Tác giả:

Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…

Chương 396: C396: Chương 396

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Liễu Mi Vũ khịt mũi, nghẹn ngào nói: “Không phải, Mi Vũ chỉ cảm thấy đã lâu rồi không được tướng quân nắm tay”.Khoảng thời gian này hắn ta quả thật đã quá bỏ bê nàng ta.Kể từ lần trước tay trái bị thương, Tần Như Lương luôn cảm thấy không vui, chỉ cần ở cùng Liễu Mi Vũ thì hắn ta liền khó chịu.Bây giờ Tần Như Lương đã bình tĩnh lại, hắn ta biết trong chuyện này hắn ta không thể trách nàng ta. Hắn ta không nên tiếp tục bỏ bê nàng ta nữa.Nhìn dáng vẻ đáng thương của Liễu Mi Vũ, trái tim của Tần Như Lương tràn đầy dịu dàng.Hắn ta vẫn rất yêu Liễu Mi Vũ.Tần Như Lương nói: “Trước kia là do ta không tốt, còn vì chuyện của Hương Phiến mà hiểu lầm nàng khiến cho nàng uất ức”.Liễu Mi Vũ lắc đầu nói: “Tướng quân có thể trả lại sự trong sạch cho Mi Vũ thì Mi Vũ đã rất mãn nguyện rồi. Chỉ là… dù sao Hương Phiến cũng từng là nô tỳ thân cận của Mi Vũ, bây giờ nàng ta rơi vào kết cục như vậy Mi Vũ cũng không đành lòng”.Tần Như Lương lạnh giọng nói: “Nàng còn nhớ tình cũ với ả ta nhưng ả ta chỉ hận không thể giẫm đạp nàng để leo lên cao, muốn trách chỉ có thể trách ả ta tự mình làm bậy cho nên không thể sống, tha cho ả ta tội chết đã là khai ân cho ả ta rồi”.Hắn ta dịu giọng xuống rồi lại nói: “Mi Vũ, nàng đừng tự trách mình. Loại người như vậy không đáng để nàng niệm tình cũ”.Liễu Mi Vũ nói: “Mi Vũ biết”.Mặc dù ngoài miệng nàng ta nói như vậy nhưng trong lòng thì thực chất đang mừng thầm. Nàng ta niệm tình cũ sao? Nàng ta chỉ hận không thể nhìn thấy Hương Phiến bị đánh chết tại chỗ, như vậy mới có thể hóa giải được nỗi hận của nàng ta từ trước đến nay.Chẳng qua hôm nay cho dù Hương Phiến không chết thì sau này cũng không thể làm gì được nữa.Tiện nhân không biết tốt xấu, đáng bị đám đàn ông phong lưu chà đạp!Chỉ cần nghĩ đến điều đó cũng đã khiến cho nàng ta cảm thấy vô cùng khoái chí!Lâu như vậy mới có thể hoàn toàn rút ra được một cái gai trong lòng.Liễu Mi Vũ diễn xuất thật sự rất vất vả, phải kìm lại khóe miệng đang chậm rãi nhếch lên.Sau đó Tần Như Lương đưa Liễu Mi Vũ ra khỏi phòng khách.Người trong phủ đã lâu không thấy hắn ta ở bên cạnh Liễu Mi Vũ.Tần Như Lương ở trong Phù Dung Uyển nghe Liễu Mi Vũ đàn và xem nàng ta nhảy múa, tình cảm hòa hảo keo sơn như lúc ban đầu, thậm chí còn ngọt ngào hơn cả lúc ban đầu.Tất cả những điều này đều là kết quả mà Liễu Mi Vũ mong muốn nhất.Ngay khi Hương Phiến không còn nữa, nàng ta quả nhiên có thể lấy lại được sự sủng ái của Tần Như Lương.Dọn dẹp xong chuyện ở tiền viện thì đã gần giữa trưa.Khi Ngọc Nghiên đi chuẩn bị bữa trưa cho Thẩm Nguyệt thì cũng có nhân tiện hỏi thăm vài câu.Khi quay về, trông nét mặt của Ngọc Nghiên có chút phức tạp.Nàng ta đem kết quả xử lý Hương Phiến kể lại toàn bộ cho Thẩm Nguyệt nghe.Ngọc Nghiên thở dài nói: “Mặc dù nô tỳ rất ghét những hành động của Hương Phiến nhưng những chuyện mà ả ta làm vẫn còn chưa ác bằng Liễu thị kia. Vẫn là Liễu thị thâm độc nhất, nô tỳ thật không ngờ Hương Phiến đã phục vụ lâu như vậy mà khi xảy ra chuyện tướng quân vẫn không mảy may nhớ lại tình cũ, còn nhẫn tâm đem bán ả ta vào kỹ viện”.

