Tác giả:

Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…

Chương 156: C156: Chương 156

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Nhưng cái đồ đáng chết này, đốt bếp xong lại còn muốn bỏ chạy!Thẩm Nguyệt đang định chạy trốn, mới đi được hai bước thì đã bị một bóng người chặn lại. Khí thế lạnh lẽo này thậm chí còn có tác dụng giải nhiệt!Thẩm Nguyệt chậm rãi ngước gương mặt đen đúa lên nhìn.Kết quả nhìn thấy mặt của Tần Như Lương không hề bị bôi tro mà lại còn đen hơn cả mặt của nàng…Tần Như Lương lộ ra một biểu cảm như quỷ dữ, nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt: “Nghe nói cô đã đốt bếp lại còn muốn bỏ chạy à?”Thẩm Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Ơ kìa, nghe nói Mi Vũ với Hương Phiến đánh nhau ghê lắm, một người bị thương còn một người sảy thai, thế mà Tần tướng quân vẫn rảnh rỗi đi loanh quanh à?”Thẩm Nguyệt rất thích chọc vào nỗi đau của hắn ta.“Xem ra cô làm sai còn không biết hối lỗi nhỉ!”Thẩm Nguyệt đoan trang nói: “Cái bếp này vốn dĩ là nơi dễ cháy, ta chỉ đi vào có một lúc mà đã cháy rồi, ta làm gì được đây? Cũng may ta bình an vô sự, đây chẳng phải là của đi thay người hay sao? Chẳng lẽ ta còn không quan trọng bằng cái phòng bếp à?”Tần Như Lương giận quá hóa cười: “Cô bớt đánh giá cao bản thân đi!”Thẩm Nguyệt nghiêng đầu cười với Tần Như Lương: “Ta cứ đánh giá bản thân cao như vậy đấy thì sao nào?”Ngực Tần Như Lương phập phồng một chút, nhìn chằm chằm cái bánh trong lòng Thẩm Nguyệt, lạnh lùng hỏi: “Cái gì đây?”Thẩm Nguyệt yên bình nói: “Bánh sinh nhật cho Liên hồ ly nhà ta, tránh ra, ta còn phải đến nhà Liên Thanh Châu để đón sinh nhật với hắn đây”.Tần Như Lương nhất thời giận dữ: “Chỉ vì làm cái này mà cô đốt bếp nhà chúng ta à? Đã thế lại còn muốn đến đón sinh nhật nhà người ta nữa!”Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng đáp: “Ta vốn định tặng quà sinh nhật cho hắn nên mới làm cái này mà”.Tần Như Lương cảm thấy phổi mình sắp nổ tung vì tức giận: “Chờ quản gia tính toán xong tổng thiệt hại của bếp, rồi xem xem nên trách phạt thế nào theo gia pháp, cô lĩnh phạt đã rồi đi! Để ta xem hôm nay cô có chân đi ra khỏi nơi này không!”Không bao lâu sau, quản gia đi tới, Tần Như Lương lạnh lùng hỏi: “Công chúa đốt bếp, theo gia pháp thì nên xử thế nào?”Quản gia tìm hiểu tiền nhân hậu quả chút rồi lắp bắp nói: “Bẩm tướng quân, lão nô nghe nói công chúa đích thân xuống bếp nên mới bất cẩn đốt bếp, chỉ cần công chúa khỏe… là được ạ”.Ánh mắt Tần Như Lương sắc như đao, nhìn chằm chằm quản gia.Quản gia lại lau mồ hôi trên trán, nói thêm: “Nếu công chúa có thể lấy bạc để sửa chữa bếp thì… sẽ được miễn phạt ạ”.Thẩm Nguyệt nhếch miệng nở nụ cười: “Đơn giản mà, quản gia, ngươi đến phòng thu chi lấy bạc, dùng số tiền đó để sửa bếp”.Ánh mắt Tần Như Lương gần như muốn ăn thịt người đến nơi: “Thẩm Nguyệt, bảo cô bỏ bạc ra chứ không phải là đến phòng thu chi lấy bạc!”Thẩm Nguyệt: “Khác gì nhau đâu, ta là phu nhân tướng quân, tiền của ngươi cũng là tiền của ta, là tài sản chung của phu thê”.Tần Như Lương: “…”

Nhưng cái đồ đáng chết này, đốt bếp xong lại còn muốn bỏ chạy!

