Tác giả:

Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…

Chương 246: C246: Chương 246

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Hắn ta cầm tách trà trong tay, xoay vài vòng, mắt nhìn tay Thẩm Nguyệt đang cân nhắc điều phối dược liệu nói: “Cô học y thuật bao giờ thế?”“Đại khái là lúc ta vẫn còn ngốc!”, Thẩm Nguyệt nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn đi bẩm báo với hoàng thượng?”“Cô nghĩ ta hèn hạ đến mức đó à?”Thẩm Nguyệt khẽ cười không phủ nhận.Một lúc sau, Tần Như Lương bỗng nói: “Cảm ơn cô đã chăm sóc ta mấy ngày vừa qua”.Thẩm Nguyệt dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn đối phương: “Ngươi nói gì?”“Cảm ơn cô đã chăm sóc ta!”, Tần Như Lương nhắc lại.Nhưng Thẩm Nguyệt lại nói: “Nói to lên, ta không nghe thấy”.Gân xanh trên trán Tần Như Lương giật giật: “Cô đừng có mà được nước lấn tới!”Thẩm Nguyệt bĩu môi, cười nhạt như không: “Thế này nha, nể tình ngươi cũng có chút thành ý, ta tặng ngươi một món quà”.“Quà gì?”“Mấy ngày này trong kinh thành đi tới đâu cũng thấy quan binh khiến bách tính hoảng loạn, đây là ý của tướng quân phải không?”Thần sắc Tần Như Lương thoáng trầm ngâm: “Ngày sinh thần của thái hậu mà trong cung xảy ra chuyện lớn như thế, cẩn thận một chút có gì không thỏa đáng?”Nghĩ như thế, đúng là chẳng có gì không thỏa đáng.“Không phải thích khách và gian tế đều bị tướng quân quét sạch rồi sao? Hay là còn kẻ nào đó vẫn chưa bắt được? Đồng bọn của thích khách?”, Thẩm Nguyệt hỏi.Tần Như Lương liếc mắt nhìn nàng rồi đáp: “Không phải chuyện mà cô nên hỏi thì chớ hỏi nhiều”.Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi tìm lâu như thế mà vẫn không tìm thấy, chưa biết chừng người ta trốn ở nơi mà ngươi không tưởng tượng ra đó. Ngươi chưa từng nghe câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất đó sao”.Tần Như Lương nheo mắt: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”Thẩm Nguyệt cười cười: “Hôm nay ta vô tình gặp Hương Lăng, nghe nàng ta nói bệnh của Mi Vũ đã khỏi rồi. Từ lần trước ra khỏi cung, tướng quân chưa từng gặp lại Mi Vũ, không thấy nhớ à?”Từ khi bận rộn hơn, Tần Như Lương không hề để tâm tới Liễu Mi Vũ, dù biết nàng ta đổ bệnh cũng không tới thăm, là bởi vì từ sau khi xảy ra chuyện trong cung, hắn ta không muốn đụng tới nữ nhi thường tình nữa.Liễu Mi Vũ khiến hắn ta cảm thấy thất vọng là thật, nhưng chung quy hắn ta vẫn yêu nàng ta, cũng là sự thật.Bây giờ nhớ tới Liễu Mi Vũ, Tần Như Lương không khỏi cảm thấy phiền lòng. .========== Truyện vừa hoàn thành ==========1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng2. Dù Có Gặp Lại3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)4. Khoảnh Khắc Năm Ấy=====================================Thẩm Nguyệt nhướn mày rồi bồi thêm: “Lần trước ngươi không vì giúp Mi Vũ mà hãm hại ta, ta biết cho dù trên đường có người làm chứng, nhưng nếu ngươi một lòng muốn thiên vị nàng ta, ngươi cũng đủ khả năng khiến mấy người làm chứng trên đường biến mất sạch sẽ. Nhưng ngươi không làm như vậy, cầm lên được, gánh vác được, cũng coi như quang minh lỗi lạc”.“Tần tướng quân yêu Mi Vũ đến vậy, tối hôm đó quả thực khiến ta mở rộng tầm mắt”.Tần Như Lương mím môi, không hề cảm thấy mừng vui vì lời nói của Thẩm Nguyệt: “Chắc hẳn cô cảm thấy rất nực cười nhỉ? Không chỉ riêng mình cô, tất cả mọi người đều cảm thấy nực cười, hà tất phải dùng những lời móc mỉa đó châm chọc ta”.