Liễu Mi Vũ khịt mũi, nghẹn ngào nói: “Không phải, Mi Vũ chỉ cảm thấy đã lâu rồi không được tướng quân nắm tay”.

Khoảng thời gian này hắn ta quả thật đã quá bỏ bê nàng ta.

Kể từ lần trước tay trái bị thương, Tần Như Lương luôn cảm thấy không vui, chỉ cần ở cùng Liễu Mi Vũ thì hắn ta liền khó chịu.

Bây giờ Tần Như Lương đã bình tĩnh lại, hắn ta biết trong chuyện này hắn ta không thể trách nàng ta. Hắn ta không nên tiếp tục bỏ bê nàng ta nữa.

Nhìn dáng vẻ đáng thương của Liễu Mi Vũ, trái tim của Tần Như Lương tràn đầy dịu dàng.

Hắn ta vẫn rất yêu Liễu Mi Vũ.

Tần Như Lương nói: “Trước kia là do ta không tốt, còn vì chuyện của Hương Phiến mà hiểu lầm nàng khiến cho nàng uất ức”.

Liễu Mi Vũ lắc đầu nói: “Tướng quân có thể trả lại sự trong sạch cho Mi Vũ thì Mi Vũ đã rất mãn nguyện rồi. Chỉ là… dù sao Hương Phiến cũng từng là nô tỳ thân cận của Mi Vũ, bây giờ nàng ta rơi vào kết cục như vậy Mi Vũ cũng không đành lòng”.

Tần Như Lương lạnh giọng nói: “Nàng còn nhớ tình cũ với ả ta nhưng ả ta chỉ hận không thể giẫm đạp nàng để leo lên cao, muốn trách chỉ có thể trách ả ta tự mình làm bậy cho nên không thể sống, tha cho ả ta tội chết đã là khai ân cho ả ta rồi”.

Hắn ta dịu giọng xuống rồi lại nói: “Mi Vũ, nàng đừng tự trách mình. Loại người như vậy không đáng để nàng niệm tình cũ”.

Liễu Mi Vũ nói: “Mi Vũ biết”.

Mặc dù ngoài miệng nàng ta nói như vậy nhưng trong lòng thì thực chất đang mừng thầm. Nàng ta niệm tình cũ sao? Nàng ta chỉ hận không thể nhìn thấy Hương Phiến bị đánh chết tại chỗ, như vậy mới có thể hóa giải được nỗi hận của nàng ta từ trước đến nay.

Chẳng qua hôm nay cho dù Hương Phiến không chết thì sau này cũng không thể làm gì được nữa.

Tiện nhân không biết tốt xấu, đáng bị đám đàn ông phong lưu chà đạp!

Chỉ cần nghĩ đến điều đó cũng đã khiến cho nàng ta cảm thấy vô cùng khoái chí!

Lâu như vậy mới có thể hoàn toàn rút ra được một cái gai trong lòng.

Liễu Mi Vũ diễn xuất thật sự rất vất vả, phải kìm lại khóe miệng đang chậm rãi nhếch lên.

Sau đó Tần Như Lương đưa Liễu Mi Vũ ra khỏi phòng khách.

Người trong phủ đã lâu không thấy hắn ta ở bên cạnh Liễu Mi Vũ.

Tần Như Lương ở trong Phù Dung Uyển nghe Liễu Mi Vũ đàn và xem nàng ta nhảy múa, tình cảm hòa hảo keo sơn như lúc ban đầu, thậm chí còn ngọt ngào hơn cả lúc ban đầu.

Tất cả những điều này đều là kết quả mà Liễu Mi Vũ mong muốn nhất.

Ngay khi Hương Phiến không còn nữa, nàng ta quả nhiên có thể lấy lại được sự sủng ái của Tần Như Lương.

Dọn dẹp xong chuyện ở tiền viện thì đã gần giữa trưa.

Khi Ngọc Nghiên đi chuẩn bị bữa trưa cho Thẩm Nguyệt thì cũng có nhân tiện hỏi thăm vài câu.

Khi quay về, trông nét mặt của Ngọc Nghiên có chút phức tạp.

Nàng ta đem kết quả xử lý Hương Phiến kể lại toàn bộ cho Thẩm Nguyệt nghe.

