Cộc cộc.... Tiếng bước chân ráo riết của người đàn ông đang tiến về phòng họp, theo sau là cả hai hàng người rầm rập đi theo... Cánh cửa mở ra , những người trong phòng bật dậy-“Lục tổng”. Thoáng nhìn qua sắc mặt hắn rồi cả phòng cúi gằm mặt xuống. Người đàn ông được gọi là Lục tổng kia không thèm để ai vào mắt, bước nhẹ vù qua bàn dài trong phòng họp bước đến ngồi cái ghế ở vị trí đầu bàn. Lúc này hắn mới gõ tay xuống bàn, quét mắt qua tất cả mọi người ...!căn phòng bật điều hoà 24 độ mà lạnh đến run người thế này. - Tiểu Lưu , chiếu bảng doanh thu lên cho họ xem. Chàng trai trẻ đứng bên cạnh hắn dạ nhẹ tiếng rồi chiếu lên bảng trắng đằng sau. - Các người làm ăn kiểu gì vậy, doanh thu giảm so với tháng trước 2.31%. Mối làm ăn tốt như vậy cũng để bên Thẩm Tiếu dành mất. Tôi nuôi các người để các người làm ăn như vậy sao? Tôi cần các anh làm gì? Lũ phế vật. Giọng hắn nghe lạnh như băng, sắc nhọn như lưỡi dao làm cả phòng không rét mà run lên từng hồi. -Sao không ai nói gì? Ngày thường…

