Tác giả:

Sáng sớm lúc nào cũng tắc đường. Ở ngã tư rẽ vào cao ốc Vĩnh Tinh, Lâm Dục Thư vịn vô lăng, nhích từng chút một giữa dòng xe cộ nườm nượp và những tiếng còi xe inh ỏi không dứt, y vẫn cố gắng duy trì sự ôn hòa nhã nhặn. —— trong công việc đã lắm chuyện bực mình, không nên vì chuyện kẹt xe vốn ngày nào cũng xảy ra mà tự rước thêm bực dọc. Nhích được về phía trước thêm mười mét, cuối cùng y cũng có thể quan sát được nguyên nhân kẹt xe. Một chiếc xe con húc vào đuôi một chiếc xe thương vụ. Hai người chủ xe đang xem xét mức độ thiệt hại, có lẽ sự cố phát sinh cũng chưa lâu. Lâm Dục Thư vốn định thuận theo dòng xe cộ mà đi đường vòng qua chỗ này, nhưng khi thấy rõ chủ xe là đồng nghiệp của mình, y liền tạt vào một góc cách đó không xa rồi đỗ lại. “Tôi muốn giải quyết riêng là vì tốt cho chị thôi,” người đàn ông trung niên nôn nóng nói, “Giờ mà gọi cho bên bảo hiểm thì sang năm phí bảo đảm của chị sẽ tăng ngay, chị không biết à?” Cô gái mặc vest bối rối ra mặt, cau mày nhìn điện thoại: “Anh…

Chương 48

Hiệu Ứng Phanh ĐĩaTác giả: Không CúcTruyện Đam MỹSáng sớm lúc nào cũng tắc đường. Ở ngã tư rẽ vào cao ốc Vĩnh Tinh, Lâm Dục Thư vịn vô lăng, nhích từng chút một giữa dòng xe cộ nườm nượp và những tiếng còi xe inh ỏi không dứt, y vẫn cố gắng duy trì sự ôn hòa nhã nhặn. —— trong công việc đã lắm chuyện bực mình, không nên vì chuyện kẹt xe vốn ngày nào cũng xảy ra mà tự rước thêm bực dọc. Nhích được về phía trước thêm mười mét, cuối cùng y cũng có thể quan sát được nguyên nhân kẹt xe. Một chiếc xe con húc vào đuôi một chiếc xe thương vụ. Hai người chủ xe đang xem xét mức độ thiệt hại, có lẽ sự cố phát sinh cũng chưa lâu. Lâm Dục Thư vốn định thuận theo dòng xe cộ mà đi đường vòng qua chỗ này, nhưng khi thấy rõ chủ xe là đồng nghiệp của mình, y liền tạt vào một góc cách đó không xa rồi đỗ lại. “Tôi muốn giải quyết riêng là vì tốt cho chị thôi,” người đàn ông trung niên nôn nóng nói, “Giờ mà gọi cho bên bảo hiểm thì sang năm phí bảo đảm của chị sẽ tăng ngay, chị không biết à?” Cô gái mặc vest bối rối ra mặt, cau mày nhìn điện thoại: “Anh… Không thấy Tống Khải Minh nhắn meme nữa, cũng không biết có phải hắn đã nhìn thấy bài báo scandal kia không, có thể hắn đã hiểu ra vì sao y nổi giận.Nhưng hắn cũng không nhắn thêm cái gì khác. Lâm Dục Thư cứ một hồi lại nhìn điện thoại, trong lòng càng lúc càng khó hiểu …Tống Khải Minh sao có thể không tới dỗ dành y?Không đúng.Sau mấy lần cầm điện thoại lên lại đặt xuống, Lâm Dục Thư đột nhiên cảm thấy không ổn, sao y có thể muốn Tống Khải Minh tới dỗ như vậy chứ?Đang làm việc mà lại nghĩ như vậy là không ổn rồi.Y để điện thoại xuống, muốn tập trung vào công việc, nhưng đúng lúc này, bên cửa phòng làm việc xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.