Ngọc Nghiên thở dài nói: “Mặc dù nô tỳ rất ghét những hành động của Hương Phiến nhưng những chuyện mà ả ta làm vẫn còn chưa ác bằng Liễu thị kia. Vẫn là Liễu thị thâm độc nhất, nô tỳ thật không ngờ Hương Phiến đã phục vụ lâu như vậy mà khi xảy ra chuyện tướng quân vẫn không mảy may nhớ lại tình cũ, còn nhẫn tâm đem bán ả ta vào kỹ viện”.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Liễu Mi Vũ khịt mũi, nghẹn ngào nói: “Không phải, Mi Vũ chỉ cảm thấy đã lâu rồi không được tướng quân nắm tay”.Khoảng thời gian này hắn ta quả thật đã quá bỏ bê nàng ta.Kể từ lần trước tay trái bị thương, Tần Như Lương luôn cảm thấy không vui, chỉ cần ở cùng Liễu Mi Vũ thì hắn ta liền khó chịu.Bây giờ Tần Như Lương đã bình tĩnh lại, hắn ta biết trong chuyện này hắn ta không thể trách nàng ta. Hắn ta không nên tiếp tục bỏ bê nàng ta nữa.Nhìn dáng vẻ đáng thương của Liễu Mi Vũ, trái tim của Tần Như Lương tràn đầy dịu dàng.Hắn ta vẫn rất yêu Liễu Mi Vũ.Tần Như Lương nói: “Trước kia là do ta không tốt, còn vì chuyện của Hương Phiến mà hiểu lầm nàng khiến cho nàng uất ức”.Liễu Mi Vũ lắc đầu nói: “Tướng quân có thể trả lại sự trong sạch cho Mi Vũ thì Mi Vũ đã rất mãn nguyện rồi. Chỉ là… dù sao Hương Phiến cũng từng là nô tỳ thân cận của Mi Vũ, bây giờ nàng ta rơi vào kết cục như vậy Mi Vũ cũng không đành lòng”.Tần Như Lương lạnh giọng nói: “Nàng còn nhớ tình cũ với ả ta nhưng ả ta chỉ hận không thể giẫm đạp nàng để leo lên cao, muốn trách chỉ có thể trách ả ta tự mình làm bậy cho nên không thể sống, tha cho ả ta tội chết đã là khai ân cho ả ta rồi”.Hắn ta dịu giọng xuống rồi lại nói: “Mi Vũ, nàng đừng tự trách mình. Loại người như vậy không đáng để nàng niệm tình cũ”.Liễu Mi Vũ nói: “Mi Vũ biết”.Mặc dù ngoài miệng nàng ta nói như vậy nhưng trong lòng thì thực chất đang mừng thầm. Nàng ta niệm tình cũ sao? Nàng ta chỉ hận không thể nhìn thấy Hương Phiến bị đánh chết tại chỗ, như vậy mới có thể hóa giải được nỗi hận của nàng ta từ trước đến nay.Chẳng qua hôm nay cho dù Hương Phiến không chết thì sau này cũng không thể làm gì được nữa.Tiện nhân không biết tốt xấu, đáng bị đám đàn ông phong lưu chà đạp!Chỉ cần nghĩ đến điều đó cũng đã khiến cho nàng ta cảm thấy vô cùng khoái chí!Lâu như vậy mới có thể hoàn toàn rút ra được một cái gai trong lòng.Liễu Mi Vũ diễn xuất thật sự rất vất vả, phải kìm lại khóe miệng đang chậm rãi nhếch lên.Sau đó Tần Như Lương đưa Liễu Mi Vũ ra khỏi phòng khách.Người trong phủ đã lâu không thấy hắn ta ở bên cạnh Liễu Mi Vũ.Tần Như Lương ở trong Phù Dung Uyển nghe Liễu Mi Vũ đàn và xem nàng ta nhảy múa, tình cảm hòa hảo keo sơn như lúc ban đầu, thậm chí còn ngọt ngào hơn cả lúc ban đầu.Tất cả những điều này đều là kết quả mà Liễu Mi Vũ mong muốn nhất.Ngay khi Hương Phiến không còn nữa, nàng ta quả nhiên có thể lấy lại được sự sủng ái của Tần Như Lương.Dọn dẹp xong chuyện ở tiền viện thì đã gần giữa trưa.Khi Ngọc Nghiên đi chuẩn bị bữa trưa cho Thẩm Nguyệt thì cũng có nhân tiện hỏi thăm vài câu.Khi quay về, trông nét mặt của Ngọc Nghiên có chút phức tạp.Nàng ta đem kết quả xử lý Hương Phiến kể lại toàn bộ cho Thẩm Nguyệt nghe.Ngọc Nghiên thở dài nói: “Mặc dù nô tỳ rất ghét những hành động của Hương Phiến nhưng những chuyện mà ả ta làm vẫn còn chưa ác bằng Liễu thị kia. Vẫn là Liễu thị thâm độc nhất, nô tỳ thật không ngờ Hương Phiến đã phục vụ lâu như vậy mà khi xảy ra chuyện tướng quân vẫn không mảy may nhớ lại tình cũ, còn nhẫn tâm đem bán ả ta vào kỹ viện”.

Chương 396: C396: Chương 396