Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…
Chương 279: C279: Chương 279
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Trong sân khá lộn xộn, dưới nền đất rải rác đầy mảnh vải vụn cùng sợi tóc của phụ nữ.Có thể thấy cuộc ẩu đả ở đây trước đó dữ dội đến mức nào.Liễu Mi Vũ và Hương Lăng đều bị thương, lúc này đại phu đang xử lý vết thương cho Liễu Mi Vũ ở trong phòng, Tần Như Lương chắp tay đứng trong viện, sắc mặt u ám.Ngọc Nghiên đang quỳ trong viện, trên mặt bầm tím, khóe môi sưng lên, trên thân có vết thương, máu thấm ra ngoài, quần áo rách nát.Nàng ta cúi đầu lặng im không nói.Trong phòng lại vang lên tiếng khóc oan ức của Liễu Mi Vũ.Tay Hương Lăng bị con dao găm cắt trúng, sau khi được băng bó qua loa thì nàng ta đã ra cửa.Hiện giờ con dao đó bị vứt dưới đất, lưỡi dao còn dính máu.Hương Lăng định đưa đơn thuốc đại phu đưa cho hạ nhân để đi sắc thuốc.Không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thẩm Nguyệt đang bước vào Phù Dung Uyển, sắc mặt Hương Lăng tái nhợt như nhìn thấy ma, sau đó vội vàng đảo lảo chạy vào phòng nói cho Liễu Mi Vũ.Tần Như Lương chú ý đến phản ứng của Hương Lăng, xoay thân thì nhìn thấy Thẩm Nguyệt, hắn ta có chút sửng sốt.Thẩm Nguyệt búi tóc bằng trâm cài màu xanh, khuôn mặt vốn dĩ có vết sẹo vắt ngang nay đã trở nên trắng trẻo mịn màng, không còn dấu vết gì cả.Nàng đã khôi phục gương mặt Thẩm Nguyệt ngốc ngày xưa đã sở hữuVẫn thanh lệ nhưng không còn vẻ ngây thơ, ánh mắt sâu thẳm.Nàng không cần hao tâm tốn sức dán sẹo để che giấu nữa, lúc đó làm thế chỉ vì muốn tiện cho bản thân hành động thôi.Nhưng giờ nàng đã sinh con rồi, từ nay về sau, nàng chỉ cần làm hài lòng bản thân mình thôi.Đến khi Liễu Mi Vũ được Hương Lăng dìu ra ngoài, nàng ta không dám tin khi thấy ánh mắt Tần Như Lương đang hướng về phía Thẩm Nguyệt, nhìn chằm chằm cả một lúc lâu vẫn không dời mắt đi.Thẩm Nguyệt nhìn Ngọc Nghiên dưới đất một lúc rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Liễu Mi Vũ đứng trước cửa.Liễu Mi Vũ đảo lảo hai bước, sắc mặt còn khó coi hơn cả Hương Lăng.Tại sao, tại sao nàng ta đã tốn biết bao công sức mà Thẩm Nguyệt vẫn sống tốt, nhan sắc còn đẹp hơn trước.Có lẽ trước đây Thẩm Nguyệt luôn tỏ ra mình khờ dại ngu ngốc khiến người khác dễ dàng bỏ qua nhan sắc của mình, nhưng bây giờ Thẩm Nguyệt đã khác hoàn toàn, cả người nàng đều toát lên lý trí và sự tỉnh táo mà ít ai có thể có.Thẩm Nguyệt híp mắt nhận ra Liễu Mi Vũ bị thương, nhưng mấy vết thương trên người nàng ta cộng lại không bằng vết thương và sưng tấy trên người Ngọc Nghiên.Thẩm Nguyệt đi đến cạnh Ngọc Nghiên, Ngọc Nghiên đang rũ đầu, phát hiện bên cạnh xuất hiện một đôi chân thì nàng ta lập tức ngẩng lên, sau khi nhìn thấy Thẩm Nguyệt, nàng ta mấp máy môi nhưng không nói nên lời.Thẩm Nguyệt hơi cúi người xuống, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm tỳ nữ nhà mình lên, nhìn kỹ các vết thương trên mặt, ánh mắt toát ra sự lạnh lùng nhưng lại khẽ nói: “Ai làm?”Ngọc Nghiên nghẹn họng, giơ tay lên chỉ vào Liễu Mi Vũ và Hương Lăng.Thẩm Nguyệt buông cằm nàng ta ra nói: “Đứng lên”.Ngọc Nghiên cử động hai chân, Tần Như Lương lại nói: “Một con nha đầu mà cũng dám ra tay đánh phu nhân, là nàng ta có lỗi trước, quỳ trong viện cũng là lẽ đương nhiên”.Thẩm Nguyệt làm như xung quanh không có ai nói: “Đứng lên!”
