Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…
Chương 201: C201: Chương 201
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Thẩm Nguyệt đột nhiên cao giọng nói: “Ôi, Mi Vũ, góc váy ngươi có cái gì kia? Hình như là rắn”.Liễu Mi Vũ lập tức kêu lên, giậm chân vuốt mép váy.Kết quả Hương Lăng không cản kịp, Liễu Mi Vũ trượt chân, ngã vào hồ cái tõm.Liễu Mi Vũ sặc nước, giãy giụa trong hồ, Hương Lăng vội la lên cứu mạng, gọi những người khác.Thẩm Nguyệt thản nhiên đứng bên bờ, mỉm cười nhìn nàng ta: “Xem dáng vẻ sợ hãi của ngươi kìa, ta chỉ hoa mắt nhìn lầm thôi mà”.Nói xong, nàng dẫn Ngọc Nghiên nghênh ngang rời đi.Gương mặt ngập nước của Liễu Mi Vũ không che nổi hận thù, đạp nước gào lên: “Thẩm Nguyệt!”Nàng ta cứ tưởng Thẩm Nguyệt chắc chắn phải chết, nhưng không ngờ tiện nhân này lại quay về!Mấy ngày nay, Tần Như Lương đi kiếm tìm khắp nơi, không thèm để ý nàng ta.Tần Như Lương chưa từng lo lắng cho Thẩm Nguyệt như vậy! Chàng ấy chẳng phải luôn chán ghét Thẩm Nguyệt, không thèm hỏi thăm nàng ta bao giờ hay sao, thế mà bây giờ lại bôn ba khắp nơi vì nàng ta!Mà lúc này, nàng ta lại đường hoàng muốn bản thân chết đuối trong hồ!Trong lúc mọi người đang vội vàng cứu Liễu Mi Vũ ra khỏi hồ thì Thẩm Nguyệt vẫn đi dạo trong hoa viên như cũ.Sau khi Tần Như Lương quay về và biết chuyện thì đến tìm Thẩm Nguyệt hỏi tội: “Cô vừa về đã muốn làm loạn rồi đúng không?”Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta có đẩy nàng ta không? Là nàng ta tự trượt chân ngã xuống! Ta đã tốt bụng nhắc nhở, muốn trách thì cũng đừng có trách ta, hay trách hai cái chân của Mi Vũ không biết đi đường, làm nàng ta trẹo chân té ngã chứ. Ngươi nên xử lý hai cái chân của Mi Vũ, để xem lần sau có còn như thế hay không chứ!”Tần Như Lương: “Cô đừng có cưỡng từ đoạt lý!”Thẩm Nguyệt chống nạnh đứng trong Trì Xuân Uyển bày ra thế trận cãi nhau với Tần Như Lương, dùng hành động thực tế chứng minh cái gì gọi là cưỡng từ đoạt lý!Không ngờ đến hôm sau, trong cung truyền thánh chỉ đến, muốn tuyên Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt vào cung yết kiến. Tần Như Lương ở tiền viện tiếp chỉ.Lúc đó Thẩm Nguyệt còn đang ăn điểm tâm, liền mắc luôn ngụm cháo ở cổ họng.Gọi nàng vào cung yết kiến? Lại còn bảo nàng đi cùng Tần Như Lương?Thẩm Nguyệt chưa kịp ăn sáng xong thì Tần Như Lương đã lạnh lùng xuất hiện ở Trì Xuân Uyển trong bộ áo trắng. Thấy Thẩm Nguyệt không trang điểm chút gì, bèn phiền chán nói: “Ta đã phải người đến báo tin cho cô là hôm nay phải vào cung rồi mà, sao cô còn lề mề thế?”“Ta không muốn vào cung, thân thể ta khó chịu”, Thẩm Nguyệt từ chối.Nàng còn chưa có chuẩn bị gì trong chuyện này. Hoàng đế muốn gọi nàng đến chắc chắn là còn nghi ngờ về nàng.Tần Như Lương lạnh lẽo nói: “Thánh chỉ đã hạ, ai cho phép cô làm trái? Hôm qua thái y cũng đã tới, nói cơ thể cô rất khỏe mạnh, cô định kháng chỉ à?”Thẩm Nguyệt bực bội, nào còn tâm trạng ăn điểm tâm.Tần Như Lương lại cười khẩy: “Thẩm Nguyệt, cô sợ à?”Thẩm Nguyệt tức giận nói: “Sợ cái đếch, ta chỉ không muốn đi cùng ngươi thôi, nhìn cái mặt ngươi là ta đã mất hết khẩu vị rồi!”
