Tác giả:

Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…

Chương 270: C270: Chương 270

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Tần Như Lương chắp tay, nói khẽ: “Tình hình của Thẩm Nguyệt không tốt, Liên Thanh Châu là người bạn duy nhất của Thẩm Nguyệt lúc này, hắn đi thăm lại khiến nàng khỏe lại thì sao?”Thẩm Nguyệt đã cứu mạng Liễu Mi Vũ, hắn ta nợ Thẩm Nguyệt.Vậy để cha đứa bé đến thăm hai mẹ con thì cũng là điều nên làm, chẳng qua hắn ta lại cảm thấy một loại đau khổ khó nói.Liên Thanh Châu đến thăm với danh nghĩa bạn bè cũng là điều dễ hiểu.Quản gia hiểu được, công chúa bình thường cô độc ít kết bạn, nếu có bạn bè tới thăm thì chắc sẽ rất vui, nói không chừng còn mau khỏe lại.Thẩm Nguyệt bị thương nặng, không khí trong phủ cũng trầm đi nhiều.Quản gia ra ngoài cửa đón Liên Thanh Châu vào trong, nói: “Tướng quân có lệnh, Liên công tử đến thì có thể vào thăm công chúa”.Liên Thanh Châu hơi sững sờ.Lúc trước Tần Như Lương phòng hắn như phòng ma, sao giờ lại thả cửa thế?Nhưng Liên Thanh Châu đương nhiên muốn vào thăm Thẩm Nguyệt.Kết quả lại phát hiện bệnh tình của Thẩm Nguyệt còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, nàng mê man chưa từng tỉnh lại.Ngọc Nghiên tiều tụy vô cùng, thấy Liên Thanh Châu đến thì hai mắt ửng đỏ, cố gắng không khóc thành tiếng.Lúc này, vú nuôi ôm đứa bé đi ti sữa.Liên Thanh Châu ngồi trong phòng một hồi, cảm thấy rất đau lòng: “Sao cô không nói cho ta biết tình trạng của công chúa?”“Là công chúa không cho nói”, Ngọc Nghiên trả lời: “Từ sau khi sinh đến giờ, bệnh tình của công chúa cứ như vậy, đại phu đến bao nhiêu lần cũng thế”.Nếu hôm nay Liên Thanh Châu không tới thì cũng sẽ không biết được tình huống cụ thể ra sao.Vú nuôi cho bú xong thì đặt đứa bé lại bên cạnh Thẩm Nguyệt.Liên Thanh Châu cứ cảm thấy là lạ ở đâu đó, vú nuôi lúc này mới bảo: “Sao đứa bé này đói bụng cũng không biết khóc vậy?”Nếu không phải đứa bé ăn rất hung mãnh thì vú nuôi cũng không biết là nó đang đói.Hai ngày này đều tìm vú nuôi tạm thời cho bé bú, chắc là không để bé đói nên mới không phát hiện ra.Nghe vậy, Liên Thanh Châu mới phản ứng lại.Sở dĩ là lạ là bởi vì không nghe thấy tiếng khóc!Ngọc Nghiên nói: “Ta cũng không biết vì sao, từ khi sinh ra thì nó không hề khóc, bà đỡ có xách nách hay chân thì nó cũng không khóc”.Ngọc Nghiên lo lắng trong lòng, chẳng lẽ đây là một đứa câm điếc?Nhưng nàng ta không nói ra, đứa bé còn nhỏ, đại phu cũng không biết được.Vú nuôi cũng thử mấy cách muốn cho đứa bé khóc, nói là khóc càng lớn thì càng khỏe, sau này mới khỏe mạnh, sung sức.Nhưng vú nuôi làm mọi cách mà bé cũng không khóc.Thậm chí chờ đến khi đứa bé vừa ngủ say, lại gọi nó tỉnh, nó cũng chẳng có tí bất mãn nào, chỉ rũ mắt một chút rồi ngủ tiếp.