Thẩm Nguyệt đang định chạy trốn, mới đi được hai bước thì đã bị một bóng người chặn lại. Khí thế lạnh lẽo này thậm chí còn có tác dụng giải nhiệt!

Thẩm Nguyệt chậm rãi ngước gương mặt đen đúa lên nhìn.

Kết quả nhìn thấy mặt của Tần Như Lương không hề bị bôi tro mà lại còn đen hơn cả mặt của nàng…

Tần Như Lương lộ ra một biểu cảm như quỷ dữ, nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt: “Nghe nói cô đã đốt bếp lại còn muốn bỏ chạy à?”

Thẩm Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Ơ kìa, nghe nói Mi Vũ với Hương Phiến đánh nhau ghê lắm, một người bị thương còn một người sảy thai, thế mà Tần tướng quân vẫn rảnh rỗi đi loanh quanh à?”

Thẩm Nguyệt rất thích chọc vào nỗi đau của hắn ta.

“Xem ra cô làm sai còn không biết hối lỗi nhỉ!”

Thẩm Nguyệt đoan trang nói: “Cái bếp này vốn dĩ là nơi dễ cháy, ta chỉ đi vào có một lúc mà đã cháy rồi, ta làm gì được đây? Cũng may ta bình an vô sự, đây chẳng phải là của đi thay người hay sao? Chẳng lẽ ta còn không quan trọng bằng cái phòng bếp à?”

Tần Như Lương giận quá hóa cười: “Cô bớt đánh giá cao bản thân đi!”

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu cười với Tần Như Lương: “Ta cứ đánh giá bản thân cao như vậy đấy thì sao nào?”

Ngực Tần Như Lương phập phồng một chút, nhìn chằm chằm cái bánh trong lòng Thẩm Nguyệt, lạnh lùng hỏi: “Cái gì đây?”

Thẩm Nguyệt yên bình nói: “Bánh sinh nhật cho Liên hồ ly nhà ta, tránh ra, ta còn phải đến nhà Liên Thanh Châu để đón sinh nhật với hắn đây”.

Tần Như Lương nhất thời giận dữ: “Chỉ vì làm cái này mà cô đốt bếp nhà chúng ta à? Đã thế lại còn muốn đến đón sinh nhật nhà người ta nữa!”

Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng đáp: “Ta vốn định tặng quà sinh nhật cho hắn nên mới làm cái này mà”.

Tần Như Lương cảm thấy phổi mình sắp nổ tung vì tức giận: “Chờ quản gia tính toán xong tổng thiệt hại của bếp, rồi xem xem nên trách phạt thế nào theo gia pháp, cô lĩnh phạt đã rồi đi! Để ta xem hôm nay cô có chân đi ra khỏi nơi này không!”

Không bao lâu sau, quản gia đi tới, Tần Như Lương lạnh lùng hỏi: “Công chúa đốt bếp, theo gia pháp thì nên xử thế nào?”

Quản gia tìm hiểu tiền nhân hậu quả chút rồi lắp bắp nói: “Bẩm tướng quân, lão nô nghe nói công chúa đích thân xuống bếp nên mới bất cẩn đốt bếp, chỉ cần công chúa khỏe… là được ạ”.

Ánh mắt Tần Như Lương sắc như đao, nhìn chằm chằm quản gia.

Quản gia lại lau mồ hôi trên trán, nói thêm: “Nếu công chúa có thể lấy bạc để sửa chữa bếp thì… sẽ được miễn phạt ạ”.

Thẩm Nguyệt nhếch miệng nở nụ cười: “Đơn giản mà, quản gia, ngươi đến phòng thu chi lấy bạc, dùng số tiền đó để sửa bếp”.

Ánh mắt Tần Như Lương gần như muốn ăn thịt người đến nơi: “Thẩm Nguyệt, bảo cô bỏ bạc ra chứ không phải là đến phòng thu chi lấy bạc!”

Thẩm Nguyệt: “Khác gì nhau đâu, ta là phu nhân tướng quân, tiền của ngươi cũng là tiền của ta, là tài sản chung của phu thê”.