Trong sân khá lộn xộn, dưới nền đất rải rác đầy mảnh vải vụn cùng sợi tóc của phụ nữ.
Có thể thấy cuộc ẩu đả ở đây trước đó dữ dội đến mức nào.
Liễu Mi Vũ và Hương Lăng đều bị thương, lúc này đại phu đang xử lý vết thương cho Liễu Mi Vũ ở trong phòng, Tần Như Lương chắp tay đứng trong viện, sắc mặt u ám.
Ngọc Nghiên đang quỳ trong viện, trên mặt bầm tím, khóe môi sưng lên, trên thân có vết thương, máu thấm ra ngoài, quần áo rách nát.
Nàng ta cúi đầu lặng im không nói.
Trong phòng lại vang lên tiếng khóc oan ức của Liễu Mi Vũ.
Tay Hương Lăng bị con dao găm cắt trúng, sau khi được băng bó qua loa thì nàng ta đã ra cửa.
Hiện giờ con dao đó bị vứt dưới đất, lưỡi dao còn dính máu.
Hương Lăng định đưa đơn thuốc đại phu đưa cho hạ nhân để đi sắc thuốc.
Không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thẩm Nguyệt đang bước vào Phù Dung Uyển, sắc mặt Hương Lăng tái nhợt như nhìn thấy ma, sau đó vội vàng đảo lảo chạy vào phòng nói cho Liễu Mi Vũ.
Tần Như Lương chú ý đến phản ứng của Hương Lăng, xoay thân thì nhìn thấy Thẩm Nguyệt, hắn ta có chút sửng sốt.
Thẩm Nguyệt búi tóc bằng trâm cài màu xanh, khuôn mặt vốn dĩ có vết sẹo vắt ngang nay đã trở nên trắng trẻo mịn màng, không còn dấu vết gì cả.
Nàng đã khôi phục gương mặt Thẩm Nguyệt ngốc ngày xưa đã sở hữu
Vẫn thanh lệ nhưng không còn vẻ ngây thơ, ánh mắt sâu thẳm.
Nàng không cần hao tâm tốn sức dán sẹo để che giấu nữa, lúc đó làm thế chỉ vì muốn tiện cho bản thân hành động thôi.
Nhưng giờ nàng đã sinh con rồi, từ nay về sau, nàng chỉ cần làm hài lòng bản thân mình thôi.
Đến khi Liễu Mi Vũ được Hương Lăng dìu ra ngoài, nàng ta không dám tin khi thấy ánh mắt Tần Như Lương đang hướng về phía Thẩm Nguyệt, nhìn chằm chằm cả một lúc lâu vẫn không dời mắt đi.
Thẩm Nguyệt nhìn Ngọc Nghiên dưới đất một lúc rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Liễu Mi Vũ đứng trước cửa.
Liễu Mi Vũ đảo lảo hai bước, sắc mặt còn khó coi hơn cả Hương Lăng.
Tại sao, tại sao nàng ta đã tốn biết bao công sức mà Thẩm Nguyệt vẫn sống tốt, nhan sắc còn đẹp hơn trước.
Có lẽ trước đây Thẩm Nguyệt luôn tỏ ra mình khờ dại ngu ngốc khiến người khác dễ dàng bỏ qua nhan sắc của mình, nhưng bây giờ Thẩm Nguyệt đã khác hoàn toàn, cả người nàng đều toát lên lý trí và sự tỉnh táo mà ít ai có thể có.
Thẩm Nguyệt híp mắt nhận ra Liễu Mi Vũ bị thương, nhưng mấy vết thương trên người nàng ta cộng lại không bằng vết thương và sưng tấy trên người Ngọc Nghiên.
Thẩm Nguyệt đi đến cạnh Ngọc Nghiên, Ngọc Nghiên đang rũ đầu, phát hiện bên cạnh xuất hiện một đôi chân thì nàng ta lập tức ngẩng lên, sau khi nhìn thấy Thẩm Nguyệt, nàng ta mấp máy môi nhưng không nói nên lời.
Thẩm Nguyệt hơi cúi người xuống, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm tỳ nữ nhà mình lên, nhìn kỹ các vết thương trên mặt, ánh mắt toát ra sự lạnh lùng nhưng lại khẽ nói: “Ai làm?”
Ngọc Nghiên nghẹn họng, giơ tay lên chỉ vào Liễu Mi Vũ và Hương Lăng.
Thẩm Nguyệt buông cằm nàng ta ra nói: “Đứng lên”.
Ngọc Nghiên cử động hai chân, Tần Như Lương lại nói: “Một con nha đầu mà cũng dám ra tay đánh phu nhân, là nàng ta có lỗi trước, quỳ trong viện cũng là lẽ đương nhiên”.