Tần Như Lương chắp tay, nói khẽ: “Tình hình của Thẩm Nguyệt không tốt, Liên Thanh Châu là người bạn duy nhất của Thẩm Nguyệt lúc này, hắn đi thăm lại khiến nàng khỏe lại thì sao?”

Thẩm Nguyệt đã cứu mạng Liễu Mi Vũ, hắn ta nợ Thẩm Nguyệt.

Vậy để cha đứa bé đến thăm hai mẹ con thì cũng là điều nên làm, chẳng qua hắn ta lại cảm thấy một loại đau khổ khó nói.

Liên Thanh Châu đến thăm với danh nghĩa bạn bè cũng là điều dễ hiểu.

Quản gia hiểu được, công chúa bình thường cô độc ít kết bạn, nếu có bạn bè tới thăm thì chắc sẽ rất vui, nói không chừng còn mau khỏe lại.

Thẩm Nguyệt bị thương nặng, không khí trong phủ cũng trầm đi nhiều.

Quản gia ra ngoài cửa đón Liên Thanh Châu vào trong, nói: “Tướng quân có lệnh, Liên công tử đến thì có thể vào thăm công chúa”.

Liên Thanh Châu hơi sững sờ.

Lúc trước Tần Như Lương phòng hắn như phòng ma, sao giờ lại thả cửa thế?

Nhưng Liên Thanh Châu đương nhiên muốn vào thăm Thẩm Nguyệt.

Kết quả lại phát hiện bệnh tình của Thẩm Nguyệt còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, nàng mê man chưa từng tỉnh lại.

Ngọc Nghiên tiều tụy vô cùng, thấy Liên Thanh Châu đến thì hai mắt ửng đỏ, cố gắng không khóc thành tiếng.

Lúc này, vú nuôi ôm đứa bé đi ti sữa.

Liên Thanh Châu ngồi trong phòng một hồi, cảm thấy rất đau lòng: “Sao cô không nói cho ta biết tình trạng của công chúa?”

“Là công chúa không cho nói”, Ngọc Nghiên trả lời: “Từ sau khi sinh đến giờ, bệnh tình của công chúa cứ như vậy, đại phu đến bao nhiêu lần cũng thế”.

Nếu hôm nay Liên Thanh Châu không tới thì cũng sẽ không biết được tình huống cụ thể ra sao.

Vú nuôi cho bú xong thì đặt đứa bé lại bên cạnh Thẩm Nguyệt.

Liên Thanh Châu cứ cảm thấy là lạ ở đâu đó, vú nuôi lúc này mới bảo: “Sao đứa bé này đói bụng cũng không biết khóc vậy?”

Nếu không phải đứa bé ăn rất hung mãnh thì vú nuôi cũng không biết là nó đang đói.

Hai ngày này đều tìm vú nuôi tạm thời cho bé bú, chắc là không để bé đói nên mới không phát hiện ra.

Nghe vậy, Liên Thanh Châu mới phản ứng lại.

Sở dĩ là lạ là bởi vì không nghe thấy tiếng khóc!

Ngọc Nghiên nói: “Ta cũng không biết vì sao, từ khi sinh ra thì nó không hề khóc, bà đỡ có xách nách hay chân thì nó cũng không khóc”.

Ngọc Nghiên lo lắng trong lòng, chẳng lẽ đây là một đứa câm điếc?

Nhưng nàng ta không nói ra, đứa bé còn nhỏ, đại phu cũng không biết được.

Vú nuôi cũng thử mấy cách muốn cho đứa bé khóc, nói là khóc càng lớn thì càng khỏe, sau này mới khỏe mạnh, sung sức.

Nhưng vú nuôi làm mọi cách mà bé cũng không khóc.