Chương 76: 76: Tính Toán

Lục Tổng Tháng Ngày Sau Xin Được Chỉ GiáoTác giả: Hoàng Thảo LinggTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngCộc cộc.... Tiếng bước chân ráo riết của người đàn ông đang tiến về phòng họp, theo sau là cả hai hàng người rầm rập đi theo... Cánh cửa mở ra , những người trong phòng bật dậy-“Lục tổng”. Thoáng nhìn qua sắc mặt hắn rồi cả phòng cúi gằm mặt xuống. Người đàn ông được gọi là Lục tổng kia không thèm để ai vào mắt, bước nhẹ vù qua bàn dài trong phòng họp bước đến ngồi cái ghế ở vị trí đầu bàn. Lúc này hắn mới gõ tay xuống bàn, quét mắt qua tất cả mọi người ...!căn phòng bật điều hoà 24 độ mà lạnh đến run người thế này. - Tiểu Lưu , chiếu bảng doanh thu lên cho họ xem. Chàng trai trẻ đứng bên cạnh hắn dạ nhẹ tiếng rồi chiếu lên bảng trắng đằng sau. - Các người làm ăn kiểu gì vậy, doanh thu giảm so với tháng trước 2.31%. Mối làm ăn tốt như vậy cũng để bên Thẩm Tiếu dành mất. Tôi nuôi các người để các người làm ăn như vậy sao? Tôi cần các anh làm gì? Lũ phế vật. Giọng hắn nghe lạnh như băng, sắc nhọn như lưỡi dao làm cả phòng không rét mà run lên từng hồi. -Sao không ai nói gì? Ngày thường… Hai người đang nhìn theo đối phương mà không nhận ra bản thân mình cũng đang bị người khác theo dõi.Có ai đó đã theo dõi hai người từ khi Lục Thiên Hạo đến đây đón mình.Một cô gái trong góc khuất cất lên giọng cay nghiệt:-Hai người vui chơi thế là đủ rồi, tạm biệt với nó đi.....Thanh Loan đang đi đón bài báo một nhân vật làm ăn phi pháp, chỉ cần ảnh nữa là bài viết của cô chắc lên hot search.Đúng là trời không phụ lòng người, cô thấy hắn lái xe riêng đi đến một quán nhà ăn trong một khách sạn đắt đỏ, cô cũng đi theo để xem bắt thóp được thông tin gì không.Quả nhiên cô đoán không nhầm, hắn đang vào giao dịch đút lót các cấp trên.Lần này thì hay rồi, không những bắt được hắn đang làm ăn phi pháp còn bắt được cấp trên của hắn nữa.Cô đứng ở khúc cua cách đó không lấy máy ảnh ra chụp.Tách tách.Hai tên kia lập tức nhìn về phía cô.Một tên cất Vali tiền đi, một trên dẫn theo hai người đi về hướng này.Lần này cô chết chắc rồi.Ba người kia sắp đến chỗ cô thì một người đàn ông kéo sát cô về hướng mình.-Áaaa.-Suỵt, là tôi.Cô làm nhà báo mà chụp ảnh không biết tắt đèn flash sao?-...Cộc...cộc...cộc.Tiếng chân cách chỗ hai người không xa, đến giờ là chạy không kịp rồi.Thanh Loan giấu máy ảnh ra sau hông, kéo Thẩm Tiếu sát vào người mình rồi hôn anh.Ba người kia đến thấy hai người này đang hôn nhau thì cũng không nhìn thêm nữa mà bỏ đi luôn.Thẩm Tiếu không cự tuyệt mà phối hợp đáp trả lại nụ hôn của Thanh Loan.Những người kia đã đi xa, Thanh Loan mới buông bỏ Thẩm Tiếu ra.-Thẩm tổng, tôi...!lúc nãy là bất đắc dĩ, tôi...-Không sao.-Cảm ơn anh, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.Thanh Loan chạy đi thật nhanh, khuôn mặt đã sớm đỏ ửng.Thẩm Tiếu lấy ngoan tay cái lau vết ẩm ướt còn trên môi mình, cười thầm.-Mùi vị không tồi....Vãn Vân hôm nay tới Lục gia ăn cơm, cũng nhắc khéo đến việc cưới hỏi.-Bác Lục,bác xem hôn lễ đã trì hoãn mấy lần rồi, cha cháu ông ấy...-Bác biết, cũng tại thằng con nhà bác.-Tôi làm sao?-Thiên Hạo, anh về rồi.Lục Thiên Hạo nhìn hai người bằng ánh mắt chán ghét, toàn lên nhà không thèm ngó ngàng tới hai người họ nữa.-Con qua đây, ta có chuyện muốn nói với con.Qua đây!-Có chuyện gì?-Hôn lễ của hai đứa cũng sớm tổ chức được rồi.Cứ trì hoãn mãi ta biết ăn nói sao với Vãn gia?-Được, không trì hoãn nữa.-Con nghĩ thông rồi sao?-Trực tiếp hủy luôn đi.-Con....Vãn Vân vừa ngỡ hắn thay đổi quyết định, ai ngờ hắn muốn hủy luôn mối hôn sự này.-Thiên Hạo, anh là vì cô ấy nên mới huỷ hôn với em sao?-Cô ấy? Con nói tới Đồng Oanh Lạc đó sao?-Vâng..., hai người họ sớm phát triển mối quan hệ rồi.Có lẽ vì vậy mà anh ấy mới...-Hỗn xược, Hạo nhi, có thật vậy không?-Phải vậy thì sao? Ông lại định mang tính mạng gia đình cô ấy ra dọa tôi sao? Còn nữa, nếu không phải vì cô ấy tôi cũng sẽ không lấy Vãn Vân đâu.Vãn Vân ngồi im không nói gì, cố gặng ra những giọt nước mắt.-Hỗn xược, đâu có chuyện này nghe theo ý con được.Nói huỷ là hủy sao? Ta nói cho con biết, hôn lễ này nhất định phải tổ chức.-Tuỳ ông, ông muốn hoãn đến bao giờ thì hoãn.Tôi không lấy là không lấy.Hắn đi lên tầng mặc kệ tiếng quát mắng của Lục Đàm và tiếng khóc ấm ức của Vãn Vân.-Vãn Vân, con đừng khóc.Bác sẽ bảo nó được không? Con cứ về nói với Vãn lão gia, hôn lễ này nhất định sẽ tổ chức.Con đừng lo.Ngoan nào, đừng khóc.-Vâng.Con cảm ơn bác.( Lục Thiên Hạo, tôi xem hôn sự này anh huỷ hôn lễ này thế nào.)...Lục Thiên Hạo lên tầng tâm trạng bực tức vô cùng.Hắn đáng lẽ không nên thỏa hiệp với cha hắn ngay từ đầu, có phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn không.Hắn rút điện thoại gọi cho cô.-Alo?-Alo, em nghe rồi.Có việc gì thế?-Anh nhớ em nên gọi.-...-Em đang cười sao?-Đâu có?-Anh có thể nghe thấy đó?-Không cười thật mà.Hihi.-Lạc Lạc, em có thể mời cha mẹ em lên đây sống với em không? Chỗ ở và mọi chuyện anh sẽ giúp em lo.-Em cũng không biết nữa, họ muốn sống ở đó thôi, giờ mời họ lên đây ở không biết họ có đồng ý không nữa.-Em cứ nói chuyện với họ.Có gì gọi lại cho anh.Em cũng gửi anh địa chỉ nhà em được không? Có gì anh cũng tiện tính toán.-Anh tính toán cái gì?-Tính toán xem về nhà vợ mất bao nhiêu xa.-Ai gả cho anh?-Lạc Lạc, em đã nhận lời làm bạn gái tôi rồi.Em không gả cho tôi tôi xem ai dám lấy em.-Đồ xấu xa, lát em gửi địa chỉ cho anh.Em còn bận chút việc.Nói chuyện với anh sau nhé.-Được.Em đi đi.-Tạm biệt.-Tạm biệt!.

