Tác giả:

Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…

Chương 133: C133: Chương 133

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… “Ngươi nói xem có chuyện gì khiến cho ta không vui đây?”Thẩm Nguyệt không nghĩ tiếp nữa, sau khi đặt câu hỏi trực tiếp thì nàng cũng không còn cảm thấy rối rắm. Điều nàng muốn biết không phải là câu trả lời của Liên Thanh Châu mà là thái độ của hắn.Sau này tình hình triều đình có rối ren thì cũng có liên quan gì đến nàng? Cho dù tiền triều muốn dùng nàng làm con rối thì cũng phải hỏi xem nàng có đồng ý hay không?Ngọc Nghiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: “Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ chỉ muốn công chúa ngày nào cũng được vui vẻ như vậy thì nô tỳ cũng vui rồi”.Thẩm Nguyệt véo khuôn mặt tròn trịa của nàng ta rồi bật cười thành tiếng.Trong đình viện u tịch, Liên Thanh Châu đang ngồi phía trước tấm màn trúc thuật lại mọi chuyện cho người đàn ông bên trong biết.Người đàn ông lấy một chút trầm hương cho vào lư hương thụy thú, hương thơm thoang thoảng truyền ra.Sau khi đóng nắp lư hương, động tác của người đó chậm lại, dường như còn ngẩng đầu lên nói: “Trông ta giống một lão già lắm sao?”Liên Thanh Châu sốt sắng trả lời: “Sư phụ còn trẻ tuổi, là thanh niên có đầy triển vọng của Đại Sở”.Từ trong màn trúc truyền ra tiếng cười dễ nghe, người trong màn nói: “Lão già ta đây muốn xem trọng nàng và đứa trẻ thì nàng còn thoát được sao?”Liên Thanh Châu nhướng mày.Sau khi cười, người đó lại dịu dàng nói: “Nàng có thích ăn vải không?”Liên Thanh Châu nói: “Công chúa rất thích”.Thẩm Nguyệt liên tục đến chỗ của Liên Thanh Châu ăn vải cho nên bị nóng trong người, về còn đau răng suốt hai ngày, hỏa khí không giảm.Mấy ngày nay Tần Như Lương biết Thẩm Nguyệt ngày nào cũng chạy tới chỗ Liên Thanh Châu, hắn ta không cản trở tự do của nàng nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể không kiêng nể gì.Chẳng qua mấy ngày nay Tần Như Lương có công vụ trên vai, mỗi ngày đều rất bận rộn, cho nên đừng nói là Thẩm Nguyệt, ngay cả Liễu Mi Vũ hắn ta cũng không có thời gian để ý đến.Hắn ta thường xuyên đi đến nửa đêm hoặc sáng hôm sau mới về.Mấy ngày trước đúng vào sinh nhật của Liễu Mi Vũ thì Tần Như Lương phải lo liệu việc bố trí canh gác bên ngoài cung điện, bởi vì nghe nói tháng sau là mừng thọ thái hậu cho nên trong cung phải chuẩn bị trước một tháng.Từ sáng sớm Tần Như Lương đã nhớ đến sinh nhật của nàng ta cho nên liền chạy đến Phù Dung Uyển trước, vừa nhìn thấy Liễu Mi Vũ duyên dáng thức dậy thì đã vuốt ve hai má của nàng ta, tỏ ra áy náy nói: “Mi Vũ, hôm nay trong cung có rất nhiều việc, có thể ta sẽ về rất muộn”.Liễu Mi Vũ tỏ ra hiểu chuyện nói: “Không sao, chuyện chính sự của tướng quân quan trọng hơn. Khi nào tướng quân xong việc thì về mừng sinh nhật với Mi Vũ cũng được”.“Được, vậy ta sẽ cố gắng quay về càng sớm càng tốt”, Tần Như Lương nở một nụ cười dịu dàng, ôm ấp Liễu Mi Vũ một lúc rồi nói: “Nếu như ta trở về quá muộn thì nàng cũng không cần chờ ta, nàng cứ ngủ trước đi”.Hai người lại ôm ấp nhau thêm một lúc, sau đó Tần Như Lương mới khoác công phục rời đi.Liễu Mi Vũ ngồi dậy, lười biếng dựa vào đầu giường, nhìn theo bóng lưng của Tần Như Lương rời đi, trong ánh mắt hiện lên sự thất vọng.

