Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…
Chương 83: C83: Chương 83
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Ngọc Nghiên bây giờ vẫn còn run tay, nàng ta nào đã làm những chuyện như thế này bao giờ.Sau đó, Thẩm Nguyệt kéo Vân Nga đi đến bên viện khác, nghe nói đó là chuồng chăn ngựa. Trên đường đi, Vân Nga có tỉnh lại, nhưng trước lạ sau quen, Ngọc Nghiên đánh hai lần là thuận tay, mặt không đỏ tim không đập.Đi vào chuồng ngựa, giờ này đã không có ai.Gia nô trông ngựa cho ngựa ăn cỏ tối xong thì đã về nghỉ ngơi, sáng mai mới quay về.Thẩm Nguyệt bịt mũi nói: “Mùi này đúng là tuyệt vời thật đấy”.Nếu thật sự để cho Vân Nga ở lại đây một đêm thì đúng là kỷ niệm khó quên. Nhưng Thẩm Nguyệt cũng đã đánh nàng ta đến ngất xỉu để đưa tới đây, há lại là để đùa với nàng ta sao?Đương nhiên không phải.Thẩm Nguyệt kéo Vân Nga đến đám vải bố chất đống đồ ăn cho ngựa, rồi đá vào người nàng ta.Vân Nga bất giác tỉnh lại, chóng mặt rên rỉ vài tiếng. Nàng ta bị kéo đi dọc đường, lại bị đánh mấy gậy, lúc này cả người chỉ thấy đau rát.Vân Nga nhanh chóng phản ứng lại, kịch liệt giãy giụa trong bao, nhưng bao đã bị Thẩm Nguyệt buộc chặt bằng dây thừng, nàng ta muốn mở ra thì khó càng thêm khó.“Các ngươi là ai? Muốn làm gì hả!”, Vân Nga vừa sợ vừa giận kêu lên: “Mau thả ta ra!”Lúc này đã đến chuồng ngựa thì cũng không sợ có ai nghe được.Ngọc Nghiên rất hả giận. Ban ngày nàng ta bị Vân Nga nhốt trong hiệu thuốc, cũng đã dùng những câu như thế để gào lên nhưng không một ai đáp lại.Bây giờ Vân Nga cũng phải nếm trải cảm giác này. Có điều hoàn cảnh ở chuồng ngựa còn ác liệt hơn trong dược phòng nhiều.Thẩm Nguyệt từ tốn nói: “Nghe nói ngươi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không coi ai ra gì, toàn phủ đều rất khó chịu với ngươi. Vì vậy mà thể theo yêu cầu của mọi người, ngươi nên chịu một chút trừng phạt nho nhỏ”.Vân Nga the thé nói: “Vớ vẩn! Ta là nha hoàn bên người phu nhân! Tốt nhất là ngươi mau thả ta ra ngoài ngay, bằng không, để phu nhân biết được thì các ngươi chết chắc!”Thẩm Nguyệt nhún vai nói: “Vậy thì chờ nàng ta biết rồi tính tiếp. Nàng ta hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, không bảo vệ nổi Hương Phiến thì nói gì đến bảo vệ ngươi?”Nói rồi, Thẩm Nguyệt quay người muốn đi. Vân Nga còn đang tức giận chửi mắng không ngừng, thiếu mỗi việc ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Thẩm Nguyệt thôi.Ngọc Nghiên đi ở phía sau, liền quay về vung gậy đánh cho Vân Nga mấy cái, Vân Nga rên lên hai câu rồi yên lặng.Thẩm Nguyệt quay lại nhìn Ngọc Nghiên, nghe thấy Ngọc Nghiên nói: “Con mẹ nhà ngươi, ồn muốn chết”.Thẩm Nguyệt: “…”Ngọc Nghiên ngẩng đầu lên, chủ tớ hai mặt nhìn nhau.Sau đó, Ngọc Nghiên méo miệng nói: “Công chúa, bình thường nô tỳ không thô lỗ vậy đâu. Tại nàng ta nói lắm quá”.Ngọc Nghiên thấy công chúa không đáp, đang định nhận sai thì Thẩm Nguyệt đã vung tay tới, ôm cổ Ngọc Nghiên, Ngọc Nghiên lảo đảo đi theo nàng.Hai chủ tớ bá vai bá cổ ra khỏi chuồng ngựa.Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Ngọc Nghiên rất thông minh mà. Có phải ngươi thấy làm một người không tốt không xấu thì vẫn sảng khoái hơn làm người tốt không?”“Vâng, nô tỳ thấy rất thích”.
