Tác giả:

Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…

Chương 286: C286: Chương 286

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Cửa viện nhẹ nhàng mở toang về hai bên khi không còn vật cản, phát ra tiếng “két” khoan thai, như thể hoan nghênh Tô Vũ bước vào.Tô Vũ nhấc chân, thản nhiên bước vào trong, vừa lễ độ vừa ôn hòa, tiện tay đóng sầm hai cánh cửa vào.Đại phu kinh hãi hỏi: “Ngươi là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?”Tô Vũ cụp mắt, điềm nhiên liếc nhìn ông ta, trong con ngươi là bầu trời đêm nặng nề. Hắn đi ngang qua ông ta, tới thẳng căn phòng bên trong vẫn còn sáng đèn: “Ta muốn nói với ngươi về chất độc Tỏa Thiên Hầu”.Đại phu không biết kẻ mới đến là ai, cũng không biết rốt cuộc hắn đã biết những gì.Quay đầu nhìn lại cửa viện đóng chặt, trong một thời khắc nào đó, ông ta từng muốn tháo chạy, nhưng bản thân chỉ có một mình, không đem theo vàng bạc châu báu, tất cả tiền tài của nải vẫn còn ở trong nhà, phải chạy đi như thế đâu thể khiến ông ta cam lòng được.Bên ngoài đêm đen như mực, ông ta cắm đầu chạy ra, biết gửi thân vào đâu.Đại phu lại nghĩ, đây là nhà của ông ta, cho dù người này biết được điều gì cũng phải nghĩ cách để hắn im miệng.Nếu không, sự việc vỡ lở tới chỗ tướng quân, tính mạng của ông ta rất đáng lo ngại.Thế nên đại phu cố gắng trấn tĩnh, quay người bước từng bước về căn phòng có ánh đèn vàng vọt.Tô Vũ đứng quay lưng lại với ông ta, bóng lưng hắn kéo dài dưới ánh nến như một bức họa đẹp mắt.Đại phu hỏi: “Các hạ nửa đêm ghé thăm, chỉ để so tài về thuốc giải Tỏa Thiên Hầu?”Giọng điệu của Tô Vũ rất bình thản: “Ngươi giúp nhị phu nhân của phủ tướng quân giải độc, dùng thứ thuốc giải gì?”“Các hạ thứ lỗi cho ta không thể nói được. Đây là điều cấm kỵ trong hành y, nếu điều chế loại thuốc gì chữa bệnh gì cũng có thể nói cho kẻ khác, há chẳng phải ai cũng có thể làm đại phu hay sao”.Tô Vũ không ừ hử gì, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Nghe nói ngươi dùng tử hà xa, là ai dạy ngươi dùng tử hà xa”.Đại phu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô: “Hành y tế thế, phương pháp mà mỗi đại phu dùng có thể khác nhau, nhưng chỉ cần kết quả là tốt… Nhị phu nhân trúng độc được ta giải độc kịp thời, giữ lại tính mạng, chẳng phải được rồi sao? Bất kể ngươi là ai, bây giờ mời ngươi nhanh chóng đi cho, nếu không đừng trách ta không khách sáo!”Tô Vũ liếc mắt nhìn ông ta: “Ngươi không chịu nói, vậy có thể viết phương thuốc ra cho ta xem thử?”Đại phu từ chối: “Ta nói rồi, đây là điều cấm kỵ trong hành y! Ngươi không lấy được đơn thuốc gì ở chỗ ta đâu, thay vì con đường tắt đó, nếu ngươi thực sự muốn học y, chi bằng chăm chỉ khổ tâm nghiên cứu! Ngươi đi đi, chỗ này của ta không chào đón ngươi!”Tô Vũ bước từng bước tới gần, đứng trước mặt đại phu.Hắn nheo mắt hỏi: “Ta hỏi lại lần nữa, ai dạy ngươi dùng tử hà xa?”Toàn thân đại phu ớn lạnh, ông ta cố tỏ vẻ trấn tĩnh: “Dùng tử hà xa không sai, tuy rằng đây không phải vị thuốc thường thấy, nhưng cũng có công dụng đại bổ, ta cũng dùng nó chữa khỏi cho nhị phu nhân…”Đại phu chưa kịp dứt lời, Tô Vũ đột ngột giơ tay bóp hàm của ông ta, rung động từ cơ bắp trên mặt ông ta truyền tới bàn tay mát lạnh của hắn vô cùng rõ ràng.Trông có vẻ như hắn không hề dùng sức, thực chất bất kể đại phu giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.Tô Vũ nhẹ nhàng nắm lấy yếu điểm của ông ta, chỉ cần hắn dồn sức thêm một chút là có thể bẻ cổ ông ta ngay tại chỗ.

