Tác giả:

Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…

Chương 177: C177: Chương 177

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Có mấy tên đàn ông thô lỗ mặc áo vải đang đứng trước kiệu, toàn thân tản ra một mùi mồ hôi bẩn thỉu và khí tức càn rỡ. Bọn chúng nhìn Thẩm Nguyệt chằm chằm bằng ánh mắt lang sói.Không khí xung quanh tựa như bị ngưng đọng. Có một cảm giác đè nén nồng nặc khiến Thẩm Nguyệt không thở nổi.Tên cầm đầu thấy mặt của Thẩm Nguyệt thì nhổ một cái: “Mẹ nó chứ, hóa ra là một con đàn bà xấu xí!”Thanh đao của hắn ta chĩa vào cổ họng Thẩm Nguyệt, lớn lối nói: “Ngươi tự mình đi ra hay là để ông đây bắt đi? Nhưng ta tự động thủ thì sẽ không thương hương tiếc ngọc đâu”.Thẩm Nguyệt bình tĩnh, không chút hoang mang mà chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi kiệu từng chút một.Bên ngoài nồng nặc mùi máu tươi.Có chuyện gì xảy ra?Đến khi nàng nhìn kỹ thì mới thấy bốn người kiệu phu đều bị giết, đang nằm trong vũng máu.Rõ ràng vừa nãy bọn họ vẫn khênh kiệu đưa nàng đi bình thường.Thẩm Nguyệt không phải chưa từng thấy cảnh tượng xác chết khắp nơi, máu me đầy đất, nhưng lúc ấy… đều là giả!Khi diễn thì máu trên đất chỉ là loại được đặc chế, không hề có mùi tanh tưởi đến mức muốn nôn như thế này, người nằm trên đất cũng đều là giả chết, không hề thê thảm, chết không nhắm mắt như thế này!Thẩm Nguyệt ý thức được, mọi chuyện nàng đang nhìn thấy đều là sự thật. Người chết thật, hơn nữa đều là máu thật.Nàng nhìn quanh, muốn tìm hình bóng của Ngọc Nghiên nhưng không thấy đâu. Nàng không hy vọng, tuyệt đối không hy vọng sẽ thấy Ngọc Nghiên trong vũng máu.Thẩm Nguyệt cố gắng kiềm chế cảm giác ghê tởm buồn nôn trong dạ dày, ức chế cả người không được run lên, nàng nhíu mày nhìn người cầm đầu, hỏi: “Các ngươi là ai?”Đối phương không trả lời, trực tiếp ra lệnh: “Bắt nàng ta lại cho ta!”Hai người đàn ông cầm dây thừng và vải bố tới, bộ dáng muốn trùm vào người Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt vung cùi chỏ đánh vào lồng ngực của một kẻ trong đó.Nàng ra tay bất ngờ, khiến một tên lảo đảo lui lại. Sau đó nàng quay lại bắt lấy cánh tay của tên kia, dùng sức kéo về sau.Tiếng xương răng rắc vang lên, Thẩm Nguyệt không thèm giật mí mắt.Tên cầm đầu thấy thế, không ngờ Thẩm Nguyệt lại có công phu, bèn vung đao về phía nàng. Thẩm Nguyệt ngước mắt nhìn, ánh mắt u tối, dùng tay không đón lấy.Máu me đầm đìa, nhiễm đỏ tay áo nàng.Nhưng nàng là một thai phụ, làm sao có thể là đối thủ của mấy tên đàn ông được. Đối phương rõ ràng là có chuẩn bị mà tới, chắc chắn sẽ không để nàng thoát.Cuối cùng, Thẩm Nguyệt không địch lại được, bị người tấn công từ phía sau. Phần gáy nàng tê rần, sau đó cả người mất đi tri giác.Đoàn người này động tác cực nhanh, Thẩm Nguyệt bị nhét vào bao, nhanh chóng rời khỏi đây. Bọn chúng đẩy xe ba gác rồi ra khỏi thành trước khi cửa thành đóng vào lúc mặt trời lặn.Trong con ngõ nhỏ im ắng.Đầy đất là máu tươi, thấy mà giật mình.Thật lâu sau, đáy kiệu mới có động đậy. Người bên dưới phải gắng sức mới đẩy được kiệu ra ngoài.