Hai người đang nhìn theo đối phương mà không nhận ra bản thân mình cũng đang bị người khác theo dõi.

Có ai đó đã theo dõi hai người từ khi Lục Thiên Hạo đến đây đón mình.

Một cô gái trong góc khuất cất lên giọng cay nghiệt:

-Hai người vui chơi thế là đủ rồi, tạm biệt với nó đi.

....

Thanh Loan đang đi đón bài báo một nhân vật làm ăn phi pháp, chỉ cần ảnh nữa là bài viết của cô chắc lên hot search.

Đúng là trời không phụ lòng người, cô thấy hắn lái xe riêng đi đến một quán nhà ăn trong một khách sạn đắt đỏ, cô cũng đi theo để xem bắt thóp được thông tin gì không.

Quả nhiên cô đoán không nhầm, hắn đang vào giao dịch đút lót các cấp trên.

Lần này thì hay rồi, không những bắt được hắn đang làm ăn phi pháp còn bắt được cấp trên của hắn nữa.

Cô đứng ở khúc cua cách đó không lấy máy ảnh ra chụp.

Tách tách.

Hai tên kia lập tức nhìn về phía cô.

Một tên cất Vali tiền đi, một trên dẫn theo hai người đi về hướng này.

Lần này cô chết chắc rồi.

Ba người kia sắp đến chỗ cô thì một người đàn ông kéo sát cô về hướng mình.

-Áaaa.

-Suỵt, là tôi.

Cô làm nhà báo mà chụp ảnh không biết tắt đèn flash sao?

-...

Cộc...cộc...cộc.

Tiếng chân cách chỗ hai người không xa, đến giờ là chạy không kịp rồi.

Thanh Loan giấu máy ảnh ra sau hông, kéo Thẩm Tiếu sát vào người mình rồi hôn anh.

Ba người kia đến thấy hai người này đang hôn nhau thì cũng không nhìn thêm nữa mà bỏ đi luôn.

Thẩm Tiếu không cự tuyệt mà phối hợp đáp trả lại nụ hôn của Thanh Loan.

Những người kia đã đi xa, Thanh Loan mới buông bỏ Thẩm Tiếu ra.

-Thẩm tổng, tôi...!lúc nãy là bất đắc dĩ, tôi...

-Không sao.

-Cảm ơn anh, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.

Thanh Loan chạy đi thật nhanh, khuôn mặt đã sớm đỏ ửng.

Thẩm Tiếu lấy ngoan tay cái lau vết ẩm ướt còn trên môi mình, cười thầm.

-Mùi vị không tồi.

...