“Sếp Lâm.” Tống Khải Minh gõ cửa, làm bộ giải quyết việc công, “Cậu bây giờ có rảnh không? Tìm cậu có chút việc.”Ngồi bên ngoài mọi người đều duỗi cổ ra hóng.Vừa mới bị tung scandal đã đến tìm Lâm Dục Thư, thế này thì rõ là có vấn đề.Lâm Dục Thư nhàn nhạt thu lại tầm mắt, cúi đầu nhìn hồ sơ: “Hiện tại bận, sếp Tống để chiều lại tới đi.”“Việc này gấp.” Tống Khải Minh đi vào, đóng cửa lại, lại kéo kín cửa chớp.“Tôi chưa nhắc anh đừng tới phòng làm việc của tôi sao?” Lâm Dục Thư dỡ xuống mặt nạ xã giao, bất mãn nhíu mày, “Cứ thế này Thiệu Quang Kiệt sẽ lại tìm tôi gây phiền phức.”Không tiện nổi cơn điên.Được rồi, chuyện này cũng xác thực trách không được hắn.“Thôi, mau đi về đi.” Lâm Dục Thư nói, “Kẻo bên ngoài lại đồn linh tinh.”“Không vội.” Tống Khải Minh dựa vào, “Còn một chuyện nữa.”“Cái gì?” Lâm Dục Thư nghĩ có thể lại bị hắn tập kích bất ngờ bằng mấy lời buồn nôn, đã chuẩn bị tốt tâm lý, nào ngờ lần này Tống Khải Minh mở miệng lại nói chính sự.“Chiều nay anh hẹn Thiệu Chấn Húc nói chuyện. Em muốn cùng đi không?”“… Cùng đi?” Lâm Dục Thư hơi nhíu mày, “Anh muốn tôi ra mặt chọn phe sao?”Cho tới bây giờ, ngoài mặt Lâm Dục Thư vẫn đang đứng về phe Thiệu Quang Kiệt.Thiệu Quang Kiệt mới là người được Thiệu Chấn Bang nâng đỡ, y không muốn làm thiêu thân lao đầu vào lửa. Hơn nữa nội bộ nhà này yên bình thì cổ phiếu trong tay y mới không bị giảm giá trị. Hết thảy đều là từ lợi ích mà ra. Y cũng không định hành xử theo cảm tính.Trong lòng đã có chủ ý, chỉ là suy xét đến quan hệ giữa mình và Tống Khải Minh nên y không trực tiếp từ chối: “Tôi đi, thì có giúp được gì cho anh không?”“Không.” Tống Khải Minh trả lời cũng chẳng cần suy nghĩ.“Đã không thì, ” Lâm Dục Thư thuận theo, “Vậy tôi đi làm gì?”“Phía Nam An sẽ không từ bỏ, chỉ có thể ra tay từ nội bộ Vĩnh Tinh, nhưng Thiệu Chấn Húc biết đấu không lại hội đồng quản trị nên đã gần như buông xuôi rồi. Anh cũng không có lập trường kêu ông ta đấu tranh bảo vệ mảnh đất kia, trừ phi —— “Lâm Dục Thư nghe đến đó, chậm rãi thở ra một hơi, nói tiếp: “Trừ phi anh đứng ra, cùng ông ta về chung một phe.”Chuyện này không giống chuyện ly hôn, Tống Khải Minh không thể chỉ làm người đứng xem, tùy tiện hóng hóng là được.Nếu hắn còn trốn phía sau, kích động Thiệu Chấn Húc đoạt lại mảnh đất kia, ông ta chắc chắn sẽ hoài nghi động cơ của hắn, rồi sẽ đoán ra hắn cũng đang để ý mảnh đất kia. Bởi vậy, tốt nhất vẫn là ra mặt liên thủ với ông ta.“Anh,” Lâm Dục Thư đau đầu nói, “Anh không thể an phận một chút sao?”Lâm Dục Thư không phải chưa từng dự đoán rằng, chờ S-power chân cứng, Tống Khải Minh chắc chắn sẽ xung đột với Thiệu Quang Kiệt, thậm chí là với Thiệu Chấn Đống. Nhưng y cho rằng đó là chuyện ít nhất cũng phải vài ba năm nữa mới phải lo. Ai ngờ Tống Khải Minh ngồi chưa nóng ghế đã lại muốn kiếm chuyện.“Chẳng lẽ muốn anh trơ mắt nhìn mảnh đất kia bị Nam An nẫng mất sao?” Tống Khải Minh nhíu mày, “Nếu là người khác thì thôi đi, đây lại còn là đối tượng thầm mến trước kia của em, anh làm sao khoanh tay đứng nhìn được?”Lâm Dục Thư: “…”Người này rốt cục là cuồng công việc hay yêu đương não tàn vậy?