Cửa viện nhẹ nhàng mở toang về hai bên khi không còn vật cản, phát ra tiếng “két” khoan thai, như thể hoan nghênh Tô Vũ bước vào.

Tô Vũ nhấc chân, thản nhiên bước vào trong, vừa lễ độ vừa ôn hòa, tiện tay đóng sầm hai cánh cửa vào.

Đại phu kinh hãi hỏi: “Ngươi là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?”

Tô Vũ cụp mắt, điềm nhiên liếc nhìn ông ta, trong con ngươi là bầu trời đêm nặng nề. Hắn đi ngang qua ông ta, tới thẳng căn phòng bên trong vẫn còn sáng đèn: “Ta muốn nói với ngươi về chất độc Tỏa Thiên Hầu”.

Đại phu không biết kẻ mới đến là ai, cũng không biết rốt cuộc hắn đã biết những gì.

Quay đầu nhìn lại cửa viện đóng chặt, trong một thời khắc nào đó, ông ta từng muốn tháo chạy, nhưng bản thân chỉ có một mình, không đem theo vàng bạc châu báu, tất cả tiền tài của nải vẫn còn ở trong nhà, phải chạy đi như thế đâu thể khiến ông ta cam lòng được.

Bên ngoài đêm đen như mực, ông ta cắm đầu chạy ra, biết gửi thân vào đâu.

Đại phu lại nghĩ, đây là nhà của ông ta, cho dù người này biết được điều gì cũng phải nghĩ cách để hắn im miệng.

Nếu không, sự việc vỡ lở tới chỗ tướng quân, tính mạng của ông ta rất đáng lo ngại.

Thế nên đại phu cố gắng trấn tĩnh, quay người bước từng bước về căn phòng có ánh đèn vàng vọt.

Tô Vũ đứng quay lưng lại với ông ta, bóng lưng hắn kéo dài dưới ánh nến như một bức họa đẹp mắt.

Đại phu hỏi: “Các hạ nửa đêm ghé thăm, chỉ để so tài về thuốc giải Tỏa Thiên Hầu?”

Giọng điệu của Tô Vũ rất bình thản: “Ngươi giúp nhị phu nhân của phủ tướng quân giải độc, dùng thứ thuốc giải gì?”

“Các hạ thứ lỗi cho ta không thể nói được. Đây là điều cấm kỵ trong hành y, nếu điều chế loại thuốc gì chữa bệnh gì cũng có thể nói cho kẻ khác, há chẳng phải ai cũng có thể làm đại phu hay sao”.

Tô Vũ không ừ hử gì, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Nghe nói ngươi dùng tử hà xa, là ai dạy ngươi dùng tử hà xa”.

Đại phu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô: “Hành y tế thế, phương pháp mà mỗi đại phu dùng có thể khác nhau, nhưng chỉ cần kết quả là tốt… Nhị phu nhân trúng độc được ta giải độc kịp thời, giữ lại tính mạng, chẳng phải được rồi sao? Bất kể ngươi là ai, bây giờ mời ngươi nhanh chóng đi cho, nếu không đừng trách ta không khách sáo!”

Tô Vũ liếc mắt nhìn ông ta: “Ngươi không chịu nói, vậy có thể viết phương thuốc ra cho ta xem thử?”

Đại phu từ chối: “Ta nói rồi, đây là điều cấm kỵ trong hành y! Ngươi không lấy được đơn thuốc gì ở chỗ ta đâu, thay vì con đường tắt đó, nếu ngươi thực sự muốn học y, chi bằng chăm chỉ khổ tâm nghiên cứu! Ngươi đi đi, chỗ này của ta không chào đón ngươi!”

Tô Vũ bước từng bước tới gần, đứng trước mặt đại phu.

Hắn nheo mắt hỏi: “Ta hỏi lại lần nữa, ai dạy ngươi dùng tử hà xa?”

Toàn thân đại phu ớn lạnh, ông ta cố tỏ vẻ trấn tĩnh: “Dùng tử hà xa không sai, tuy rằng đây không phải vị thuốc thường thấy, nhưng cũng có công dụng đại bổ, ta cũng dùng nó chữa khỏi cho nhị phu nhân…”

Đại phu chưa kịp dứt lời, Tô Vũ đột ngột giơ tay bóp hàm của ông ta, rung động từ cơ bắp trên mặt ông ta truyền tới bàn tay mát lạnh của hắn vô cùng rõ ràng.