Vãn Vân hôm nay tới Lục gia ăn cơm, cũng nhắc khéo đến việc cưới hỏi.

-Bác Lục,bác xem hôn lễ đã trì hoãn mấy lần rồi, cha cháu ông ấy...

-Bác biết, cũng tại thằng con nhà bác.

-Tôi làm sao?

-Thiên Hạo, anh về rồi.

Lục Thiên Hạo nhìn hai người bằng ánh mắt chán ghét, toàn lên nhà không thèm ngó ngàng tới hai người họ nữa.

-Con qua đây, ta có chuyện muốn nói với con.

Qua đây!

-Có chuyện gì?

-Hôn lễ của hai đứa cũng sớm tổ chức được rồi.

Cứ trì hoãn mãi ta biết ăn nói sao với Vãn gia?

-Được, không trì hoãn nữa.

-Con nghĩ thông rồi sao?

-Trực tiếp hủy luôn đi.

-Con....

Vãn Vân vừa ngỡ hắn thay đổi quyết định, ai ngờ hắn muốn hủy luôn mối hôn sự này.

-Thiên Hạo, anh là vì cô ấy nên mới huỷ hôn với em sao?

-Cô ấy? Con nói tới Đồng Oanh Lạc đó sao?

-Vâng..., hai người họ sớm phát triển mối quan hệ rồi.

Có lẽ vì vậy mà anh ấy mới...

-Hỗn xược, Hạo nhi, có thật vậy không?

-Phải vậy thì sao? Ông lại định mang tính mạng gia đình cô ấy ra dọa tôi sao? Còn nữa, nếu không phải vì cô ấy tôi cũng sẽ không lấy Vãn Vân đâu.

Vãn Vân ngồi im không nói gì, cố gặng ra những giọt nước mắt.

-Hỗn xược, đâu có chuyện này nghe theo ý con được.

Nói huỷ là hủy sao? Ta nói cho con biết, hôn lễ này nhất định phải tổ chức.

-Tuỳ ông, ông muốn hoãn đến bao giờ thì hoãn.

Tôi không lấy là không lấy.

Hắn đi lên tầng mặc kệ tiếng quát mắng của Lục Đàm và tiếng khóc ấm ức của Vãn Vân.

-Vãn Vân, con đừng khóc.

Bác sẽ bảo nó được không? Con cứ về nói với Vãn lão gia, hôn lễ này nhất định sẽ tổ chức.

Con đừng lo.

Ngoan nào, đừng khóc.

-Vâng.

Con cảm ơn bác.

( Lục Thiên Hạo, tôi xem hôn sự này anh huỷ hôn lễ này thế nào.)

...

Lục Thiên Hạo lên tầng tâm trạng bực tức vô cùng.

Hắn đáng lẽ không nên thỏa hiệp với cha hắn ngay từ đầu, có phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn không.

Hắn rút điện thoại gọi cho cô.

-Alo?

-Alo, em nghe rồi.

Có việc gì thế?

-Anh nhớ em nên gọi.

-...

-Em đang cười sao?

-Đâu có?

-Anh có thể nghe thấy đó?

-Không cười thật mà.

Hihi.

-Lạc Lạc, em có thể mời cha mẹ em lên đây sống với em không? Chỗ ở và mọi chuyện anh sẽ giúp em lo.

-Em cũng không biết nữa, họ muốn sống ở đó thôi, giờ mời họ lên đây ở không biết họ có đồng ý không nữa.

-Em cứ nói chuyện với họ.

Có gì gọi lại cho anh.

Em cũng gửi anh địa chỉ nhà em được không? Có gì anh cũng tiện tính toán.

-Anh tính toán cái gì?

-Tính toán xem về nhà vợ mất bao nhiêu xa.

-Ai gả cho anh?

-Lạc Lạc, em đã nhận lời làm bạn gái tôi rồi.

Em không gả cho tôi tôi xem ai dám lấy em.

-Đồ xấu xa, lát em gửi địa chỉ cho anh.

Em còn bận chút việc.

Nói chuyện với anh sau nhé.

-Được.

Em đi đi.

-Tạm biệt.

