Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…
Chương 213: C213: Chương 213
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Liễu Mi Vũ cúi đầu nép sát bên cạnh Tần Như Lương như con chim nhỏ đột nhiên ngẩng đầu, để lộ ra dung mạo động lòng người.Còn ai lại có dung mạo mê hoặc như vậy nữa, chỉ cần dùng ngón chân để đoán cũng có thể đoán ra đây chắc chắn là nhị phu nhân được Tần đại tướng quân hết mực sủng ái.Không ngờ hôm nay Tần Như Lương lại mang theo cả hai nữ nhân.Sau khi ngồi vào chỗ, mọi ánh mắt xung quanh dường như đều đổ dồn về phía này nhưng không có ai đến gần để trò chuyện.Trước đây Thẩm Nguyệt hiếm khi tiếp xúc với các phu nhân cùng tiểu thư này, Liễu Mi Vũ lại càng không có liên hệ gì với bọn họ.Chỉ có những nữ nhân này mới nói chuyện phiếm. Nam nhân không để ý đến nhiều chuyện như vậy.Ở đây có nhiều phu nhân cùng tiểu thư như vậy, làm gì có ai quan tâm để ý là gia quyến của nhà nào? Chỉ cần nhìn thấy dung mạo xinh đẹp một chút thì liền nhìn nhiều thêm một chút thôi.Thẩm Nguyệt đêm nay thực sự tự do tự tại, đã có Liễu Mi Vũ quấn quít với Tần Như Lương cho nên nàng không cần phải lo lắng diễn xuất gì.Bữa tiệc được bố trí trong ngự hoa viên rộng lớn, gió đêm thổi qua vô cùng mát mẻ.Giữa ngực hoa viên có một đài cao, đêm nay các nhạc công và vũ cơ trong cung sẽ biểu diễn hết mình trên đó.Trăm quan đều bắt đầu dâng lên hạ lễ, nói lời chúc mừng trong khi nhạc công và vũ cơ đang biểu diễn.Không ai quan tâm đến Thẩm Nguyệt cho nên nàng ăn uống rất vui vẻ.Nhưng trong cảnh tranh sáng tranh tối thì nàng lại sững sờ khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới một gốc cây.Người đó mặc y phục đen ngồi ở một góc khuất, ánh đèn xung quanh mờ ảo đến mức khiến cho người ta dễ dàng bỏ qua hắn.Thẩm Nguyệt không biết tại sao mình lại phát hiện ra hắn, có thể là do nàng cảm giác được ở hướng đó có một ánh mắt cứ dán lên người mình.Nàng quan sát một lúc thì liền giật mình.Người kia cũng phát hiện nàng đang nhìn hắn cho nên liền nâng chén rượu lên, đặt lên môi uống một hơi cạn sạch.Tô Vũ?Thẩm Nguyệt nghi ngờ rằng mình đã hoa mắt rồi. Google 𝐭гa𝔫g 𝔫à𝒚, đọc 𝔫ga𝒚 khô𝔫g q𝙪ả𝔫g cáo ﹎ Tг ùⅿTг𝙪𝒚ệ𝔫.𝑉𝔫 ﹎Sau bữa tối, bầu trời đêm bùng lên từng chùm pháo hoa.Lúc này trên đài đã chuẩn bị xuất hiện tiết mục hí khúc.Sau khi ăn xong và rời bàn thì ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi pháo hoa trên bầu trời đêm hoặc là các diễn viên hí kịch trên đài.Có người đi lướt qua Thẩm Nguyệt, dường như còn hơi huých vào tay nàng.Đến khi nàng phản ứng lại thì người kia đã đi rất xa, nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao ráo mảnh khảnh.Thẩm Nguyệt phát hiện trong tay mình có thêm một tờ giấy, trên đó có viết dòng chữ rất đẹp: hãy đến Viện Thái Học.Người ký tên trên tờ giấy là Liên Thanh Châu.Thẩm Nguyệt giật mình, nhanh chóng cất tờ giấy đi.