“Cho nên kêu tôi đi cùng,” Lâm Dục Thư ngửa lưng ra ghế, chọc thủng ý đồ của hắn, “Là để nhắc nhở tôi chính thức hướng về một phe sao?”Để Thiệu Chấn Đông phát hiện Tống Khải Minh đứng về phe Thiệu Chấn Húc thì chuyện này liền không còn đường lui nữa. Đến lúc đó y cũng không cách nào đứng giữa, bảo trì thế cục cân bằng vi diệu như bây giờ, bởi vì Thiệu Quang Kiệt nhất định sẽ đòi y tỏ thái độ, mà y lại không thể thật sự trợ giúp Thiệu Quang Kiệt.“Tra nam cặn bã.” Tống Khải Minh giống như đã có chuẩn bị, lốp bốp nói, “Ngủ với anh rồi lại không chịu trách nhiệm, chỉ yêu tiền không yêu chồng, vậy mà còn nói chồng đừng chỉ truy cầu lợi ích, trong khi mình lại chỉ quan tâm lợi ích…”

Hiệu Ứng Phanh ĐĩaTác giả: Không CúcTruyện Đam MỹSáng sớm lúc nào cũng tắc đường. Ở ngã tư rẽ vào cao ốc Vĩnh Tinh, Lâm Dục Thư vịn vô lăng, nhích từng chút một giữa dòng xe cộ nườm nượp và những tiếng còi xe inh ỏi không dứt, y vẫn cố gắng duy trì sự ôn hòa nhã nhặn. —— trong công việc đã lắm chuyện bực mình, không nên vì chuyện kẹt xe vốn ngày nào cũng xảy ra mà tự rước thêm bực dọc. Nhích được về phía trước thêm mười mét, cuối cùng y cũng có thể quan sát được nguyên nhân kẹt xe. Một chiếc xe con húc vào đuôi một chiếc xe thương vụ. Hai người chủ xe đang xem xét mức độ thiệt hại, có lẽ sự cố phát sinh cũng chưa lâu. Lâm Dục Thư vốn định thuận theo dòng xe cộ mà đi đường vòng qua chỗ này, nhưng khi thấy rõ chủ xe là đồng nghiệp của mình, y liền tạt vào một góc cách đó không xa rồi đỗ lại. “Tôi muốn giải quyết riêng là vì tốt cho chị thôi,” người đàn ông trung niên nôn nóng nói, “Giờ mà gọi cho bên bảo hiểm thì sang năm phí bảo đảm của chị sẽ tăng ngay, chị không biết à?” Cô gái mặc vest bối rối ra mặt, cau mày nhìn điện thoại: “Anh… Không thấy Tống Khải Minh nhắn meme nữa, cũng không biết có phải hắn đã nhìn thấy bài báo scandal kia không, có thể hắn đã hiểu ra vì sao y nổi giận.Nhưng hắn cũng không nhắn thêm cái gì khác. Lâm Dục Thư cứ một hồi lại nhìn điện thoại, trong lòng càng lúc càng khó hiểu …Tống Khải Minh sao có thể không tới dỗ dành y?Không đúng.Sau mấy lần cầm điện thoại lên lại đặt xuống, Lâm Dục Thư đột nhiên cảm thấy không ổn, sao y có thể muốn Tống Khải Minh tới dỗ như vậy chứ?Đang làm việc mà lại nghĩ như vậy là không ổn rồi.Y để điện thoại xuống, muốn tập trung vào công việc, nhưng đúng lúc này, bên cửa phòng làm việc xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.“Sếp Lâm.” Tống Khải Minh gõ cửa, làm bộ giải quyết việc công, “Cậu bây giờ có rảnh không? Tìm cậu có chút việc.”Ngồi bên ngoài mọi người đều duỗi cổ ra hóng.Vừa mới bị tung scandal đã đến tìm Lâm Dục Thư, thế này thì rõ là có vấn đề.Lâm Dục Thư nhàn nhạt thu lại tầm mắt, cúi đầu nhìn hồ sơ: “Hiện tại bận, sếp Tống để chiều lại tới đi.”“Việc này gấp.” Tống Khải Minh đi vào, đóng cửa lại, lại kéo kín cửa chớp.“Tôi chưa nhắc anh đừng tới phòng làm việc của tôi sao?” Lâm Dục Thư dỡ xuống mặt nạ xã giao, bất mãn nhíu mày, “Cứ thế này Thiệu Quang Kiệt sẽ lại tìm tôi gây phiền phức.”Không tiện nổi cơn điên.