“Ngươi nói xem có chuyện gì khiến cho ta không vui đây?”

Thẩm Nguyệt không nghĩ tiếp nữa, sau khi đặt câu hỏi trực tiếp thì nàng cũng không còn cảm thấy rối rắm. Điều nàng muốn biết không phải là câu trả lời của Liên Thanh Châu mà là thái độ của hắn.

Sau này tình hình triều đình có rối ren thì cũng có liên quan gì đến nàng? Cho dù tiền triều muốn dùng nàng làm con rối thì cũng phải hỏi xem nàng có đồng ý hay không?

Ngọc Nghiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: “Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ chỉ muốn công chúa ngày nào cũng được vui vẻ như vậy thì nô tỳ cũng vui rồi”.

Thẩm Nguyệt véo khuôn mặt tròn trịa của nàng ta rồi bật cười thành tiếng.

Trong đình viện u tịch, Liên Thanh Châu đang ngồi phía trước tấm màn trúc thuật lại mọi chuyện cho người đàn ông bên trong biết.

Người đàn ông lấy một chút trầm hương cho vào lư hương thụy thú, hương thơm thoang thoảng truyền ra.

Sau khi đóng nắp lư hương, động tác của người đó chậm lại, dường như còn ngẩng đầu lên nói: “Trông ta giống một lão già lắm sao?”

Liên Thanh Châu sốt sắng trả lời: “Sư phụ còn trẻ tuổi, là thanh niên có đầy triển vọng của Đại Sở”.

Từ trong màn trúc truyền ra tiếng cười dễ nghe, người trong màn nói: “Lão già ta đây muốn xem trọng nàng và đứa trẻ thì nàng còn thoát được sao?”

Liên Thanh Châu nhướng mày.

Sau khi cười, người đó lại dịu dàng nói: “Nàng có thích ăn vải không?”

Liên Thanh Châu nói: “Công chúa rất thích”.

Thẩm Nguyệt liên tục đến chỗ của Liên Thanh Châu ăn vải cho nên bị nóng trong người, về còn đau răng suốt hai ngày, hỏa khí không giảm.

Mấy ngày nay Tần Như Lương biết Thẩm Nguyệt ngày nào cũng chạy tới chỗ Liên Thanh Châu, hắn ta không cản trở tự do của nàng nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể không kiêng nể gì.

Chẳng qua mấy ngày nay Tần Như Lương có công vụ trên vai, mỗi ngày đều rất bận rộn, cho nên đừng nói là Thẩm Nguyệt, ngay cả Liễu Mi Vũ hắn ta cũng không có thời gian để ý đến.

Hắn ta thường xuyên đi đến nửa đêm hoặc sáng hôm sau mới về.

Mấy ngày trước đúng vào sinh nhật của Liễu Mi Vũ thì Tần Như Lương phải lo liệu việc bố trí canh gác bên ngoài cung điện, bởi vì nghe nói tháng sau là mừng thọ thái hậu cho nên trong cung phải chuẩn bị trước một tháng.

Từ sáng sớm Tần Như Lương đã nhớ đến sinh nhật của nàng ta cho nên liền chạy đến Phù Dung Uyển trước, vừa nhìn thấy Liễu Mi Vũ duyên dáng thức dậy thì đã vuốt ve hai má của nàng ta, tỏ ra áy náy nói: “Mi Vũ, hôm nay trong cung có rất nhiều việc, có thể ta sẽ về rất muộn”.

Liễu Mi Vũ tỏ ra hiểu chuyện nói: “Không sao, chuyện chính sự của tướng quân quan trọng hơn. Khi nào tướng quân xong việc thì về mừng sinh nhật với Mi Vũ cũng được”.

“Được, vậy ta sẽ cố gắng quay về càng sớm càng tốt”, Tần Như Lương nở một nụ cười dịu dàng, ôm ấp Liễu Mi Vũ một lúc rồi nói: “Nếu như ta trở về quá muộn thì nàng cũng không cần chờ ta, nàng cứ ngủ trước đi”.

Hai người lại ôm ấp nhau thêm một lúc, sau đó Tần Như Lương mới khoác công phục rời đi.