Ngọc Nghiên bây giờ vẫn còn run tay, nàng ta nào đã làm những chuyện như thế này bao giờ.
Sau đó, Thẩm Nguyệt kéo Vân Nga đi đến bên viện khác, nghe nói đó là chuồng chăn ngựa. Trên đường đi, Vân Nga có tỉnh lại, nhưng trước lạ sau quen, Ngọc Nghiên đánh hai lần là thuận tay, mặt không đỏ tim không đập.
Đi vào chuồng ngựa, giờ này đã không có ai.
Gia nô trông ngựa cho ngựa ăn cỏ tối xong thì đã về nghỉ ngơi, sáng mai mới quay về.
Thẩm Nguyệt bịt mũi nói: “Mùi này đúng là tuyệt vời thật đấy”.
Nếu thật sự để cho Vân Nga ở lại đây một đêm thì đúng là kỷ niệm khó quên. Nhưng Thẩm Nguyệt cũng đã đánh nàng ta đến ngất xỉu để đưa tới đây, há lại là để đùa với nàng ta sao?
Đương nhiên không phải.
Thẩm Nguyệt kéo Vân Nga đến đám vải bố chất đống đồ ăn cho ngựa, rồi đá vào người nàng ta.
Vân Nga bất giác tỉnh lại, chóng mặt rên rỉ vài tiếng. Nàng ta bị kéo đi dọc đường, lại bị đánh mấy gậy, lúc này cả người chỉ thấy đau rát.
Vân Nga nhanh chóng phản ứng lại, kịch liệt giãy giụa trong bao, nhưng bao đã bị Thẩm Nguyệt buộc chặt bằng dây thừng, nàng ta muốn mở ra thì khó càng thêm khó.
“Các ngươi là ai? Muốn làm gì hả!”, Vân Nga vừa sợ vừa giận kêu lên: “Mau thả ta ra!”
Lúc này đã đến chuồng ngựa thì cũng không sợ có ai nghe được.
Ngọc Nghiên rất hả giận. Ban ngày nàng ta bị Vân Nga nhốt trong hiệu thuốc, cũng đã dùng những câu như thế để gào lên nhưng không một ai đáp lại.
Bây giờ Vân Nga cũng phải nếm trải cảm giác này. Có điều hoàn cảnh ở chuồng ngựa còn ác liệt hơn trong dược phòng nhiều.
Thẩm Nguyệt từ tốn nói: “Nghe nói ngươi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không coi ai ra gì, toàn phủ đều rất khó chịu với ngươi. Vì vậy mà thể theo yêu cầu của mọi người, ngươi nên chịu một chút trừng phạt nho nhỏ”.
Vân Nga the thé nói: “Vớ vẩn! Ta là nha hoàn bên người phu nhân! Tốt nhất là ngươi mau thả ta ra ngoài ngay, bằng không, để phu nhân biết được thì các ngươi chết chắc!”
Thẩm Nguyệt nhún vai nói: “Vậy thì chờ nàng ta biết rồi tính tiếp. Nàng ta hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, không bảo vệ nổi Hương Phiến thì nói gì đến bảo vệ ngươi?”
Nói rồi, Thẩm Nguyệt quay người muốn đi. Vân Nga còn đang tức giận chửi mắng không ngừng, thiếu mỗi việc ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Thẩm Nguyệt thôi.
Ngọc Nghiên đi ở phía sau, liền quay về vung gậy đánh cho Vân Nga mấy cái, Vân Nga rên lên hai câu rồi yên lặng.
Thẩm Nguyệt quay lại nhìn Ngọc Nghiên, nghe thấy Ngọc Nghiên nói: “Con mẹ nhà ngươi, ồn muốn chết”.
Thẩm Nguyệt: “…”
Ngọc Nghiên ngẩng đầu lên, chủ tớ hai mặt nhìn nhau.
Sau đó, Ngọc Nghiên méo miệng nói: “Công chúa, bình thường nô tỳ không thô lỗ vậy đâu. Tại nàng ta nói lắm quá”.
Ngọc Nghiên thấy công chúa không đáp, đang định nhận sai thì Thẩm Nguyệt đã vung tay tới, ôm cổ Ngọc Nghiên, Ngọc Nghiên lảo đảo đi theo nàng.
Hai chủ tớ bá vai bá cổ ra khỏi chuồng ngựa.
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Ngọc Nghiên rất thông minh mà. Có phải ngươi thấy làm một người không tốt không xấu thì vẫn sảng khoái hơn làm người tốt không?”