Hắn ta cầm tách trà trong tay, xoay vài vòng, mắt nhìn tay Thẩm Nguyệt đang cân nhắc điều phối dược liệu nói: “Cô học y thuật bao giờ thế?”

“Đại khái là lúc ta vẫn còn ngốc!”, Thẩm Nguyệt nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn đi bẩm báo với hoàng thượng?”

“Cô nghĩ ta hèn hạ đến mức đó à?”

Thẩm Nguyệt khẽ cười không phủ nhận.

Một lúc sau, Tần Như Lương bỗng nói: “Cảm ơn cô đã chăm sóc ta mấy ngày vừa qua”.

Thẩm Nguyệt dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn đối phương: “Ngươi nói gì?”

“Cảm ơn cô đã chăm sóc ta!”, Tần Như Lương nhắc lại.

Nhưng Thẩm Nguyệt lại nói: “Nói to lên, ta không nghe thấy”.

Gân xanh trên trán Tần Như Lương giật giật: “Cô đừng có mà được nước lấn tới!”

Thẩm Nguyệt bĩu môi, cười nhạt như không: “Thế này nha, nể tình ngươi cũng có chút thành ý, ta tặng ngươi một món quà”.

“Quà gì?”

“Mấy ngày này trong kinh thành đi tới đâu cũng thấy quan binh khiến bách tính hoảng loạn, đây là ý của tướng quân phải không?”

Thần sắc Tần Như Lương thoáng trầm ngâm: “Ngày sinh thần của thái hậu mà trong cung xảy ra chuyện lớn như thế, cẩn thận một chút có gì không thỏa đáng?”

Nghĩ như thế, đúng là chẳng có gì không thỏa đáng.

“Không phải thích khách và gian tế đều bị tướng quân quét sạch rồi sao? Hay là còn kẻ nào đó vẫn chưa bắt được? Đồng bọn của thích khách?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

Tần Như Lương liếc mắt nhìn nàng rồi đáp: “Không phải chuyện mà cô nên hỏi thì chớ hỏi nhiều”.

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi tìm lâu như thế mà vẫn không tìm thấy, chưa biết chừng người ta trốn ở nơi mà ngươi không tưởng tượng ra đó. Ngươi chưa từng nghe câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất đó sao”.

Tần Như Lương nheo mắt: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Thẩm Nguyệt cười cười: “Hôm nay ta vô tình gặp Hương Lăng, nghe nàng ta nói bệnh của Mi Vũ đã khỏi rồi. Từ lần trước ra khỏi cung, tướng quân chưa từng gặp lại Mi Vũ, không thấy nhớ à?”

Từ khi bận rộn hơn, Tần Như Lương không hề để tâm tới Liễu Mi Vũ, dù biết nàng ta đổ bệnh cũng không tới thăm, là bởi vì từ sau khi xảy ra chuyện trong cung, hắn ta không muốn đụng tới nữ nhi thường tình nữa.

Liễu Mi Vũ khiến hắn ta cảm thấy thất vọng là thật, nhưng chung quy hắn ta vẫn yêu nàng ta, cũng là sự thật.

Bây giờ nhớ tới Liễu Mi Vũ, Tần Như Lương không khỏi cảm thấy phiền lòng. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng

2. Dù Có Gặp Lại

3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

4. Khoảnh Khắc Năm Ấy

=====================================

Thẩm Nguyệt nhướn mày rồi bồi thêm: “Lần trước ngươi không vì giúp Mi Vũ mà hãm hại ta, ta biết cho dù trên đường có người làm chứng, nhưng nếu ngươi một lòng muốn thiên vị nàng ta, ngươi cũng đủ khả năng khiến mấy người làm chứng trên đường biến mất sạch sẽ. Nhưng ngươi không làm như vậy, cầm lên được, gánh vác được, cũng coi như quang minh lỗi lạc”.

“Tần tướng quân yêu Mi Vũ đến vậy, tối hôm đó quả thực khiến ta mở rộng tầm mắt”.