Tần Như Lương: “…”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Nhưng cái đồ đáng chết này, đốt bếp xong lại còn muốn bỏ chạy!Thẩm Nguyệt đang định chạy trốn, mới đi được hai bước thì đã bị một bóng người chặn lại. Khí thế lạnh lẽo này thậm chí còn có tác dụng giải nhiệt!Thẩm Nguyệt chậm rãi ngước gương mặt đen đúa lên nhìn.Kết quả nhìn thấy mặt của Tần Như Lương không hề bị bôi tro mà lại còn đen hơn cả mặt của nàng…Tần Như Lương lộ ra một biểu cảm như quỷ dữ, nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt: “Nghe nói cô đã đốt bếp lại còn muốn bỏ chạy à?”Thẩm Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Ơ kìa, nghe nói Mi Vũ với Hương Phiến đánh nhau ghê lắm, một người bị thương còn một người sảy thai, thế mà Tần tướng quân vẫn rảnh rỗi đi loanh quanh à?”Thẩm Nguyệt rất thích chọc vào nỗi đau của hắn ta.“Xem ra cô làm sai còn không biết hối lỗi nhỉ!”Thẩm Nguyệt đoan trang nói: “Cái bếp này vốn dĩ là nơi dễ cháy, ta chỉ đi vào có một lúc mà đã cháy rồi, ta làm gì được đây? Cũng may ta bình an vô sự, đây chẳng phải là của đi thay người hay sao? Chẳng lẽ ta còn không quan trọng bằng cái phòng bếp à?”Tần Như Lương giận quá hóa cười: “Cô bớt đánh giá cao bản thân đi!”Thẩm Nguyệt nghiêng đầu cười với Tần Như Lương: “Ta cứ đánh giá bản thân cao như vậy đấy thì sao nào?”Ngực Tần Như Lương phập phồng một chút, nhìn chằm chằm cái bánh trong lòng Thẩm Nguyệt, lạnh lùng hỏi: “Cái gì đây?”Thẩm Nguyệt yên bình nói: “Bánh sinh nhật cho Liên hồ ly nhà ta, tránh ra, ta còn phải đến nhà Liên Thanh Châu để đón sinh nhật với hắn đây”.Tần Như Lương nhất thời giận dữ: “Chỉ vì làm cái này mà cô đốt bếp nhà chúng ta à? Đã thế lại còn muốn đến đón sinh nhật nhà người ta nữa!”Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng đáp: “Ta vốn định tặng quà sinh nhật cho hắn nên mới làm cái này mà”.Tần Như Lương cảm thấy phổi mình sắp nổ tung vì tức giận: “Chờ quản gia tính toán xong tổng thiệt hại của bếp, rồi xem xem nên trách phạt thế nào theo gia pháp, cô lĩnh phạt đã rồi đi! Để ta xem hôm nay cô có chân đi ra khỏi nơi này không!”Không bao lâu sau, quản gia đi tới, Tần Như Lương lạnh lùng hỏi: “Công chúa đốt bếp, theo gia pháp thì nên xử thế nào?”Quản gia tìm hiểu tiền nhân hậu quả chút rồi lắp bắp nói: “Bẩm tướng quân, lão nô nghe nói công chúa đích thân xuống bếp nên mới bất cẩn đốt bếp, chỉ cần công chúa khỏe… là được ạ”.Ánh mắt Tần Như Lương sắc như đao, nhìn chằm chằm quản gia.Quản gia lại lau mồ hôi trên trán, nói thêm: “Nếu công chúa có thể lấy bạc để sửa chữa bếp thì… sẽ được miễn phạt ạ”.Thẩm Nguyệt nhếch miệng nở nụ cười: “Đơn giản mà, quản gia, ngươi đến phòng thu chi lấy bạc, dùng số tiền đó để sửa bếp”.Ánh mắt Tần Như Lương gần như muốn ăn thịt người đến nơi: “Thẩm Nguyệt, bảo cô bỏ bạc ra chứ không phải là đến phòng thu chi lấy bạc!”Thẩm Nguyệt: “Khác gì nhau đâu, ta là phu nhân tướng quân, tiền của ngươi cũng là tiền của ta, là tài sản chung của phu thê”.Tần Như Lương: “…”

Chương 156: C156: Chương 156