Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…
Chương 291: C291: Chương 291
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… “Giữ lại làm kỷ niệm”.Thẩm Nguyệt bực mình nói: “Kỷ niệm gì chứ?”Tô Vũ nheo mắt nói: “Cách đây không lâu có người nói sẽ làm việc chăm chỉ kiếm tiền nuôi ta làm trai bao. Ta sợ nàng ấy sẽ quên lời mình nói cho nên muốn giữ lại vật đính ước”.“Ồ, thật là buồn cười, ta muốn đính ước với ngươi từ khi nào? Chỉ là đùa giỡn vài câu thôi, ngươi lại cho là thật sao?”, Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn nói.Hắn bĩu môi nói: “Đương nhiên ta cho là thật rồi, dù sao cũng chưa từng có ai tỏ tình với ta như thế”.“…”Thẩm Nguyệt ngẩn ra, cô gắng nhớ lại khoảng thời gian quen biết Tô Vũ, nàng thề rằng mình thật sự không hề tỏ tình quái gì với cái tên này.Thẩm Nguyệt không muốn nói chuyện với hắn nữa liền nói: “Ta cảm ơn ngươi! Bây giờ ngươi có thể trả lại đồ cho ta được chưa?”Tô Vũ đặt chiếc phi tiêu vào tay nàng rồi nói: “Thứ này rất sắc bén, đừng làm tổn thương bản thân”.“Này, ta không phải đứa trẻ ba tuổi”.Sau khi nàng lấy phi tiêu lại, căn phòng lại chìm vào bầu không khí trầm mặc ngắn ngủi.Thẩm Nguyệt lên tiếng trước: “Nếu như ta không lên tiếng đuổi ngươi đi thì chẳng lẽ ngươi còn muốn ngồi đây đến rạng sáng hay sao?”“Nếu cô không ngại nhường cho ta nửa chiếc giường thì ta cũng không ngại nằm xuống”.Thẩm Nguyệt nói: “Ta ngại. Đã muộn như vậy rồi, ngươi đi nhanh đi, ta và Bắp Chân còn phải ngủ”.Tô Vũ đứng dậy, đi tới bên cửa sổ đóng lại rồi nói: “Đã là mùa thu, ban đêm gió lạnh, không nên mở cửa sổ quá rộng”.Thẩm Nguyệt nhìn theo bóng lưng của hắn, trái tim nàng đột nhiên lại cảm thấy rung động không thể giải thích được.Tô Vũ quay đầu lại nói: “Nếu như cô thấy ở trong nhà ngột ngạt thì cũng có thể đi dạo trong sân một chút, nhưng nhớ không được ra ngoài vào lúc trời có gió lớn”.“Ta đã hiểu”, Thẩm Nguyệt làm như đã nghe lời đại phu dặn.Tô Vũ mỉm cười nhìn nàng dưới ánh đèn dầu, sau đó mới nói: “Vậy ta đi đây”.Thẩm Nguyệt vừa đắp chăn cho Bắp Chân vừa nói: “Sau này nếu không có chuyện gì thì buổi tối ngươi đừng đến đây nữa. Ta nghĩ buổi tối ngươi đã không ngủ được còn phải chạy tới đây cũng rất vất vả”.“Ta cho rằng cô đang quan tâm ta”.Thẩm Nguyệt bĩu môi nói: “Ta sợ ngươi sẽ gây phiền phức cho ta, bộ ngươi thiếu sự quan tâm đ ến như vậy sao?”Tô Vũ cười nhẹ nói: “Bình thường bên cạnh ta không có người tri kỷ ân cần quan tâm cho nên đương nhiên thiếu sự quan tâm rồi”.“Vậy thì ngươi mau chạy đi tìm người tri kỷ ân cần quan tâm mình đi”.“Không, nguyện vọng của ta là trở thành trai bao của công chúa”.Thẩm Nguyệt lập tức đỏ mặt bối rối.Khi nàng không biết thân phận của Tô Vũ thì nàng còn có thể thoải mái nói vài câu bông đùa trêu chọc hắn.Bây giờ nàng đã biết Tô Vũ là đại học sĩ trong triều, là thầy của các hoàng tử công chúa trong cung, làm sao nàng dám đối mặt bông đùa với hắn nữa.Hơn nữa, thân phận cùng tài mạo của hắn quả thật hơn người.