Thẩm Nguyệt đột nhiên cao giọng nói: “Ôi, Mi Vũ, góc váy ngươi có cái gì kia? Hình như là rắn”.
Liễu Mi Vũ lập tức kêu lên, giậm chân vuốt mép váy.
Kết quả Hương Lăng không cản kịp, Liễu Mi Vũ trượt chân, ngã vào hồ cái tõm.
Liễu Mi Vũ sặc nước, giãy giụa trong hồ, Hương Lăng vội la lên cứu mạng, gọi những người khác.
Thẩm Nguyệt thản nhiên đứng bên bờ, mỉm cười nhìn nàng ta: “Xem dáng vẻ sợ hãi của ngươi kìa, ta chỉ hoa mắt nhìn lầm thôi mà”.
Nói xong, nàng dẫn Ngọc Nghiên nghênh ngang rời đi.
Gương mặt ngập nước của Liễu Mi Vũ không che nổi hận thù, đạp nước gào lên: “Thẩm Nguyệt!”
Nàng ta cứ tưởng Thẩm Nguyệt chắc chắn phải chết, nhưng không ngờ tiện nhân này lại quay về!
Mấy ngày nay, Tần Như Lương đi kiếm tìm khắp nơi, không thèm để ý nàng ta.
Tần Như Lương chưa từng lo lắng cho Thẩm Nguyệt như vậy! Chàng ấy chẳng phải luôn chán ghét Thẩm Nguyệt, không thèm hỏi thăm nàng ta bao giờ hay sao, thế mà bây giờ lại bôn ba khắp nơi vì nàng ta!
Mà lúc này, nàng ta lại đường hoàng muốn bản thân chết đuối trong hồ!
Trong lúc mọi người đang vội vàng cứu Liễu Mi Vũ ra khỏi hồ thì Thẩm Nguyệt vẫn đi dạo trong hoa viên như cũ.
Sau khi Tần Như Lương quay về và biết chuyện thì đến tìm Thẩm Nguyệt hỏi tội: “Cô vừa về đã muốn làm loạn rồi đúng không?”
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta có đẩy nàng ta không? Là nàng ta tự trượt chân ngã xuống! Ta đã tốt bụng nhắc nhở, muốn trách thì cũng đừng có trách ta, hay trách hai cái chân của Mi Vũ không biết đi đường, làm nàng ta trẹo chân té ngã chứ. Ngươi nên xử lý hai cái chân của Mi Vũ, để xem lần sau có còn như thế hay không chứ!”
Tần Như Lương: “Cô đừng có cưỡng từ đoạt lý!”
Thẩm Nguyệt chống nạnh đứng trong Trì Xuân Uyển bày ra thế trận cãi nhau với Tần Như Lương, dùng hành động thực tế chứng minh cái gì gọi là cưỡng từ đoạt lý!
Không ngờ đến hôm sau, trong cung truyền thánh chỉ đến, muốn tuyên Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt vào cung yết kiến. Tần Như Lương ở tiền viện tiếp chỉ.
Lúc đó Thẩm Nguyệt còn đang ăn điểm tâm, liền mắc luôn ngụm cháo ở cổ họng.
Gọi nàng vào cung yết kiến? Lại còn bảo nàng đi cùng Tần Như Lương?
Thẩm Nguyệt chưa kịp ăn sáng xong thì Tần Như Lương đã lạnh lùng xuất hiện ở Trì Xuân Uyển trong bộ áo trắng. Thấy Thẩm Nguyệt không trang điểm chút gì, bèn phiền chán nói: “Ta đã phải người đến báo tin cho cô là hôm nay phải vào cung rồi mà, sao cô còn lề mề thế?”
“Ta không muốn vào cung, thân thể ta khó chịu”, Thẩm Nguyệt từ chối.
Nàng còn chưa có chuẩn bị gì trong chuyện này. Hoàng đế muốn gọi nàng đến chắc chắn là còn nghi ngờ về nàng.
Tần Như Lương lạnh lẽo nói: “Thánh chỉ đã hạ, ai cho phép cô làm trái? Hôm qua thái y cũng đã tới, nói cơ thể cô rất khỏe mạnh, cô định kháng chỉ à?”
Thẩm Nguyệt bực bội, nào còn tâm trạng ăn điểm tâm.
Tần Như Lương lại cười khẩy: “Thẩm Nguyệt, cô sợ à?”