Được rồi, chuyện này cũng xác thực trách không được hắn.“Thôi, mau đi về đi.” Lâm Dục Thư nói, “Kẻo bên ngoài lại đồn linh tinh.”“Không vội.” Tống Khải Minh dựa vào, “Còn một chuyện nữa.”“Cái gì?” Lâm Dục Thư nghĩ có thể lại bị hắn tập kích bất ngờ bằng mấy lời buồn nôn, đã chuẩn bị tốt tâm lý, nào ngờ lần này Tống Khải Minh mở miệng lại nói chính sự.“Chiều nay anh hẹn Thiệu Chấn Húc nói chuyện. Em muốn cùng đi không?”“… Cùng đi?” Lâm Dục Thư hơi nhíu mày, “Anh muốn tôi ra mặt chọn phe sao?”Cho tới bây giờ, ngoài mặt Lâm Dục Thư vẫn đang đứng về phe Thiệu Quang Kiệt.Thiệu Quang Kiệt mới là người được Thiệu Chấn Bang nâng đỡ, y không muốn làm thiêu thân lao đầu vào lửa. Hơn nữa nội bộ nhà này yên bình thì cổ phiếu trong tay y mới không bị giảm giá trị. Hết thảy đều là từ lợi ích mà ra. Y cũng không định hành xử theo cảm tính.Trong lòng đã có chủ ý, chỉ là suy xét đến quan hệ giữa mình và Tống Khải Minh nên y không trực tiếp từ chối: “Tôi đi, thì có giúp được gì cho anh không?”“Không.” Tống Khải Minh trả lời cũng chẳng cần suy nghĩ.“Đã không thì, ” Lâm Dục Thư thuận theo, “Vậy tôi đi làm gì?”“Phía Nam An sẽ không từ bỏ, chỉ có thể ra tay từ nội bộ Vĩnh Tinh, nhưng Thiệu Chấn Húc biết đấu không lại hội đồng quản trị nên đã gần như buông xuôi rồi. Anh cũng không có lập trường kêu ông ta đấu tranh bảo vệ mảnh đất kia, trừ phi —— “Lâm Dục Thư nghe đến đó, chậm rãi thở ra một hơi, nói tiếp: “Trừ phi anh đứng ra, cùng ông ta về chung một phe.”Chuyện này không giống chuyện ly hôn, Tống Khải Minh không thể chỉ làm người đứng xem, tùy tiện hóng hóng là được.Nếu hắn còn trốn phía sau, kích động Thiệu Chấn Húc đoạt lại mảnh đất kia, ông ta chắc chắn sẽ hoài nghi động cơ của hắn, rồi sẽ đoán ra hắn cũng đang để ý mảnh đất kia. Bởi vậy, tốt nhất vẫn là ra mặt liên thủ với ông ta.“Anh,” Lâm Dục Thư đau đầu nói, “Anh không thể an phận một chút sao?”Lâm Dục Thư không phải chưa từng dự đoán rằng, chờ S-power chân cứng, Tống Khải Minh chắc chắn sẽ xung đột với Thiệu Quang Kiệt, thậm chí là với Thiệu Chấn Đống. Nhưng y cho rằng đó là chuyện ít nhất cũng phải vài ba năm nữa mới phải lo. Ai ngờ Tống Khải Minh ngồi chưa nóng ghế đã lại muốn kiếm chuyện.“Chẳng lẽ muốn anh trơ mắt nhìn mảnh đất kia bị Nam An nẫng mất sao?” Tống Khải Minh nhíu mày, “Nếu là người khác thì thôi đi, đây lại còn là đối tượng thầm mến trước kia của em, anh làm sao khoanh tay đứng nhìn được?”Lâm Dục Thư: “…”Người này rốt cục là cuồng công việc hay yêu đương não tàn vậy?“Cho nên kêu tôi đi cùng,” Lâm Dục Thư ngửa lưng ra ghế, chọc thủng ý đồ của hắn, “Là để nhắc nhở tôi chính thức hướng về một phe sao?”Để Thiệu Chấn Đông phát hiện Tống Khải Minh đứng về phe Thiệu Chấn Húc thì chuyện này liền không còn đường lui nữa. Đến lúc đó y cũng không cách nào đứng giữa, bảo trì thế cục cân bằng vi diệu như bây giờ, bởi vì Thiệu Quang Kiệt nhất định sẽ đòi y tỏ thái độ, mà y lại không thể thật sự trợ giúp Thiệu Quang Kiệt.“Tra nam cặn bã.” Tống Khải Minh giống như đã có chuẩn bị, lốp bốp nói, “Ngủ với anh rồi lại không chịu trách nhiệm, chỉ yêu tiền không yêu chồng, vậy mà còn nói chồng đừng chỉ truy cầu lợi ích, trong khi mình lại chỉ quan tâm lợi ích…”