Liễu Mi Vũ cúi đầu nép sát bên cạnh Tần Như Lương như con chim nhỏ đột nhiên ngẩng đầu, để lộ ra dung mạo động lòng người.
Còn ai lại có dung mạo mê hoặc như vậy nữa, chỉ cần dùng ngón chân để đoán cũng có thể đoán ra đây chắc chắn là nhị phu nhân được Tần đại tướng quân hết mực sủng ái.
Không ngờ hôm nay Tần Như Lương lại mang theo cả hai nữ nhân.
Sau khi ngồi vào chỗ, mọi ánh mắt xung quanh dường như đều đổ dồn về phía này nhưng không có ai đến gần để trò chuyện.
Trước đây Thẩm Nguyệt hiếm khi tiếp xúc với các phu nhân cùng tiểu thư này, Liễu Mi Vũ lại càng không có liên hệ gì với bọn họ.
Chỉ có những nữ nhân này mới nói chuyện phiếm. Nam nhân không để ý đến nhiều chuyện như vậy.
Ở đây có nhiều phu nhân cùng tiểu thư như vậy, làm gì có ai quan tâm để ý là gia quyến của nhà nào? Chỉ cần nhìn thấy dung mạo xinh đẹp một chút thì liền nhìn nhiều thêm một chút thôi.
Thẩm Nguyệt đêm nay thực sự tự do tự tại, đã có Liễu Mi Vũ quấn quít với Tần Như Lương cho nên nàng không cần phải lo lắng diễn xuất gì.
Bữa tiệc được bố trí trong ngự hoa viên rộng lớn, gió đêm thổi qua vô cùng mát mẻ.
Giữa ngực hoa viên có một đài cao, đêm nay các nhạc công và vũ cơ trong cung sẽ biểu diễn hết mình trên đó.
Trăm quan đều bắt đầu dâng lên hạ lễ, nói lời chúc mừng trong khi nhạc công và vũ cơ đang biểu diễn.
Không ai quan tâm đến Thẩm Nguyệt cho nên nàng ăn uống rất vui vẻ.
Nhưng trong cảnh tranh sáng tranh tối thì nàng lại sững sờ khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới một gốc cây.
Người đó mặc y phục đen ngồi ở một góc khuất, ánh đèn xung quanh mờ ảo đến mức khiến cho người ta dễ dàng bỏ qua hắn.
Thẩm Nguyệt không biết tại sao mình lại phát hiện ra hắn, có thể là do nàng cảm giác được ở hướng đó có một ánh mắt cứ dán lên người mình.
Nàng quan sát một lúc thì liền giật mình.
Người kia cũng phát hiện nàng đang nhìn hắn cho nên liền nâng chén rượu lên, đặt lên môi uống một hơi cạn sạch.
Tô Vũ?
Thẩm Nguyệt nghi ngờ rằng mình đã hoa mắt rồi. Google 𝐭гa𝔫g 𝔫à𝒚, đọc 𝔫ga𝒚 khô𝔫g q𝙪ả𝔫g cáo ﹎ Tг ùⅿTг𝙪𝒚ệ𝔫.𝑉𝔫 ﹎
Sau bữa tối, bầu trời đêm bùng lên từng chùm pháo hoa.
Lúc này trên đài đã chuẩn bị xuất hiện tiết mục hí khúc.
Sau khi ăn xong và rời bàn thì ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi pháo hoa trên bầu trời đêm hoặc là các diễn viên hí kịch trên đài.
Có người đi lướt qua Thẩm Nguyệt, dường như còn hơi huých vào tay nàng.
Đến khi nàng phản ứng lại thì người kia đã đi rất xa, nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao ráo mảnh khảnh.
Thẩm Nguyệt phát hiện trong tay mình có thêm một tờ giấy, trên đó có viết dòng chữ rất đẹp: hãy đến Viện Thái Học.
Người ký tên trên tờ giấy là Liên Thanh Châu.