Có mấy tên đàn ông thô lỗ mặc áo vải đang đứng trước kiệu, toàn thân tản ra một mùi mồ hôi bẩn thỉu và khí tức càn rỡ. Bọn chúng nhìn Thẩm Nguyệt chằm chằm bằng ánh mắt lang sói.

Không khí xung quanh tựa như bị ngưng đọng. Có một cảm giác đè nén nồng nặc khiến Thẩm Nguyệt không thở nổi.

Tên cầm đầu thấy mặt của Thẩm Nguyệt thì nhổ một cái: “Mẹ nó chứ, hóa ra là một con đàn bà xấu xí!”

Thanh đao của hắn ta chĩa vào cổ họng Thẩm Nguyệt, lớn lối nói: “Ngươi tự mình đi ra hay là để ông đây bắt đi? Nhưng ta tự động thủ thì sẽ không thương hương tiếc ngọc đâu”.

Thẩm Nguyệt bình tĩnh, không chút hoang mang mà chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi kiệu từng chút một.

Bên ngoài nồng nặc mùi máu tươi.

Có chuyện gì xảy ra?

Đến khi nàng nhìn kỹ thì mới thấy bốn người kiệu phu đều bị giết, đang nằm trong vũng máu.

Rõ ràng vừa nãy bọn họ vẫn khênh kiệu đưa nàng đi bình thường.

Thẩm Nguyệt không phải chưa từng thấy cảnh tượng xác chết khắp nơi, máu me đầy đất, nhưng lúc ấy… đều là giả!

Khi diễn thì máu trên đất chỉ là loại được đặc chế, không hề có mùi tanh tưởi đến mức muốn nôn như thế này, người nằm trên đất cũng đều là giả chết, không hề thê thảm, chết không nhắm mắt như thế này!

Thẩm Nguyệt ý thức được, mọi chuyện nàng đang nhìn thấy đều là sự thật. Người chết thật, hơn nữa đều là máu thật.

Nàng nhìn quanh, muốn tìm hình bóng của Ngọc Nghiên nhưng không thấy đâu. Nàng không hy vọng, tuyệt đối không hy vọng sẽ thấy Ngọc Nghiên trong vũng máu.

Thẩm Nguyệt cố gắng kiềm chế cảm giác ghê tởm buồn nôn trong dạ dày, ức chế cả người không được run lên, nàng nhíu mày nhìn người cầm đầu, hỏi: “Các ngươi là ai?”

Đối phương không trả lời, trực tiếp ra lệnh: “Bắt nàng ta lại cho ta!”

Hai người đàn ông cầm dây thừng và vải bố tới, bộ dáng muốn trùm vào người Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt vung cùi chỏ đánh vào lồng ngực của một kẻ trong đó.

Nàng ra tay bất ngờ, khiến một tên lảo đảo lui lại. Sau đó nàng quay lại bắt lấy cánh tay của tên kia, dùng sức kéo về sau.

Tiếng xương răng rắc vang lên, Thẩm Nguyệt không thèm giật mí mắt.

Tên cầm đầu thấy thế, không ngờ Thẩm Nguyệt lại có công phu, bèn vung đao về phía nàng. Thẩm Nguyệt ngước mắt nhìn, ánh mắt u tối, dùng tay không đón lấy.

Máu me đầm đìa, nhiễm đỏ tay áo nàng.

Nhưng nàng là một thai phụ, làm sao có thể là đối thủ của mấy tên đàn ông được. Đối phương rõ ràng là có chuẩn bị mà tới, chắc chắn sẽ không để nàng thoát.

Cuối cùng, Thẩm Nguyệt không địch lại được, bị người tấn công từ phía sau. Phần gáy nàng tê rần, sau đó cả người mất đi tri giác.

Đoàn người này động tác cực nhanh, Thẩm Nguyệt bị nhét vào bao, nhanh chóng rời khỏi đây. Bọn chúng đẩy xe ba gác rồi ra khỏi thành trước khi cửa thành đóng vào lúc mặt trời lặn.

Trong con ngõ nhỏ im ắng.

Đầy đất là máu tươi, thấy mà giật mình.

