Tác giả:

Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…

Chương 171: C171: Chương 171

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Hương Lăng đem thư về Phù Dung Uyển, nói với Liễu Mi Vũ: “Phu nhân, có thư của người”.Liễu Mi Vũ tâm trạng ủ dột, nhất thời không nhớ ra trong kinh còn có ai viết thư cho mình, tiện tay nhận lấy rồi mở ra, sau đó lập tức biến sắc.Trong phong thư chỉ có một con hạc giấy được gấp rất tinh tế, Liễu Mi Vũ cầm trong tay mà run rẩy. Nàng ta mở to mắt như không thể tin nổi, nước mắt bỗng chốc trào ra.Hương Lăng ở bên cạnh im lặng, không dám nói nhiều.Liễu Mi Vũ vội vàng mở con hạc giấy ra, bên trên chỉ để lại tên của một quán trà trong kinh, ngoài ra chẳng có gì nữa.Quán trà kia là quán trà lâu đời trong kinh thành, Liễu Mi Vũ quen thuộc tới mức không thể quen hơn được nữa. Nhớ tới chuyện cũ năm xưa, nàng ta ở trong phòng khóc nức nở.Hương Lăng khuyên can: “Phu nhân, chớ khóc mà hại sức khỏe”.Hương Lăng không nhìn ra được huyền cơ trong thư, nhưng thấy Liễu Mi Vũ ảnh hưởng lớn như thế, chắc hẳn ý nghĩa không tầm thường.Liễu Mi Vũ lau nước mắt: “Hương Lăng, bức thư ngày hôm nay, tuyệt đối không được nói với người khác dù chỉ nửa lời”.“Nô tì biết rồi ạ”.“Bây giờ tướng quân có ở nhà không?”, Liễu Mi Vũ hỏi.“Tướng quân ra ngoài chưa về ạ”.Giờ đang là xế chiều, còn một hai canh giờ nữa mới đến hoàng hôn. Liễu Mi Vũ liền giữ vững tinh thần, bảo Hương Lăng trang điểm thay đồ cho mình.Đây là lần đầu tiên Liễu Mi Vũ ra ngoài từ khi vào phủ tướng quân đến giờ.Quản gia hơi kinh ngạc: “Phu nhân muốn đi đâu?”Hương Lăng nói: “Phu nhân nói trong phủ bí bách, muốn ra ngoài đi mấy vòng”.Quản gia nói: “Vậy lão nô sẽ đi chuẩn bị”.Nhị phu nhân gần đây không được đắc ý, muốn ra cửa giải sầu cũng là lẽ thường tình.Nhưng trước khi đi, Liễu Mi Vũ không mang theo hộ vệ, chỉ ngồi lên kiệu rồi ra ngoài. Nàng ta nói chỉ đi dạo quanh phố xá rồi về.Bốn kiệu phu cũng là người học võ, hiện giờ trong kinh thái bình nên sẽ không xảy ra chuyện gì.Liễu Mi Vũ trực tiếp đến Trai Tâm Lâu, muốn lên tầng hai uống trà ăn điểm tâm, nên để cho kiệu phu ngồi dưới lầu chờ, thuận tiện uống mấy ấm trà giải khát.Sau khi hỏi thăm thì quả thật có một vị khách đang ngồi trong nhã gian lầu hai chờ người.Liễu Mi Vũ giấu tâm tình khẩn trương trong lòng, gõ cửa phòng, thấy người bên trong xuất hiện ngoài cửa, Liễu Mi Vũ giương mắt lên nhìn thì lệ đã rơi đầy mặt.“Vào đi rồi nói”.Liễu Mi Vũ quay đầu nói với Hương Lăng: “Ngươi chờ bên ngoài đi”.Người đàn ông đứng đối diện Liễu Mi Vũ mặc kình phục, ngũ quan giống Liễu Mi Vũ đến bảy phần. Cả hai có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.Đây chính là huynh trưởng của Liễu Mi Vũ, Liễu Thiên Hạc.“Tiểu muội những năm qua… vẫn khỏe chứ?”Liễu Mi Vũ nhào vào ngực hắn ta, khóc không thành tiếng: “Ca ca, ta cứ tưởng rằng huynh đã…”

Hương Lăng đem thư về Phù Dung Uyển, nói với Liễu Mi Vũ: “Phu nhân, có thư của người”.