-Tạm biệt!.

Lục Tổng Tháng Ngày Sau Xin Được Chỉ GiáoTác giả: Hoàng Thảo LinggTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngCộc cộc.... Tiếng bước chân ráo riết của người đàn ông đang tiến về phòng họp, theo sau là cả hai hàng người rầm rập đi theo... Cánh cửa mở ra , những người trong phòng bật dậy-“Lục tổng”. Thoáng nhìn qua sắc mặt hắn rồi cả phòng cúi gằm mặt xuống. Người đàn ông được gọi là Lục tổng kia không thèm để ai vào mắt, bước nhẹ vù qua bàn dài trong phòng họp bước đến ngồi cái ghế ở vị trí đầu bàn. Lúc này hắn mới gõ tay xuống bàn, quét mắt qua tất cả mọi người ...!căn phòng bật điều hoà 24 độ mà lạnh đến run người thế này. - Tiểu Lưu , chiếu bảng doanh thu lên cho họ xem. Chàng trai trẻ đứng bên cạnh hắn dạ nhẹ tiếng rồi chiếu lên bảng trắng đằng sau. - Các người làm ăn kiểu gì vậy, doanh thu giảm so với tháng trước 2.31%. Mối làm ăn tốt như vậy cũng để bên Thẩm Tiếu dành mất. Tôi nuôi các người để các người làm ăn như vậy sao? Tôi cần các anh làm gì? Lũ phế vật. Giọng hắn nghe lạnh như băng, sắc nhọn như lưỡi dao làm cả phòng không rét mà run lên từng hồi. -Sao không ai nói gì? Ngày thường… Hai người đang nhìn theo đối phương mà không nhận ra bản thân mình cũng đang bị người khác theo dõi.Có ai đó đã theo dõi hai người từ khi Lục Thiên Hạo đến đây đón mình.Một cô gái trong góc khuất cất lên giọng cay nghiệt:-Hai người vui chơi thế là đủ rồi, tạm biệt với nó đi.....Thanh Loan đang đi đón bài báo một nhân vật làm ăn phi pháp, chỉ cần ảnh nữa là bài viết của cô chắc lên hot search.Đúng là trời không phụ lòng người, cô thấy hắn lái xe riêng đi đến một quán nhà ăn trong một khách sạn đắt đỏ, cô cũng đi theo để xem bắt thóp được thông tin gì không.Quả nhiên cô đoán không nhầm, hắn đang vào giao dịch đút lót các cấp trên.Lần này thì hay rồi, không những bắt được hắn đang làm ăn phi pháp còn bắt được cấp trên của hắn nữa.Cô đứng ở khúc cua cách đó không lấy máy ảnh ra chụp.Tách tách.Hai tên kia lập tức nhìn về phía cô.Một tên cất Vali tiền đi, một trên dẫn theo hai người đi về hướng này.Lần này cô chết chắc rồi.Ba người kia sắp đến chỗ cô thì một người đàn ông kéo sát cô về hướng mình.-Áaaa.-Suỵt, là tôi.Cô làm nhà báo mà chụp ảnh không biết tắt đèn flash sao?-...Cộc...cộc...cộc.Tiếng chân cách chỗ hai người không xa, đến giờ là chạy không kịp rồi.Thanh Loan giấu máy ảnh ra sau hông, kéo Thẩm Tiếu sát vào người mình rồi hôn anh.Ba người kia đến thấy hai người này đang hôn nhau thì cũng không nhìn thêm nữa mà bỏ đi luôn.Thẩm Tiếu không cự tuyệt mà phối hợp đáp trả lại nụ hôn của Thanh Loan.Những người kia đã đi xa, Thanh Loan mới buông bỏ Thẩm Tiếu ra.-Thẩm tổng, tôi...!lúc nãy là bất đắc dĩ, tôi...-Không sao.