Thẩm Nguyệt giật mình, nhanh chóng cất tờ giấy đi.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Liễu Mi Vũ cúi đầu nép sát bên cạnh Tần Như Lương như con chim nhỏ đột nhiên ngẩng đầu, để lộ ra dung mạo động lòng người.Còn ai lại có dung mạo mê hoặc như vậy nữa, chỉ cần dùng ngón chân để đoán cũng có thể đoán ra đây chắc chắn là nhị phu nhân được Tần đại tướng quân hết mực sủng ái.Không ngờ hôm nay Tần Như Lương lại mang theo cả hai nữ nhân.Sau khi ngồi vào chỗ, mọi ánh mắt xung quanh dường như đều đổ dồn về phía này nhưng không có ai đến gần để trò chuyện.Trước đây Thẩm Nguyệt hiếm khi tiếp xúc với các phu nhân cùng tiểu thư này, Liễu Mi Vũ lại càng không có liên hệ gì với bọn họ.Chỉ có những nữ nhân này mới nói chuyện phiếm. Nam nhân không để ý đến nhiều chuyện như vậy.Ở đây có nhiều phu nhân cùng tiểu thư như vậy, làm gì có ai quan tâm để ý là gia quyến của nhà nào? Chỉ cần nhìn thấy dung mạo xinh đẹp một chút thì liền nhìn nhiều thêm một chút thôi.Thẩm Nguyệt đêm nay thực sự tự do tự tại, đã có Liễu Mi Vũ quấn quít với Tần Như Lương cho nên nàng không cần phải lo lắng diễn xuất gì.Bữa tiệc được bố trí trong ngự hoa viên rộng lớn, gió đêm thổi qua vô cùng mát mẻ.Giữa ngực hoa viên có một đài cao, đêm nay các nhạc công và vũ cơ trong cung sẽ biểu diễn hết mình trên đó.Trăm quan đều bắt đầu dâng lên hạ lễ, nói lời chúc mừng trong khi nhạc công và vũ cơ đang biểu diễn.Không ai quan tâm đến Thẩm Nguyệt cho nên nàng ăn uống rất vui vẻ.Nhưng trong cảnh tranh sáng tranh tối thì nàng lại sững sờ khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới một gốc cây.Người đó mặc y phục đen ngồi ở một góc khuất, ánh đèn xung quanh mờ ảo đến mức khiến cho người ta dễ dàng bỏ qua hắn.Thẩm Nguyệt không biết tại sao mình lại phát hiện ra hắn, có thể là do nàng cảm giác được ở hướng đó có một ánh mắt cứ dán lên người mình.Nàng quan sát một lúc thì liền giật mình.Người kia cũng phát hiện nàng đang nhìn hắn cho nên liền nâng chén rượu lên, đặt lên môi uống một hơi cạn sạch.Tô Vũ?Thẩm Nguyệt nghi ngờ rằng mình đã hoa mắt rồi. Google 𝐭гa𝔫g 𝔫à𝒚, đọc 𝔫ga𝒚 khô𝔫g q𝙪ả𝔫g cáo ﹎ Tг ùⅿTг𝙪𝒚ệ𝔫.𝑉𝔫 ﹎Sau bữa tối, bầu trời đêm bùng lên từng chùm pháo hoa.Lúc này trên đài đã chuẩn bị xuất hiện tiết mục hí khúc.Sau khi ăn xong và rời bàn thì ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi pháo hoa trên bầu trời đêm hoặc là các diễn viên hí kịch trên đài.Có người đi lướt qua Thẩm Nguyệt, dường như còn hơi huých vào tay nàng.Đến khi nàng phản ứng lại thì người kia đã đi rất xa, nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao ráo mảnh khảnh.Thẩm Nguyệt phát hiện trong tay mình có thêm một tờ giấy, trên đó có viết dòng chữ rất đẹp: hãy đến Viện Thái Học.Người ký tên trên tờ giấy là Liên Thanh Châu.Thẩm Nguyệt giật mình, nhanh chóng cất tờ giấy đi.