Liễu Mi Vũ tâm trạng ủ dột, nhất thời không nhớ ra trong kinh còn có ai viết thư cho mình, tiện tay nhận lấy rồi mở ra, sau đó lập tức biến sắc.

Trong phong thư chỉ có một con hạc giấy được gấp rất tinh tế, Liễu Mi Vũ cầm trong tay mà run rẩy. Nàng ta mở to mắt như không thể tin nổi, nước mắt bỗng chốc trào ra.

Hương Lăng ở bên cạnh im lặng, không dám nói nhiều.

Liễu Mi Vũ vội vàng mở con hạc giấy ra, bên trên chỉ để lại tên của một quán trà trong kinh, ngoài ra chẳng có gì nữa.

Quán trà kia là quán trà lâu đời trong kinh thành, Liễu Mi Vũ quen thuộc tới mức không thể quen hơn được nữa. Nhớ tới chuyện cũ năm xưa, nàng ta ở trong phòng khóc nức nở.

Hương Lăng khuyên can: “Phu nhân, chớ khóc mà hại sức khỏe”.

Hương Lăng không nhìn ra được huyền cơ trong thư, nhưng thấy Liễu Mi Vũ ảnh hưởng lớn như thế, chắc hẳn ý nghĩa không tầm thường.

Liễu Mi Vũ lau nước mắt: “Hương Lăng, bức thư ngày hôm nay, tuyệt đối không được nói với người khác dù chỉ nửa lời”.

“Nô tì biết rồi ạ”.

“Bây giờ tướng quân có ở nhà không?”, Liễu Mi Vũ hỏi.

“Tướng quân ra ngoài chưa về ạ”.

Giờ đang là xế chiều, còn một hai canh giờ nữa mới đến hoàng hôn. Liễu Mi Vũ liền giữ vững tinh thần, bảo Hương Lăng trang điểm thay đồ cho mình.

Đây là lần đầu tiên Liễu Mi Vũ ra ngoài từ khi vào phủ tướng quân đến giờ.

Quản gia hơi kinh ngạc: “Phu nhân muốn đi đâu?”

Hương Lăng nói: “Phu nhân nói trong phủ bí bách, muốn ra ngoài đi mấy vòng”.

Quản gia nói: “Vậy lão nô sẽ đi chuẩn bị”.

Nhị phu nhân gần đây không được đắc ý, muốn ra cửa giải sầu cũng là lẽ thường tình.

Nhưng trước khi đi, Liễu Mi Vũ không mang theo hộ vệ, chỉ ngồi lên kiệu rồi ra ngoài. Nàng ta nói chỉ đi dạo quanh phố xá rồi về.

Bốn kiệu phu cũng là người học võ, hiện giờ trong kinh thái bình nên sẽ không xảy ra chuyện gì.

Liễu Mi Vũ trực tiếp đến Trai Tâm Lâu, muốn lên tầng hai uống trà ăn điểm tâm, nên để cho kiệu phu ngồi dưới lầu chờ, thuận tiện uống mấy ấm trà giải khát.

Sau khi hỏi thăm thì quả thật có một vị khách đang ngồi trong nhã gian lầu hai chờ người.

Liễu Mi Vũ giấu tâm tình khẩn trương trong lòng, gõ cửa phòng, thấy người bên trong xuất hiện ngoài cửa, Liễu Mi Vũ giương mắt lên nhìn thì lệ đã rơi đầy mặt.

“Vào đi rồi nói”.

Liễu Mi Vũ quay đầu nói với Hương Lăng: “Ngươi chờ bên ngoài đi”.

Người đàn ông đứng đối diện Liễu Mi Vũ mặc kình phục, ngũ quan giống Liễu Mi Vũ đến bảy phần. Cả hai có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Đây chính là huynh trưởng của Liễu Mi Vũ, Liễu Thiên Hạc.

“Tiểu muội những năm qua… vẫn khỏe chứ?”