Hiệu Ứng Phanh ĐĩaTác giả: Không CúcTruyện Đam MỹSáng sớm lúc nào cũng tắc đường. Ở ngã tư rẽ vào cao ốc Vĩnh Tinh, Lâm Dục Thư vịn vô lăng, nhích từng chút một giữa dòng xe cộ nườm nượp và những tiếng còi xe inh ỏi không dứt, y vẫn cố gắng duy trì sự ôn hòa nhã nhặn. —— trong công việc đã lắm chuyện bực mình, không nên vì chuyện kẹt xe vốn ngày nào cũng xảy ra mà tự rước thêm bực dọc. Nhích được về phía trước thêm mười mét, cuối cùng y cũng có thể quan sát được nguyên nhân kẹt xe. Một chiếc xe con húc vào đuôi một chiếc xe thương vụ. Hai người chủ xe đang xem xét mức độ thiệt hại, có lẽ sự cố phát sinh cũng chưa lâu. Lâm Dục Thư vốn định thuận theo dòng xe cộ mà đi đường vòng qua chỗ này, nhưng khi thấy rõ chủ xe là đồng nghiệp của mình, y liền tạt vào một góc cách đó không xa rồi đỗ lại. “Tôi muốn giải quyết riêng là vì tốt cho chị thôi,” người đàn ông trung niên nôn nóng nói, “Giờ mà gọi cho bên bảo hiểm thì sang năm phí bảo đảm của chị sẽ tăng ngay, chị không biết à?” Cô gái mặc vest bối rối ra mặt, cau mày nhìn điện thoại: “Anh… Không thấy Tống Khải Minh nhắn meme nữa, cũng không biết có phải hắn đã nhìn thấy bài báo scandal kia không, có thể hắn đã hiểu ra vì sao y nổi giận.Nhưng hắn cũng không nhắn thêm cái gì khác. Lâm Dục Thư cứ một hồi lại nhìn điện thoại, trong lòng càng lúc càng khó hiểu …Tống Khải Minh sao có thể không tới dỗ dành y?Không đúng.Sau mấy lần cầm điện thoại lên lại đặt xuống, Lâm Dục Thư đột nhiên cảm thấy không ổn, sao y có thể muốn Tống Khải Minh tới dỗ như vậy chứ?Đang làm việc mà lại nghĩ như vậy là không ổn rồi.Y để điện thoại xuống, muốn tập trung vào công việc, nhưng đúng lúc này, bên cửa phòng làm việc xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.“Sếp Lâm.” Tống Khải Minh gõ cửa, làm bộ giải quyết việc công, “Cậu bây giờ có rảnh không? Tìm cậu có chút việc.”Ngồi bên ngoài mọi người đều duỗi cổ ra hóng.Vừa mới bị tung scandal đã đến tìm Lâm Dục Thư, thế này thì rõ là có vấn đề.Lâm Dục Thư nhàn nhạt thu lại tầm mắt, cúi đầu nhìn hồ sơ: “Hiện tại bận, sếp Tống để chiều lại tới đi.”“Việc này gấp.” Tống Khải Minh đi vào, đóng cửa lại, lại kéo kín cửa chớp.“Tôi chưa nhắc anh đừng tới phòng làm việc của tôi sao?” Lâm Dục Thư dỡ xuống mặt nạ xã giao, bất mãn nhíu mày, “Cứ thế này Thiệu Quang Kiệt sẽ lại tìm tôi gây phiền phức.”Không tiện nổi cơn điên.Được rồi, chuyện này cũng xác thực trách không được hắn.“Thôi, mau đi về đi.” Lâm Dục Thư nói, “Kẻo bên ngoài lại đồn linh tinh.”“Không vội.” Tống Khải Minh dựa vào, “Còn một chuyện nữa.”