Tần Như Lương mím môi, không hề cảm thấy mừng vui vì lời nói của Thẩm Nguyệt: “Chắc hẳn cô cảm thấy rất nực cười nhỉ? Không chỉ riêng mình cô, tất cả mọi người đều cảm thấy nực cười, hà tất phải dùng những lời móc mỉa đó châm chọc ta”.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Hắn ta cầm tách trà trong tay, xoay vài vòng, mắt nhìn tay Thẩm Nguyệt đang cân nhắc điều phối dược liệu nói: “Cô học y thuật bao giờ thế?”“Đại khái là lúc ta vẫn còn ngốc!”, Thẩm Nguyệt nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn đi bẩm báo với hoàng thượng?”“Cô nghĩ ta hèn hạ đến mức đó à?”Thẩm Nguyệt khẽ cười không phủ nhận.Một lúc sau, Tần Như Lương bỗng nói: “Cảm ơn cô đã chăm sóc ta mấy ngày vừa qua”.Thẩm Nguyệt dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn đối phương: “Ngươi nói gì?”“Cảm ơn cô đã chăm sóc ta!”, Tần Như Lương nhắc lại.Nhưng Thẩm Nguyệt lại nói: “Nói to lên, ta không nghe thấy”.Gân xanh trên trán Tần Như Lương giật giật: “Cô đừng có mà được nước lấn tới!”Thẩm Nguyệt bĩu môi, cười nhạt như không: “Thế này nha, nể tình ngươi cũng có chút thành ý, ta tặng ngươi một món quà”.“Quà gì?”“Mấy ngày này trong kinh thành đi tới đâu cũng thấy quan binh khiến bách tính hoảng loạn, đây là ý của tướng quân phải không?”Thần sắc Tần Như Lương thoáng trầm ngâm: “Ngày sinh thần của thái hậu mà trong cung xảy ra chuyện lớn như thế, cẩn thận một chút có gì không thỏa đáng?”Nghĩ như thế, đúng là chẳng có gì không thỏa đáng.“Không phải thích khách và gian tế đều bị tướng quân quét sạch rồi sao? Hay là còn kẻ nào đó vẫn chưa bắt được? Đồng bọn của thích khách?”, Thẩm Nguyệt hỏi.Tần Như Lương liếc mắt nhìn nàng rồi đáp: “Không phải chuyện mà cô nên hỏi thì chớ hỏi nhiều”.Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi tìm lâu như thế mà vẫn không tìm thấy, chưa biết chừng người ta trốn ở nơi mà ngươi không tưởng tượng ra đó. Ngươi chưa từng nghe câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất đó sao”.Tần Như Lương nheo mắt: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”Thẩm Nguyệt cười cười: “Hôm nay ta vô tình gặp Hương Lăng, nghe nàng ta nói bệnh của Mi Vũ đã khỏi rồi. Từ lần trước ra khỏi cung, tướng quân chưa từng gặp lại Mi Vũ, không thấy nhớ à?”Từ khi bận rộn hơn, Tần Như Lương không hề để tâm tới Liễu Mi Vũ, dù biết nàng ta đổ bệnh cũng không tới thăm, là bởi vì từ sau khi xảy ra chuyện trong cung, hắn ta không muốn đụng tới nữ nhi thường tình nữa.Liễu Mi Vũ khiến hắn ta cảm thấy thất vọng là thật, nhưng chung quy hắn ta vẫn yêu nàng ta, cũng là sự thật.Bây giờ nhớ tới Liễu Mi Vũ, Tần Như Lương không khỏi cảm thấy phiền lòng. .========== Truyện vừa hoàn thành ==========1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng2. Dù Có Gặp Lại3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)4. Khoảnh Khắc Năm Ấy=====================================Thẩm Nguyệt nhướn mày rồi bồi thêm: “Lần trước ngươi không vì giúp Mi Vũ mà hãm hại ta, ta biết cho dù trên đường có người làm chứng, nhưng nếu ngươi một lòng muốn thiên vị nàng ta, ngươi cũng đủ khả năng khiến mấy người làm chứng trên đường biến mất sạch sẽ. Nhưng ngươi không làm như vậy, cầm lên được, gánh vác được, cũng coi như quang minh lỗi lạc”.“Tần tướng quân yêu Mi Vũ đến vậy, tối hôm đó quả thực khiến ta mở rộng tầm mắt”.Tần Như Lương mím môi, không hề cảm thấy mừng vui vì lời nói của Thẩm Nguyệt: “Chắc hẳn cô cảm thấy rất nực cười nhỉ? Không chỉ riêng mình cô, tất cả mọi người đều cảm thấy nực cười, hà tất phải dùng những lời móc mỉa đó châm chọc ta”.

Chương 246: C246: Chương 246