Thật lâu sau, đáy kiệu mới có động đậy. Người bên dưới phải gắng sức mới đẩy được kiệu ra ngoài.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Có mấy tên đàn ông thô lỗ mặc áo vải đang đứng trước kiệu, toàn thân tản ra một mùi mồ hôi bẩn thỉu và khí tức càn rỡ. Bọn chúng nhìn Thẩm Nguyệt chằm chằm bằng ánh mắt lang sói.Không khí xung quanh tựa như bị ngưng đọng. Có một cảm giác đè nén nồng nặc khiến Thẩm Nguyệt không thở nổi.Tên cầm đầu thấy mặt của Thẩm Nguyệt thì nhổ một cái: “Mẹ nó chứ, hóa ra là một con đàn bà xấu xí!”Thanh đao của hắn ta chĩa vào cổ họng Thẩm Nguyệt, lớn lối nói: “Ngươi tự mình đi ra hay là để ông đây bắt đi? Nhưng ta tự động thủ thì sẽ không thương hương tiếc ngọc đâu”.Thẩm Nguyệt bình tĩnh, không chút hoang mang mà chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi kiệu từng chút một.Bên ngoài nồng nặc mùi máu tươi.Có chuyện gì xảy ra?Đến khi nàng nhìn kỹ thì mới thấy bốn người kiệu phu đều bị giết, đang nằm trong vũng máu.Rõ ràng vừa nãy bọn họ vẫn khênh kiệu đưa nàng đi bình thường.Thẩm Nguyệt không phải chưa từng thấy cảnh tượng xác chết khắp nơi, máu me đầy đất, nhưng lúc ấy… đều là giả!Khi diễn thì máu trên đất chỉ là loại được đặc chế, không hề có mùi tanh tưởi đến mức muốn nôn như thế này, người nằm trên đất cũng đều là giả chết, không hề thê thảm, chết không nhắm mắt như thế này!Thẩm Nguyệt ý thức được, mọi chuyện nàng đang nhìn thấy đều là sự thật. Người chết thật, hơn nữa đều là máu thật.Nàng nhìn quanh, muốn tìm hình bóng của Ngọc Nghiên nhưng không thấy đâu. Nàng không hy vọng, tuyệt đối không hy vọng sẽ thấy Ngọc Nghiên trong vũng máu.Thẩm Nguyệt cố gắng kiềm chế cảm giác ghê tởm buồn nôn trong dạ dày, ức chế cả người không được run lên, nàng nhíu mày nhìn người cầm đầu, hỏi: “Các ngươi là ai?”Đối phương không trả lời, trực tiếp ra lệnh: “Bắt nàng ta lại cho ta!”Hai người đàn ông cầm dây thừng và vải bố tới, bộ dáng muốn trùm vào người Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt vung cùi chỏ đánh vào lồng ngực của một kẻ trong đó.Nàng ra tay bất ngờ, khiến một tên lảo đảo lui lại. Sau đó nàng quay lại bắt lấy cánh tay của tên kia, dùng sức kéo về sau.Tiếng xương răng rắc vang lên, Thẩm Nguyệt không thèm giật mí mắt.Tên cầm đầu thấy thế, không ngờ Thẩm Nguyệt lại có công phu, bèn vung đao về phía nàng. Thẩm Nguyệt ngước mắt nhìn, ánh mắt u tối, dùng tay không đón lấy.Máu me đầm đìa, nhiễm đỏ tay áo nàng.Nhưng nàng là một thai phụ, làm sao có thể là đối thủ của mấy tên đàn ông được. Đối phương rõ ràng là có chuẩn bị mà tới, chắc chắn sẽ không để nàng thoát.Cuối cùng, Thẩm Nguyệt không địch lại được, bị người tấn công từ phía sau. Phần gáy nàng tê rần, sau đó cả người mất đi tri giác.Đoàn người này động tác cực nhanh, Thẩm Nguyệt bị nhét vào bao, nhanh chóng rời khỏi đây. Bọn chúng đẩy xe ba gác rồi ra khỏi thành trước khi cửa thành đóng vào lúc mặt trời lặn.Trong con ngõ nhỏ im ắng.Đầy đất là máu tươi, thấy mà giật mình.Thật lâu sau, đáy kiệu mới có động đậy. Người bên dưới phải gắng sức mới đẩy được kiệu ra ngoài.

Chương 177: C177: Chương 177