Liễu Mi Vũ ngồi dậy, lười biếng dựa vào đầu giường, nhìn theo bóng lưng của Tần Như Lương rời đi, trong ánh mắt hiện lên sự thất vọng.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… “Ngươi nói xem có chuyện gì khiến cho ta không vui đây?”Thẩm Nguyệt không nghĩ tiếp nữa, sau khi đặt câu hỏi trực tiếp thì nàng cũng không còn cảm thấy rối rắm. Điều nàng muốn biết không phải là câu trả lời của Liên Thanh Châu mà là thái độ của hắn.Sau này tình hình triều đình có rối ren thì cũng có liên quan gì đến nàng? Cho dù tiền triều muốn dùng nàng làm con rối thì cũng phải hỏi xem nàng có đồng ý hay không?Ngọc Nghiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: “Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ chỉ muốn công chúa ngày nào cũng được vui vẻ như vậy thì nô tỳ cũng vui rồi”.Thẩm Nguyệt véo khuôn mặt tròn trịa của nàng ta rồi bật cười thành tiếng.Trong đình viện u tịch, Liên Thanh Châu đang ngồi phía trước tấm màn trúc thuật lại mọi chuyện cho người đàn ông bên trong biết.Người đàn ông lấy một chút trầm hương cho vào lư hương thụy thú, hương thơm thoang thoảng truyền ra.Sau khi đóng nắp lư hương, động tác của người đó chậm lại, dường như còn ngẩng đầu lên nói: “Trông ta giống một lão già lắm sao?”Liên Thanh Châu sốt sắng trả lời: “Sư phụ còn trẻ tuổi, là thanh niên có đầy triển vọng của Đại Sở”.Từ trong màn trúc truyền ra tiếng cười dễ nghe, người trong màn nói: “Lão già ta đây muốn xem trọng nàng và đứa trẻ thì nàng còn thoát được sao?”Liên Thanh Châu nhướng mày.Sau khi cười, người đó lại dịu dàng nói: “Nàng có thích ăn vải không?”Liên Thanh Châu nói: “Công chúa rất thích”.Thẩm Nguyệt liên tục đến chỗ của Liên Thanh Châu ăn vải cho nên bị nóng trong người, về còn đau răng suốt hai ngày, hỏa khí không giảm.Mấy ngày nay Tần Như Lương biết Thẩm Nguyệt ngày nào cũng chạy tới chỗ Liên Thanh Châu, hắn ta không cản trở tự do của nàng nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể không kiêng nể gì.Chẳng qua mấy ngày nay Tần Như Lương có công vụ trên vai, mỗi ngày đều rất bận rộn, cho nên đừng nói là Thẩm Nguyệt, ngay cả Liễu Mi Vũ hắn ta cũng không có thời gian để ý đến.Hắn ta thường xuyên đi đến nửa đêm hoặc sáng hôm sau mới về.Mấy ngày trước đúng vào sinh nhật của Liễu Mi Vũ thì Tần Như Lương phải lo liệu việc bố trí canh gác bên ngoài cung điện, bởi vì nghe nói tháng sau là mừng thọ thái hậu cho nên trong cung phải chuẩn bị trước một tháng.Từ sáng sớm Tần Như Lương đã nhớ đến sinh nhật của nàng ta cho nên liền chạy đến Phù Dung Uyển trước, vừa nhìn thấy Liễu Mi Vũ duyên dáng thức dậy thì đã vuốt ve hai má của nàng ta, tỏ ra áy náy nói: “Mi Vũ, hôm nay trong cung có rất nhiều việc, có thể ta sẽ về rất muộn”.Liễu Mi Vũ tỏ ra hiểu chuyện nói: “Không sao, chuyện chính sự của tướng quân quan trọng hơn. Khi nào tướng quân xong việc thì về mừng sinh nhật với Mi Vũ cũng được”.“Được, vậy ta sẽ cố gắng quay về càng sớm càng tốt”, Tần Như Lương nở một nụ cười dịu dàng, ôm ấp Liễu Mi Vũ một lúc rồi nói: “Nếu như ta trở về quá muộn thì nàng cũng không cần chờ ta, nàng cứ ngủ trước đi”.Hai người lại ôm ấp nhau thêm một lúc, sau đó Tần Như Lương mới khoác công phục rời đi.Liễu Mi Vũ ngồi dậy, lười biếng dựa vào đầu giường, nhìn theo bóng lưng của Tần Như Lương rời đi, trong ánh mắt hiện lên sự thất vọng.

Chương 133: C133: Chương 133