt, thế thì tốt.

” Bùi Tố Phân hùa theo vài tiếng, giữa mẹ và con gái có một chút im lặng, lại nói, “Tranh nhi à, mẹ nhớ trước kia con luôn nói ninh cháo cho Chí Khiêm, bây giờ con cũng tự là bác sĩ rồi, mẹ ninh cháo cho con, sớm mai con mang đi đi.

”“Mẹ, không cần đâu.

” Trong lòng cô hiểu rõ, nồi cháo này, sợ là không phải ninh cho một mình cô.

“Cần mà cần mà! Mấy đứa mỗi lần vào phòng phẫu thuật thì phải mấy tiếng đến mười mấy tiếng, đừng làm khổ dạ dày rồi lại sinh bệnh.

Còn nữa, mẹ mua ít trái cây, đã rửa sạch sẽ rồi, sáng mai con mang đi đi! À, đúng rồi!” Bùi Tố Phân đang nói lại đi lấy một túi đồ lớn đến, “Con đó, đã không còn trẻ nữa rồi, cũng không biết chăm sóc bản thân, cái này con nhớ dùng, ăn cơm xong trước tiên đắp mặt nạ, sau đó dùng theo thứ tự, đầu tiên là toner, rồi serum….

”Nguyễn Lưu Tranh nhìn chằm chằm vào túi mỹ phẩm chăm sóc da to đùng kia, thế mà lại không biết về mặt này mẹ hơn cô nhiều thế ….

“Còn nữa, hôm nay mẹ ra phố mua cho con mấy bộ quần áo mới, ngày mai con mặc quần áo mới đi làm nhé!”Khi Nguyễn Lưu Tranh nhìn đến mấy chiếc áo khoác nữ, váy ngắn cộng thêm đôi giày cao gót đế nhọn kia, hoàn toàn phục luôn rồi, “Mẹ! Con đi làm đó! Cần phải đứng phẫu thuật đó! Mẹ để con mặc mấy cái này? Không sợ chân con gãy luôn sao?”.