Thẩm Nguyệt tức giận nói: “Sợ cái đếch, ta chỉ không muốn đi cùng ngươi thôi, nhìn cái mặt ngươi là ta đã mất hết khẩu vị rồi!”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Thẩm Nguyệt đột nhiên cao giọng nói: “Ôi, Mi Vũ, góc váy ngươi có cái gì kia? Hình như là rắn”.Liễu Mi Vũ lập tức kêu lên, giậm chân vuốt mép váy.Kết quả Hương Lăng không cản kịp, Liễu Mi Vũ trượt chân, ngã vào hồ cái tõm.Liễu Mi Vũ sặc nước, giãy giụa trong hồ, Hương Lăng vội la lên cứu mạng, gọi những người khác.Thẩm Nguyệt thản nhiên đứng bên bờ, mỉm cười nhìn nàng ta: “Xem dáng vẻ sợ hãi của ngươi kìa, ta chỉ hoa mắt nhìn lầm thôi mà”.Nói xong, nàng dẫn Ngọc Nghiên nghênh ngang rời đi.Gương mặt ngập nước của Liễu Mi Vũ không che nổi hận thù, đạp nước gào lên: “Thẩm Nguyệt!”Nàng ta cứ tưởng Thẩm Nguyệt chắc chắn phải chết, nhưng không ngờ tiện nhân này lại quay về!Mấy ngày nay, Tần Như Lương đi kiếm tìm khắp nơi, không thèm để ý nàng ta.Tần Như Lương chưa từng lo lắng cho Thẩm Nguyệt như vậy! Chàng ấy chẳng phải luôn chán ghét Thẩm Nguyệt, không thèm hỏi thăm nàng ta bao giờ hay sao, thế mà bây giờ lại bôn ba khắp nơi vì nàng ta!Mà lúc này, nàng ta lại đường hoàng muốn bản thân chết đuối trong hồ!Trong lúc mọi người đang vội vàng cứu Liễu Mi Vũ ra khỏi hồ thì Thẩm Nguyệt vẫn đi dạo trong hoa viên như cũ.Sau khi Tần Như Lương quay về và biết chuyện thì đến tìm Thẩm Nguyệt hỏi tội: “Cô vừa về đã muốn làm loạn rồi đúng không?”Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta có đẩy nàng ta không? Là nàng ta tự trượt chân ngã xuống! Ta đã tốt bụng nhắc nhở, muốn trách thì cũng đừng có trách ta, hay trách hai cái chân của Mi Vũ không biết đi đường, làm nàng ta trẹo chân té ngã chứ. Ngươi nên xử lý hai cái chân của Mi Vũ, để xem lần sau có còn như thế hay không chứ!”Tần Như Lương: “Cô đừng có cưỡng từ đoạt lý!”Thẩm Nguyệt chống nạnh đứng trong Trì Xuân Uyển bày ra thế trận cãi nhau với Tần Như Lương, dùng hành động thực tế chứng minh cái gì gọi là cưỡng từ đoạt lý!Không ngờ đến hôm sau, trong cung truyền thánh chỉ đến, muốn tuyên Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt vào cung yết kiến. Tần Như Lương ở tiền viện tiếp chỉ.Lúc đó Thẩm Nguyệt còn đang ăn điểm tâm, liền mắc luôn ngụm cháo ở cổ họng.Gọi nàng vào cung yết kiến? Lại còn bảo nàng đi cùng Tần Như Lương?Thẩm Nguyệt chưa kịp ăn sáng xong thì Tần Như Lương đã lạnh lùng xuất hiện ở Trì Xuân Uyển trong bộ áo trắng. Thấy Thẩm Nguyệt không trang điểm chút gì, bèn phiền chán nói: “Ta đã phải người đến báo tin cho cô là hôm nay phải vào cung rồi mà, sao cô còn lề mề thế?”“Ta không muốn vào cung, thân thể ta khó chịu”, Thẩm Nguyệt từ chối.Nàng còn chưa có chuẩn bị gì trong chuyện này. Hoàng đế muốn gọi nàng đến chắc chắn là còn nghi ngờ về nàng.Tần Như Lương lạnh lẽo nói: “Thánh chỉ đã hạ, ai cho phép cô làm trái? Hôm qua thái y cũng đã tới, nói cơ thể cô rất khỏe mạnh, cô định kháng chỉ à?”Thẩm Nguyệt bực bội, nào còn tâm trạng ăn điểm tâm.Tần Như Lương lại cười khẩy: “Thẩm Nguyệt, cô sợ à?”Thẩm Nguyệt tức giận nói: “Sợ cái đếch, ta chỉ không muốn đi cùng ngươi thôi, nhìn cái mặt ngươi là ta đã mất hết khẩu vị rồi!”