“Vâng, nô tỳ thấy rất thích”.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Ngọc Nghiên bây giờ vẫn còn run tay, nàng ta nào đã làm những chuyện như thế này bao giờ.Sau đó, Thẩm Nguyệt kéo Vân Nga đi đến bên viện khác, nghe nói đó là chuồng chăn ngựa. Trên đường đi, Vân Nga có tỉnh lại, nhưng trước lạ sau quen, Ngọc Nghiên đánh hai lần là thuận tay, mặt không đỏ tim không đập.Đi vào chuồng ngựa, giờ này đã không có ai.Gia nô trông ngựa cho ngựa ăn cỏ tối xong thì đã về nghỉ ngơi, sáng mai mới quay về.Thẩm Nguyệt bịt mũi nói: “Mùi này đúng là tuyệt vời thật đấy”.Nếu thật sự để cho Vân Nga ở lại đây một đêm thì đúng là kỷ niệm khó quên. Nhưng Thẩm Nguyệt cũng đã đánh nàng ta đến ngất xỉu để đưa tới đây, há lại là để đùa với nàng ta sao?Đương nhiên không phải.Thẩm Nguyệt kéo Vân Nga đến đám vải bố chất đống đồ ăn cho ngựa, rồi đá vào người nàng ta.Vân Nga bất giác tỉnh lại, chóng mặt rên rỉ vài tiếng. Nàng ta bị kéo đi dọc đường, lại bị đánh mấy gậy, lúc này cả người chỉ thấy đau rát.Vân Nga nhanh chóng phản ứng lại, kịch liệt giãy giụa trong bao, nhưng bao đã bị Thẩm Nguyệt buộc chặt bằng dây thừng, nàng ta muốn mở ra thì khó càng thêm khó.“Các ngươi là ai? Muốn làm gì hả!”, Vân Nga vừa sợ vừa giận kêu lên: “Mau thả ta ra!”Lúc này đã đến chuồng ngựa thì cũng không sợ có ai nghe được.Ngọc Nghiên rất hả giận. Ban ngày nàng ta bị Vân Nga nhốt trong hiệu thuốc, cũng đã dùng những câu như thế để gào lên nhưng không một ai đáp lại.Bây giờ Vân Nga cũng phải nếm trải cảm giác này. Có điều hoàn cảnh ở chuồng ngựa còn ác liệt hơn trong dược phòng nhiều.Thẩm Nguyệt từ tốn nói: “Nghe nói ngươi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không coi ai ra gì, toàn phủ đều rất khó chịu với ngươi. Vì vậy mà thể theo yêu cầu của mọi người, ngươi nên chịu một chút trừng phạt nho nhỏ”.Vân Nga the thé nói: “Vớ vẩn! Ta là nha hoàn bên người phu nhân! Tốt nhất là ngươi mau thả ta ra ngoài ngay, bằng không, để phu nhân biết được thì các ngươi chết chắc!”Thẩm Nguyệt nhún vai nói: “Vậy thì chờ nàng ta biết rồi tính tiếp. Nàng ta hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, không bảo vệ nổi Hương Phiến thì nói gì đến bảo vệ ngươi?”Nói rồi, Thẩm Nguyệt quay người muốn đi. Vân Nga còn đang tức giận chửi mắng không ngừng, thiếu mỗi việc ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Thẩm Nguyệt thôi.Ngọc Nghiên đi ở phía sau, liền quay về vung gậy đánh cho Vân Nga mấy cái, Vân Nga rên lên hai câu rồi yên lặng.Thẩm Nguyệt quay lại nhìn Ngọc Nghiên, nghe thấy Ngọc Nghiên nói: “Con mẹ nhà ngươi, ồn muốn chết”.Thẩm Nguyệt: “…”Ngọc Nghiên ngẩng đầu lên, chủ tớ hai mặt nhìn nhau.Sau đó, Ngọc Nghiên méo miệng nói: “Công chúa, bình thường nô tỳ không thô lỗ vậy đâu. Tại nàng ta nói lắm quá”.Ngọc Nghiên thấy công chúa không đáp, đang định nhận sai thì Thẩm Nguyệt đã vung tay tới, ôm cổ Ngọc Nghiên, Ngọc Nghiên lảo đảo đi theo nàng.Hai chủ tớ bá vai bá cổ ra khỏi chuồng ngựa.Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Ngọc Nghiên rất thông minh mà. Có phải ngươi thấy làm một người không tốt không xấu thì vẫn sảng khoái hơn làm người tốt không?”“Vâng, nô tỳ thấy rất thích”.