“Giữ lại làm kỷ niệm”.
Thẩm Nguyệt bực mình nói: “Kỷ niệm gì chứ?”
Tô Vũ nheo mắt nói: “Cách đây không lâu có người nói sẽ làm việc chăm chỉ kiếm tiền nuôi ta làm trai bao. Ta sợ nàng ấy sẽ quên lời mình nói cho nên muốn giữ lại vật đính ước”.
“Ồ, thật là buồn cười, ta muốn đính ước với ngươi từ khi nào? Chỉ là đùa giỡn vài câu thôi, ngươi lại cho là thật sao?”, Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn nói.
Hắn bĩu môi nói: “Đương nhiên ta cho là thật rồi, dù sao cũng chưa từng có ai tỏ tình với ta như thế”.
“…”
Thẩm Nguyệt ngẩn ra, cô gắng nhớ lại khoảng thời gian quen biết Tô Vũ, nàng thề rằng mình thật sự không hề tỏ tình quái gì với cái tên này.
Thẩm Nguyệt không muốn nói chuyện với hắn nữa liền nói: “Ta cảm ơn ngươi! Bây giờ ngươi có thể trả lại đồ cho ta được chưa?”
Tô Vũ đặt chiếc phi tiêu vào tay nàng rồi nói: “Thứ này rất sắc bén, đừng làm tổn thương bản thân”.
“Này, ta không phải đứa trẻ ba tuổi”.
Sau khi nàng lấy phi tiêu lại, căn phòng lại chìm vào bầu không khí trầm mặc ngắn ngủi.
Thẩm Nguyệt lên tiếng trước: “Nếu như ta không lên tiếng đuổi ngươi đi thì chẳng lẽ ngươi còn muốn ngồi đây đến rạng sáng hay sao?”
“Nếu cô không ngại nhường cho ta nửa chiếc giường thì ta cũng không ngại nằm xuống”.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta ngại. Đã muộn như vậy rồi, ngươi đi nhanh đi, ta và Bắp Chân còn phải ngủ”.
Tô Vũ đứng dậy, đi tới bên cửa sổ đóng lại rồi nói: “Đã là mùa thu, ban đêm gió lạnh, không nên mở cửa sổ quá rộng”.
Thẩm Nguyệt nhìn theo bóng lưng của hắn, trái tim nàng đột nhiên lại cảm thấy rung động không thể giải thích được.
Tô Vũ quay đầu lại nói: “Nếu như cô thấy ở trong nhà ngột ngạt thì cũng có thể đi dạo trong sân một chút, nhưng nhớ không được ra ngoài vào lúc trời có gió lớn”.
“Ta đã hiểu”, Thẩm Nguyệt làm như đã nghe lời đại phu dặn.
Tô Vũ mỉm cười nhìn nàng dưới ánh đèn dầu, sau đó mới nói: “Vậy ta đi đây”.
Thẩm Nguyệt vừa đắp chăn cho Bắp Chân vừa nói: “Sau này nếu không có chuyện gì thì buổi tối ngươi đừng đến đây nữa. Ta nghĩ buổi tối ngươi đã không ngủ được còn phải chạy tới đây cũng rất vất vả”.
“Ta cho rằng cô đang quan tâm ta”.
Thẩm Nguyệt bĩu môi nói: “Ta sợ ngươi sẽ gây phiền phức cho ta, bộ ngươi thiếu sự quan tâm đ ến như vậy sao?”
Tô Vũ cười nhẹ nói: “Bình thường bên cạnh ta không có người tri kỷ ân cần quan tâm cho nên đương nhiên thiếu sự quan tâm rồi”.
“Vậy thì ngươi mau chạy đi tìm người tri kỷ ân cần quan tâm mình đi”.
“Không, nguyện vọng của ta là trở thành trai bao của công chúa”.
Thẩm Nguyệt lập tức đỏ mặt bối rối.
Khi nàng không biết thân phận của Tô Vũ thì nàng còn có thể thoải mái nói vài câu bông đùa trêu chọc hắn.
Bây giờ nàng đã biết Tô Vũ là đại học sĩ trong triều, là thầy của các hoàng tử công chúa trong cung, làm sao nàng dám đối mặt bông đùa với hắn nữa.