Liễu Mi Vũ nhào vào ngực hắn ta, khóc không thành tiếng: “Ca ca, ta cứ tưởng rằng huynh đã…”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Hương Lăng đem thư về Phù Dung Uyển, nói với Liễu Mi Vũ: “Phu nhân, có thư của người”.Liễu Mi Vũ tâm trạng ủ dột, nhất thời không nhớ ra trong kinh còn có ai viết thư cho mình, tiện tay nhận lấy rồi mở ra, sau đó lập tức biến sắc.Trong phong thư chỉ có một con hạc giấy được gấp rất tinh tế, Liễu Mi Vũ cầm trong tay mà run rẩy. Nàng ta mở to mắt như không thể tin nổi, nước mắt bỗng chốc trào ra.Hương Lăng ở bên cạnh im lặng, không dám nói nhiều.Liễu Mi Vũ vội vàng mở con hạc giấy ra, bên trên chỉ để lại tên của một quán trà trong kinh, ngoài ra chẳng có gì nữa.Quán trà kia là quán trà lâu đời trong kinh thành, Liễu Mi Vũ quen thuộc tới mức không thể quen hơn được nữa. Nhớ tới chuyện cũ năm xưa, nàng ta ở trong phòng khóc nức nở.Hương Lăng khuyên can: “Phu nhân, chớ khóc mà hại sức khỏe”.Hương Lăng không nhìn ra được huyền cơ trong thư, nhưng thấy Liễu Mi Vũ ảnh hưởng lớn như thế, chắc hẳn ý nghĩa không tầm thường.Liễu Mi Vũ lau nước mắt: “Hương Lăng, bức thư ngày hôm nay, tuyệt đối không được nói với người khác dù chỉ nửa lời”.“Nô tì biết rồi ạ”.“Bây giờ tướng quân có ở nhà không?”, Liễu Mi Vũ hỏi.“Tướng quân ra ngoài chưa về ạ”.Giờ đang là xế chiều, còn một hai canh giờ nữa mới đến hoàng hôn. Liễu Mi Vũ liền giữ vững tinh thần, bảo Hương Lăng trang điểm thay đồ cho mình.Đây là lần đầu tiên Liễu Mi Vũ ra ngoài từ khi vào phủ tướng quân đến giờ.Quản gia hơi kinh ngạc: “Phu nhân muốn đi đâu?”Hương Lăng nói: “Phu nhân nói trong phủ bí bách, muốn ra ngoài đi mấy vòng”.Quản gia nói: “Vậy lão nô sẽ đi chuẩn bị”.Nhị phu nhân gần đây không được đắc ý, muốn ra cửa giải sầu cũng là lẽ thường tình.Nhưng trước khi đi, Liễu Mi Vũ không mang theo hộ vệ, chỉ ngồi lên kiệu rồi ra ngoài. Nàng ta nói chỉ đi dạo quanh phố xá rồi về.Bốn kiệu phu cũng là người học võ, hiện giờ trong kinh thái bình nên sẽ không xảy ra chuyện gì.Liễu Mi Vũ trực tiếp đến Trai Tâm Lâu, muốn lên tầng hai uống trà ăn điểm tâm, nên để cho kiệu phu ngồi dưới lầu chờ, thuận tiện uống mấy ấm trà giải khát.Sau khi hỏi thăm thì quả thật có một vị khách đang ngồi trong nhã gian lầu hai chờ người.Liễu Mi Vũ giấu tâm tình khẩn trương trong lòng, gõ cửa phòng, thấy người bên trong xuất hiện ngoài cửa, Liễu Mi Vũ giương mắt lên nhìn thì lệ đã rơi đầy mặt.“Vào đi rồi nói”.Liễu Mi Vũ quay đầu nói với Hương Lăng: “Ngươi chờ bên ngoài đi”.Người đàn ông đứng đối diện Liễu Mi Vũ mặc kình phục, ngũ quan giống Liễu Mi Vũ đến bảy phần. Cả hai có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.Đây chính là huynh trưởng của Liễu Mi Vũ, Liễu Thiên Hạc.“Tiểu muội những năm qua… vẫn khỏe chứ?”Liễu Mi Vũ nhào vào ngực hắn ta, khóc không thành tiếng: “Ca ca, ta cứ tưởng rằng huynh đã…”

Chương 171: C171: Chương 171