-Cảm ơn anh, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.Thanh Loan chạy đi thật nhanh, khuôn mặt đã sớm đỏ ửng.Thẩm Tiếu lấy ngoan tay cái lau vết ẩm ướt còn trên môi mình, cười thầm.-Mùi vị không tồi....Vãn Vân hôm nay tới Lục gia ăn cơm, cũng nhắc khéo đến việc cưới hỏi.-Bác Lục,bác xem hôn lễ đã trì hoãn mấy lần rồi, cha cháu ông ấy...-Bác biết, cũng tại thằng con nhà bác.-Tôi làm sao?-Thiên Hạo, anh về rồi.Lục Thiên Hạo nhìn hai người bằng ánh mắt chán ghét, toàn lên nhà không thèm ngó ngàng tới hai người họ nữa.-Con qua đây, ta có chuyện muốn nói với con.Qua đây!-Có chuyện gì?-Hôn lễ của hai đứa cũng sớm tổ chức được rồi.Cứ trì hoãn mãi ta biết ăn nói sao với Vãn gia?-Được, không trì hoãn nữa.-Con nghĩ thông rồi sao?-Trực tiếp hủy luôn đi.-Con....Vãn Vân vừa ngỡ hắn thay đổi quyết định, ai ngờ hắn muốn hủy luôn mối hôn sự này.-Thiên Hạo, anh là vì cô ấy nên mới huỷ hôn với em sao?-Cô ấy? Con nói tới Đồng Oanh Lạc đó sao?-Vâng..., hai người họ sớm phát triển mối quan hệ rồi.Có lẽ vì vậy mà anh ấy mới...-Hỗn xược, Hạo nhi, có thật vậy không?-Phải vậy thì sao? Ông lại định mang tính mạng gia đình cô ấy ra dọa tôi sao? Còn nữa, nếu không phải vì cô ấy tôi cũng sẽ không lấy Vãn Vân đâu.Vãn Vân ngồi im không nói gì, cố gặng ra những giọt nước mắt.-Hỗn xược, đâu có chuyện này nghe theo ý con được.Nói huỷ là hủy sao? Ta nói cho con biết, hôn lễ này nhất định phải tổ chức.-Tuỳ ông, ông muốn hoãn đến bao giờ thì hoãn.Tôi không lấy là không lấy.Hắn đi lên tầng mặc kệ tiếng quát mắng của Lục Đàm và tiếng khóc ấm ức của Vãn Vân.-Vãn Vân, con đừng khóc.Bác sẽ bảo nó được không? Con cứ về nói với Vãn lão gia, hôn lễ này nhất định sẽ tổ chức.Con đừng lo.Ngoan nào, đừng khóc.-Vâng.Con cảm ơn bác.( Lục Thiên Hạo, tôi xem hôn sự này anh huỷ hôn lễ này thế nào.)...Lục Thiên Hạo lên tầng tâm trạng bực tức vô cùng.Hắn đáng lẽ không nên thỏa hiệp với cha hắn ngay từ đầu, có phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn không.Hắn rút điện thoại gọi cho cô.-Alo?-Alo, em nghe rồi.Có việc gì thế?-Anh nhớ em nên gọi.-...-Em đang cười sao?-Đâu có?-Anh có thể nghe thấy đó?-Không cười thật mà.Hihi.-Lạc Lạc, em có thể mời cha mẹ em lên đây sống với em không? Chỗ ở và mọi chuyện anh sẽ giúp em lo.-Em cũng không biết nữa, họ muốn sống ở đó thôi, giờ mời họ lên đây ở không biết họ có đồng ý không nữa.-Em cứ nói chuyện với họ.Có gì gọi lại cho anh.Em cũng gửi anh địa chỉ nhà em được không? Có gì anh cũng tiện tính toán.-Anh tính toán cái gì?-Tính toán xem về nhà vợ mất bao nhiêu xa.-Ai gả cho anh?-Lạc Lạc, em đã nhận lời làm bạn gái tôi rồi.Em không gả cho tôi tôi xem ai dám lấy em.-Đồ xấu xa, lát em gửi địa chỉ cho anh.Em còn bận chút việc.Nói chuyện với anh sau nhé.-Được.Em đi đi.-Tạm biệt.-Tạm biệt!.

Chương 76: 76: Tính Toán