Thậm chí chờ đến khi đứa bé vừa ngủ say, lại gọi nó tỉnh, nó cũng chẳng có tí bất mãn nào, chỉ rũ mắt một chút rồi ngủ tiếp.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Tần Như Lương chắp tay, nói khẽ: “Tình hình của Thẩm Nguyệt không tốt, Liên Thanh Châu là người bạn duy nhất của Thẩm Nguyệt lúc này, hắn đi thăm lại khiến nàng khỏe lại thì sao?”Thẩm Nguyệt đã cứu mạng Liễu Mi Vũ, hắn ta nợ Thẩm Nguyệt.Vậy để cha đứa bé đến thăm hai mẹ con thì cũng là điều nên làm, chẳng qua hắn ta lại cảm thấy một loại đau khổ khó nói.Liên Thanh Châu đến thăm với danh nghĩa bạn bè cũng là điều dễ hiểu.Quản gia hiểu được, công chúa bình thường cô độc ít kết bạn, nếu có bạn bè tới thăm thì chắc sẽ rất vui, nói không chừng còn mau khỏe lại.Thẩm Nguyệt bị thương nặng, không khí trong phủ cũng trầm đi nhiều.Quản gia ra ngoài cửa đón Liên Thanh Châu vào trong, nói: “Tướng quân có lệnh, Liên công tử đến thì có thể vào thăm công chúa”.Liên Thanh Châu hơi sững sờ.Lúc trước Tần Như Lương phòng hắn như phòng ma, sao giờ lại thả cửa thế?Nhưng Liên Thanh Châu đương nhiên muốn vào thăm Thẩm Nguyệt.Kết quả lại phát hiện bệnh tình của Thẩm Nguyệt còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, nàng mê man chưa từng tỉnh lại.Ngọc Nghiên tiều tụy vô cùng, thấy Liên Thanh Châu đến thì hai mắt ửng đỏ, cố gắng không khóc thành tiếng.Lúc này, vú nuôi ôm đứa bé đi ti sữa.Liên Thanh Châu ngồi trong phòng một hồi, cảm thấy rất đau lòng: “Sao cô không nói cho ta biết tình trạng của công chúa?”“Là công chúa không cho nói”, Ngọc Nghiên trả lời: “Từ sau khi sinh đến giờ, bệnh tình của công chúa cứ như vậy, đại phu đến bao nhiêu lần cũng thế”.Nếu hôm nay Liên Thanh Châu không tới thì cũng sẽ không biết được tình huống cụ thể ra sao.Vú nuôi cho bú xong thì đặt đứa bé lại bên cạnh Thẩm Nguyệt.Liên Thanh Châu cứ cảm thấy là lạ ở đâu đó, vú nuôi lúc này mới bảo: “Sao đứa bé này đói bụng cũng không biết khóc vậy?”Nếu không phải đứa bé ăn rất hung mãnh thì vú nuôi cũng không biết là nó đang đói.Hai ngày này đều tìm vú nuôi tạm thời cho bé bú, chắc là không để bé đói nên mới không phát hiện ra.Nghe vậy, Liên Thanh Châu mới phản ứng lại.Sở dĩ là lạ là bởi vì không nghe thấy tiếng khóc!Ngọc Nghiên nói: “Ta cũng không biết vì sao, từ khi sinh ra thì nó không hề khóc, bà đỡ có xách nách hay chân thì nó cũng không khóc”.Ngọc Nghiên lo lắng trong lòng, chẳng lẽ đây là một đứa câm điếc?Nhưng nàng ta không nói ra, đứa bé còn nhỏ, đại phu cũng không biết được.Vú nuôi cũng thử mấy cách muốn cho đứa bé khóc, nói là khóc càng lớn thì càng khỏe, sau này mới khỏe mạnh, sung sức.Nhưng vú nuôi làm mọi cách mà bé cũng không khóc.Thậm chí chờ đến khi đứa bé vừa ngủ say, lại gọi nó tỉnh, nó cũng chẳng có tí bất mãn nào, chỉ rũ mắt một chút rồi ngủ tiếp.

Chương 270: C270: Chương 270