Thẩm Nguyệt làm như xung quanh không có ai nói: “Đứng lên!”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Trong sân khá lộn xộn, dưới nền đất rải rác đầy mảnh vải vụn cùng sợi tóc của phụ nữ.Có thể thấy cuộc ẩu đả ở đây trước đó dữ dội đến mức nào.Liễu Mi Vũ và Hương Lăng đều bị thương, lúc này đại phu đang xử lý vết thương cho Liễu Mi Vũ ở trong phòng, Tần Như Lương chắp tay đứng trong viện, sắc mặt u ám.Ngọc Nghiên đang quỳ trong viện, trên mặt bầm tím, khóe môi sưng lên, trên thân có vết thương, máu thấm ra ngoài, quần áo rách nát.Nàng ta cúi đầu lặng im không nói.Trong phòng lại vang lên tiếng khóc oan ức của Liễu Mi Vũ.Tay Hương Lăng bị con dao găm cắt trúng, sau khi được băng bó qua loa thì nàng ta đã ra cửa.Hiện giờ con dao đó bị vứt dưới đất, lưỡi dao còn dính máu.Hương Lăng định đưa đơn thuốc đại phu đưa cho hạ nhân để đi sắc thuốc.Không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thẩm Nguyệt đang bước vào Phù Dung Uyển, sắc mặt Hương Lăng tái nhợt như nhìn thấy ma, sau đó vội vàng đảo lảo chạy vào phòng nói cho Liễu Mi Vũ.Tần Như Lương chú ý đến phản ứng của Hương Lăng, xoay thân thì nhìn thấy Thẩm Nguyệt, hắn ta có chút sửng sốt.Thẩm Nguyệt búi tóc bằng trâm cài màu xanh, khuôn mặt vốn dĩ có vết sẹo vắt ngang nay đã trở nên trắng trẻo mịn màng, không còn dấu vết gì cả.Nàng đã khôi phục gương mặt Thẩm Nguyệt ngốc ngày xưa đã sở hữuVẫn thanh lệ nhưng không còn vẻ ngây thơ, ánh mắt sâu thẳm.Nàng không cần hao tâm tốn sức dán sẹo để che giấu nữa, lúc đó làm thế chỉ vì muốn tiện cho bản thân hành động thôi.Nhưng giờ nàng đã sinh con rồi, từ nay về sau, nàng chỉ cần làm hài lòng bản thân mình thôi.Đến khi Liễu Mi Vũ được Hương Lăng dìu ra ngoài, nàng ta không dám tin khi thấy ánh mắt Tần Như Lương đang hướng về phía Thẩm Nguyệt, nhìn chằm chằm cả một lúc lâu vẫn không dời mắt đi.Thẩm Nguyệt nhìn Ngọc Nghiên dưới đất một lúc rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Liễu Mi Vũ đứng trước cửa.Liễu Mi Vũ đảo lảo hai bước, sắc mặt còn khó coi hơn cả Hương Lăng.Tại sao, tại sao nàng ta đã tốn biết bao công sức mà Thẩm Nguyệt vẫn sống tốt, nhan sắc còn đẹp hơn trước.Có lẽ trước đây Thẩm Nguyệt luôn tỏ ra mình khờ dại ngu ngốc khiến người khác dễ dàng bỏ qua nhan sắc của mình, nhưng bây giờ Thẩm Nguyệt đã khác hoàn toàn, cả người nàng đều toát lên lý trí và sự tỉnh táo mà ít ai có thể có.Thẩm Nguyệt híp mắt nhận ra Liễu Mi Vũ bị thương, nhưng mấy vết thương trên người nàng ta cộng lại không bằng vết thương và sưng tấy trên người Ngọc Nghiên.Thẩm Nguyệt đi đến cạnh Ngọc Nghiên, Ngọc Nghiên đang rũ đầu, phát hiện bên cạnh xuất hiện một đôi chân thì nàng ta lập tức ngẩng lên, sau khi nhìn thấy Thẩm Nguyệt, nàng ta mấp máy môi nhưng không nói nên lời.Thẩm Nguyệt hơi cúi người xuống, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm tỳ nữ nhà mình lên, nhìn kỹ các vết thương trên mặt, ánh mắt toát ra sự lạnh lùng nhưng lại khẽ nói: “Ai làm?”Ngọc Nghiên nghẹn họng, giơ tay lên chỉ vào Liễu Mi Vũ và Hương Lăng.Thẩm Nguyệt buông cằm nàng ta ra nói: “Đứng lên”.Ngọc Nghiên cử động hai chân, Tần Như Lương lại nói: “Một con nha đầu mà cũng dám ra tay đánh phu nhân, là nàng ta có lỗi trước, quỳ trong viện cũng là lẽ đương nhiên”.Thẩm Nguyệt làm như xung quanh không có ai nói: “Đứng lên!”