Nghe Nói Em Thích TôiTác giả: Cát Tường DạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Tôi tên Lưu Tranh, bởi vì đêm sinh ra tôi mẹ tôi đã mơ thấy một con diều giấy bay lang thang. Bạn đã từng mất diều chưa? Hồi nhỏ tôi làm mất rất rất nhiều diều, đến cuối cùng cũng chẳng biết chúng đã bay đi đâu nữa. ”“Đã từng mất rồi. ”“Bạn tìm được nó không?”“Đã tìm được rồi, nhưng không nhặt về nữa. ”“Tại sao vậy?”Tại sao? Tại sao ư? Cô nghĩ mãi cũng không thể hiểu vì sao tìm thấy rồi lại không nhặt về nữa, đợi đến khi cô nghĩ ra, cô lại đánh mất con diều rất quan trọng của mình, cô cũng tìm thấy nó, nhưng thực sự không nhặt về nữa. Trong tim mỗi người đều có một ngôi sao sáng, thỉnh thoảng, trong một đêm cô đơn nào đó, sẽ làm sáng lên những hồi ức mơ hồ. Dòng chảy trong tim Nguyễn Lưu Tranh là một dải Ngân hà. Nó thuộc về đôi mắt giống như những ngôi sao đang vỡ vụn trong dải Ngân hà của một người đàn ông. Anh luôn không cười, nếp nhăn giữa chân mày giống như đã được khắc trên trán anh. Một thân áo blouse trắng sạch sẽ và vuông vức, trong túi áo luôn cài thêm hai chiếc bút. Khi… Tấm lưng quen thuộc, mặc dù có gầy hơn so với trước kia, nhưng vẫn rộng rãi như xưa, chỉ có điều, bất luận là tấm lưng đưa cô về nhà của học trưởng Ninh, hay là Lưu Tranh thích nằm bò trên lưng anh, đều đã không như ban đầu nữa.Độ cong của nụ cười trên mặt cô đã kéo đến mức rộng nhất, “Không cần đâu, em có thể tự đi được.”Cô bước vào trong nước, nhiệt độ không khí sau khi mưa giảm xuống một chút, nước chầm chậm thấm lên mu bàn chân, vẫn là có chút lạnh.Cô không dừng lại, từng bước từng bước đi về phía trước.Mãi cho đến khi nước ngập chưa đến đầu gối, cô mới quay đầu, nhìn thấy anh vẫn đứng ở chỗ cũ.Cô cố gắng cười, hướng về phía anh vẫy tay, lớn tiếng hét, “Thầy Ninh, ngày mai gặp!”Ngày mai gặp, thầy Ninh.Chỉ là thầy Ninh thôi.Chí Khiêm, em yêu anh, giống như hoa nở.Hoa tàn rồi, vẫn sẽ kết quả, sinh mệnh vẫn sẽ có một tương lai tươi đẹp.Chí Khiêm, tạm biệt.Cô nhìn, trong ánh đèn đường của thành phố sau cơn mưa, ánh mắt của anh vẫn như cũ, sáng hơn cả đèn, hình như, trong ánh đèn sáng trưng anh hướng về phía cô mỉm cười, mơ hồ cảm thấy giống như từ trước đến giờ anh chưa từng cười kiểu đó, nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng là, đường về nhà vẫn còn rất xa, cô sẽ quay người, sẽ tiếp tục đi một mình.Về đến nhà, ống quần đã bị ướt một phần lớn, Bùi Tố Phân thì luôn dùng ánh mắt kỳ lạ quan sát cô.Cô biết tâm ý của mẹ là gì, nhưng mà chỉ đang không hiểu thôi, lặng lẽ đi tắm rửa.Bùi Tố Phân hâm nóng lại thức ăn mang đến cho cô, mượn cơ hội bắt đầu gặng hỏi cô kỹ càng, “Tranh nhi, hôm nay là ngày đầu tiên đến Bắc Nhã có thích nghi được không?”“Vâng.” Cô đơn giản đáp lại một tiếng, biết được vấn đề tiếp theo là gì.“Gặp thầy giáo chưa?”“Vâng.”“Có gặp Chí Khiêm không?”Quả nhiên đến rồi….“Vâng.” Cô không nói dối, điều này không cần thiết, cho dù trốn tránh được qua hôm nay, thì ngày mai ngày kia hay ngày sau nữa mẹ vẫn sẽ kiên trì bền bỉ hỏi.“Hai đứa…….có chào hỏi nhau không?” Bùi Tố Phân cẩn thận hỏi.“Ừm, con mang tiền trả cho anh ấy rồi.”“Thế thì tốt, thế thì tốt.” Bùi Tố Phân hùa theo vài tiếng, giữa mẹ và con gái có một chút im lặng, lại nói, “Tranh nhi à, mẹ nhớ trước kia con luôn nói ninh cháo cho Chí Khiêm, bây giờ con cũng tự là bác sĩ rồi, mẹ ninh cháo cho con, sớm mai con mang đi đi.”“Mẹ, không cần đâu.” Trong lòng cô hiểu rõ, nồi cháo này, sợ là không phải ninh cho một mình cô.“Cần mà cần mà! Mấy đứa mỗi lần vào phòng phẫu thuật thì phải mấy tiếng đến mười mấy tiếng, đừng làm khổ dạ dày rồi lại sinh bệnh.Còn nữa, mẹ mua ít trái cây, đã rửa sạch sẽ rồi, sáng mai con mang đi đi! À, đúng rồi!” Bùi Tố Phân đang nói lại đi lấy một túi đồ lớn đến, “Con đó, đã không còn trẻ nữa rồi, cũng không biết chăm sóc bản thân, cái này con nhớ dùng, ăn cơm xong trước tiên đắp mặt nạ, sau đó dùng theo thứ tự, đầu tiên là toner, rồi serum….”Nguyễn Lưu Tranh nhìn chằm chằm vào túi mỹ phẩm chăm sóc da to đùng kia, thế mà lại không biết về mặt này mẹ hơn cô nhiều thế ….“Còn nữa, hôm nay mẹ ra phố mua cho con mấy bộ quần áo mới, ngày mai con mặc quần áo mới đi làm nhé!”Khi Nguyễn Lưu Tranh nhìn đến mấy chiếc áo khoác nữ, váy ngắn cộng thêm đôi giày cao gót đế nhọn kia, hoàn toàn phục luôn rồi, “Mẹ! Con đi làm đó! Cần phải đứng phẫu thuật đó! Mẹ để con mặc mấy cái này? Không sợ chân con gãy luôn sao?”.

Chương 21: 21: Thầy Ninh Ngày Mai Gặp