Trông có vẻ như hắn không hề dùng sức, thực chất bất kể đại phu giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

Tô Vũ nhẹ nhàng nắm lấy yếu điểm của ông ta, chỉ cần hắn dồn sức thêm một chút là có thể bẻ cổ ông ta ngay tại chỗ.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Cửa viện nhẹ nhàng mở toang về hai bên khi không còn vật cản, phát ra tiếng “két” khoan thai, như thể hoan nghênh Tô Vũ bước vào.Tô Vũ nhấc chân, thản nhiên bước vào trong, vừa lễ độ vừa ôn hòa, tiện tay đóng sầm hai cánh cửa vào.Đại phu kinh hãi hỏi: “Ngươi là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?”Tô Vũ cụp mắt, điềm nhiên liếc nhìn ông ta, trong con ngươi là bầu trời đêm nặng nề. Hắn đi ngang qua ông ta, tới thẳng căn phòng bên trong vẫn còn sáng đèn: “Ta muốn nói với ngươi về chất độc Tỏa Thiên Hầu”.Đại phu không biết kẻ mới đến là ai, cũng không biết rốt cuộc hắn đã biết những gì.Quay đầu nhìn lại cửa viện đóng chặt, trong một thời khắc nào đó, ông ta từng muốn tháo chạy, nhưng bản thân chỉ có một mình, không đem theo vàng bạc châu báu, tất cả tiền tài của nải vẫn còn ở trong nhà, phải chạy đi như thế đâu thể khiến ông ta cam lòng được.Bên ngoài đêm đen như mực, ông ta cắm đầu chạy ra, biết gửi thân vào đâu.Đại phu lại nghĩ, đây là nhà của ông ta, cho dù người này biết được điều gì cũng phải nghĩ cách để hắn im miệng.Nếu không, sự việc vỡ lở tới chỗ tướng quân, tính mạng của ông ta rất đáng lo ngại.Thế nên đại phu cố gắng trấn tĩnh, quay người bước từng bước về căn phòng có ánh đèn vàng vọt.Tô Vũ đứng quay lưng lại với ông ta, bóng lưng hắn kéo dài dưới ánh nến như một bức họa đẹp mắt.Đại phu hỏi: “Các hạ nửa đêm ghé thăm, chỉ để so tài về thuốc giải Tỏa Thiên Hầu?”Giọng điệu của Tô Vũ rất bình thản: “Ngươi giúp nhị phu nhân của phủ tướng quân giải độc, dùng thứ thuốc giải gì?”“Các hạ thứ lỗi cho ta không thể nói được. Đây là điều cấm kỵ trong hành y, nếu điều chế loại thuốc gì chữa bệnh gì cũng có thể nói cho kẻ khác, há chẳng phải ai cũng có thể làm đại phu hay sao”.Tô Vũ không ừ hử gì, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Nghe nói ngươi dùng tử hà xa, là ai dạy ngươi dùng tử hà xa”.Đại phu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô: “Hành y tế thế, phương pháp mà mỗi đại phu dùng có thể khác nhau, nhưng chỉ cần kết quả là tốt… Nhị phu nhân trúng độc được ta giải độc kịp thời, giữ lại tính mạng, chẳng phải được rồi sao? Bất kể ngươi là ai, bây giờ mời ngươi nhanh chóng đi cho, nếu không đừng trách ta không khách sáo!”Tô Vũ liếc mắt nhìn ông ta: “Ngươi không chịu nói, vậy có thể viết phương thuốc ra cho ta xem thử?”Đại phu từ chối: “Ta nói rồi, đây là điều cấm kỵ trong hành y! Ngươi không lấy được đơn thuốc gì ở chỗ ta đâu, thay vì con đường tắt đó, nếu ngươi thực sự muốn học y, chi bằng chăm chỉ khổ tâm nghiên cứu! Ngươi đi đi, chỗ này của ta không chào đón ngươi!”Tô Vũ bước từng bước tới gần, đứng trước mặt đại phu.Hắn nheo mắt hỏi: “Ta hỏi lại lần nữa, ai dạy ngươi dùng tử hà xa?”Toàn thân đại phu ớn lạnh, ông ta cố tỏ vẻ trấn tĩnh: “Dùng tử hà xa không sai, tuy rằng đây không phải vị thuốc thường thấy, nhưng cũng có công dụng đại bổ, ta cũng dùng nó chữa khỏi cho nhị phu nhân…”Đại phu chưa kịp dứt lời, Tô Vũ đột ngột giơ tay bóp hàm của ông ta, rung động từ cơ bắp trên mặt ông ta truyền tới bàn tay mát lạnh của hắn vô cùng rõ ràng.Trông có vẻ như hắn không hề dùng sức, thực chất bất kể đại phu giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.Tô Vũ nhẹ nhàng nắm lấy yếu điểm của ông ta, chỉ cần hắn dồn sức thêm một chút là có thể bẻ cổ ông ta ngay tại chỗ.

Chương 286: C286: Chương 286