Hơn nữa, thân phận cùng tài mạo của hắn quả thật hơn người.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… “Giữ lại làm kỷ niệm”.Thẩm Nguyệt bực mình nói: “Kỷ niệm gì chứ?”Tô Vũ nheo mắt nói: “Cách đây không lâu có người nói sẽ làm việc chăm chỉ kiếm tiền nuôi ta làm trai bao. Ta sợ nàng ấy sẽ quên lời mình nói cho nên muốn giữ lại vật đính ước”.“Ồ, thật là buồn cười, ta muốn đính ước với ngươi từ khi nào? Chỉ là đùa giỡn vài câu thôi, ngươi lại cho là thật sao?”, Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn nói.Hắn bĩu môi nói: “Đương nhiên ta cho là thật rồi, dù sao cũng chưa từng có ai tỏ tình với ta như thế”.“…”Thẩm Nguyệt ngẩn ra, cô gắng nhớ lại khoảng thời gian quen biết Tô Vũ, nàng thề rằng mình thật sự không hề tỏ tình quái gì với cái tên này.Thẩm Nguyệt không muốn nói chuyện với hắn nữa liền nói: “Ta cảm ơn ngươi! Bây giờ ngươi có thể trả lại đồ cho ta được chưa?”Tô Vũ đặt chiếc phi tiêu vào tay nàng rồi nói: “Thứ này rất sắc bén, đừng làm tổn thương bản thân”.“Này, ta không phải đứa trẻ ba tuổi”.Sau khi nàng lấy phi tiêu lại, căn phòng lại chìm vào bầu không khí trầm mặc ngắn ngủi.Thẩm Nguyệt lên tiếng trước: “Nếu như ta không lên tiếng đuổi ngươi đi thì chẳng lẽ ngươi còn muốn ngồi đây đến rạng sáng hay sao?”“Nếu cô không ngại nhường cho ta nửa chiếc giường thì ta cũng không ngại nằm xuống”.Thẩm Nguyệt nói: “Ta ngại. Đã muộn như vậy rồi, ngươi đi nhanh đi, ta và Bắp Chân còn phải ngủ”.Tô Vũ đứng dậy, đi tới bên cửa sổ đóng lại rồi nói: “Đã là mùa thu, ban đêm gió lạnh, không nên mở cửa sổ quá rộng”.Thẩm Nguyệt nhìn theo bóng lưng của hắn, trái tim nàng đột nhiên lại cảm thấy rung động không thể giải thích được.Tô Vũ quay đầu lại nói: “Nếu như cô thấy ở trong nhà ngột ngạt thì cũng có thể đi dạo trong sân một chút, nhưng nhớ không được ra ngoài vào lúc trời có gió lớn”.“Ta đã hiểu”, Thẩm Nguyệt làm như đã nghe lời đại phu dặn.Tô Vũ mỉm cười nhìn nàng dưới ánh đèn dầu, sau đó mới nói: “Vậy ta đi đây”.Thẩm Nguyệt vừa đắp chăn cho Bắp Chân vừa nói: “Sau này nếu không có chuyện gì thì buổi tối ngươi đừng đến đây nữa. Ta nghĩ buổi tối ngươi đã không ngủ được còn phải chạy tới đây cũng rất vất vả”.“Ta cho rằng cô đang quan tâm ta”.Thẩm Nguyệt bĩu môi nói: “Ta sợ ngươi sẽ gây phiền phức cho ta, bộ ngươi thiếu sự quan tâm đ ến như vậy sao?”Tô Vũ cười nhẹ nói: “Bình thường bên cạnh ta không có người tri kỷ ân cần quan tâm cho nên đương nhiên thiếu sự quan tâm rồi”.“Vậy thì ngươi mau chạy đi tìm người tri kỷ ân cần quan tâm mình đi”.“Không, nguyện vọng của ta là trở thành trai bao của công chúa”.Thẩm Nguyệt lập tức đỏ mặt bối rối.Khi nàng không biết thân phận của Tô Vũ thì nàng còn có thể thoải mái nói vài câu bông đùa trêu chọc hắn.Bây giờ nàng đã biết Tô Vũ là đại học sĩ trong triều, là thầy của các hoàng tử công chúa trong cung, làm sao nàng dám đối mặt bông đùa với hắn nữa.Hơn nữa, thân phận cùng tài mạo của hắn quả thật hơn người.