“Cái gì?” Lâm Dục Thư nghĩ có thể lại bị hắn tập kích bất ngờ bằng mấy lời buồn nôn, đã chuẩn bị tốt tâm lý, nào ngờ lần này Tống Khải Minh mở miệng lại nói chính sự.“Chiều nay anh hẹn Thiệu Chấn Húc nói chuyện. Em muốn cùng đi không?”“… Cùng đi?” Lâm Dục Thư hơi nhíu mày, “Anh muốn tôi ra mặt chọn phe sao?”Cho tới bây giờ, ngoài mặt Lâm Dục Thư vẫn đang đứng về phe Thiệu Quang Kiệt.Thiệu Quang Kiệt mới là người được Thiệu Chấn Bang nâng đỡ, y không muốn làm thiêu thân lao đầu vào lửa. Hơn nữa nội bộ nhà này yên bình thì cổ phiếu trong tay y mới không bị giảm giá trị. Hết thảy đều là từ lợi ích mà ra. Y cũng không định hành xử theo cảm tính.Trong lòng đã có chủ ý, chỉ là suy xét đến quan hệ giữa mình và Tống Khải Minh nên y không trực tiếp từ chối: “Tôi đi, thì có giúp được gì cho anh không?”“Không.” Tống Khải Minh trả lời cũng chẳng cần suy nghĩ.“Đã không thì, ” Lâm Dục Thư thuận theo, “Vậy tôi đi làm gì?”“Phía Nam An sẽ không từ bỏ, chỉ có thể ra tay từ nội bộ Vĩnh Tinh, nhưng Thiệu Chấn Húc biết đấu không lại hội đồng quản trị nên đã gần như buông xuôi rồi. Anh cũng không có lập trường kêu ông ta đấu tranh bảo vệ mảnh đất kia, trừ phi —— “Lâm Dục Thư nghe đến đó, chậm rãi thở ra một hơi, nói tiếp: “Trừ phi anh đứng ra, cùng ông ta về chung một phe.”Chuyện này không giống chuyện ly hôn, Tống Khải Minh không thể chỉ làm người đứng xem, tùy tiện hóng hóng là được.Nếu hắn còn trốn phía sau, kích động Thiệu Chấn Húc đoạt lại mảnh đất kia, ông ta chắc chắn sẽ hoài nghi động cơ của hắn, rồi sẽ đoán ra hắn cũng đang để ý mảnh đất kia. Bởi vậy, tốt nhất vẫn là ra mặt liên thủ với ông ta.“Anh,” Lâm Dục Thư đau đầu nói, “Anh không thể an phận một chút sao?”Lâm Dục Thư không phải chưa từng dự đoán rằng, chờ S-power chân cứng, Tống Khải Minh chắc chắn sẽ xung đột với Thiệu Quang Kiệt, thậm chí là với Thiệu Chấn Đống. Nhưng y cho rằng đó là chuyện ít nhất cũng phải vài ba năm nữa mới phải lo. Ai ngờ Tống Khải Minh ngồi chưa nóng ghế đã lại muốn kiếm chuyện.“Chẳng lẽ muốn anh trơ mắt nhìn mảnh đất kia bị Nam An nẫng mất sao?” Tống Khải Minh nhíu mày, “Nếu là người khác thì thôi đi, đây lại còn là đối tượng thầm mến trước kia của em, anh làm sao khoanh tay đứng nhìn được?”Lâm Dục Thư: “…”Người này rốt cục là cuồng công việc hay yêu đương não tàn vậy?“Cho nên kêu tôi đi cùng,” Lâm Dục Thư ngửa lưng ra ghế, chọc thủng ý đồ của hắn, “Là để nhắc nhở tôi chính thức hướng về một phe sao?”Để Thiệu Chấn Đông phát hiện Tống Khải Minh đứng về phe Thiệu Chấn Húc thì chuyện này liền không còn đường lui nữa. Đến lúc đó y cũng không cách nào đứng giữa, bảo trì thế cục cân bằng vi diệu như bây giờ, bởi vì Thiệu Quang Kiệt nhất định sẽ đòi y tỏ thái độ, mà y lại không thể thật sự trợ giúp Thiệu Quang Kiệt.“Tra nam cặn bã.” Tống Khải Minh giống như đã có chuẩn bị, lốp bốp nói, “Ngủ với anh rồi lại không chịu trách nhiệm, chỉ yêu tiền không yêu chồng, vậy mà còn nói chồng đừng chỉ truy cầu lợi ích, trong khi mình lại chỉ quan tâm lợi ích…”

Chương 48