Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…
Chương 420: C420: Chương 420
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Thôi thị ngập ngừng nói: “Chẳng lẽ công chúa phiền muộn vì đại nhân sao?”Thẩm Nguyệt lại nằm trở lại, tùy ý xua xua tay, yếu ớt nói: “Bây giờ ta nhìn thấy ai cũng cảm thấy phiền lòng, có lẽ là do dì cả sắp tới rồi”.Ngọc Nghiên đi qua nghe nàng nói vậy thì sửng sốt hỏi: “Dì cả? Công chúa có dì cả lúc nào mà nô tỳ không biết?”Thẩm Nguyệt cũng lười đáp lại nàng ta.Trong Phù Dung Uyển, mặc dù Liễu Mi Vũ và Tần Như Lương đã hòa hảo như trước nhưng nàng ta vẫn có thể cảm nhận được rằng Tần Như Lương đã thay đổi.Trong chuyện phòng the, Tần Như Lương không còn quan tâm đến cơ thể yếu đuối của Liễu Mi Vũ nữa mà đã trở nên thô bạo hơn trước một chút.Mặc dù Tần Như Lương đã rất kiềm chế không trút giận lên nàng ta như khi làm với Hương Phiến.Liễu Mi Vũ nhận ra rằng những gì Hương Phiến nói có lẽ là đúng.Tần Như Lương đối với Thẩm Nguyệt là vì hận sinh yêu.Bây giờ Hương Phiến đã mất, hậu viện chỉ còn lại Thẩm Nguyệt là kẻ địch của nàng ta.Liệu có cách nào để khiến cho nàng ra khỏi trái tim của Tần Như Lương, để Tần Như Lương vẫn hận nàng như lúc trước không?Sau đó, Liễu Mi Vũ đã nghĩ ra một cách.Lần này danh tiếng của Thẩm Nguyệt chắc chắn sẽ bị hủy hoại, nàng sẽ trở thành một trò cười cho toàn thành.Trải qua rất nhiều chuyện, Liễu Mi Vũ đã thông minh hơn.Lần này nhất định phải xử lý gọn gàng sạch sẽ, không để lại bất cứ chứng cứ gì để trở thành nhược điểm của mình, cho dù Thẩm Nguyệt có muốn tìm người xử lý cũng không thể tìm ra được tới nàng ta.Khi Hương Lăng đang hầu hạ bữa ăn cho Liễu Mi Vũ, Liễu Mi Vũ nói nhỏ: “Con của công chúa bao nhiêu tuổi rồi?”Hương Lăng thận trọng đáp: “Chắc là gần ba tháng tuổi”.“Vậy là cũng sắp đến trăm ngày tuổi rồi”.Hương Lăng không biết những lời này có ý gì nhưng cũng không dám hỏi thêm.Khi Tần Như Lương giải quyết xong chuyện công vụ trở về, Liễu Mi Vũ đã cùng hắn ta dùng bữa tối.Trong buổi tối, Liễu Mi Vũ nói: “Tướng quân, tiểu công tử sắp được trăm ngày tuổi rồi, Mi Vũ đang nghĩ chúng ta có nên tổ chức đại tiệc trăm ngày tuổi cho tiểu công tử không?”Tần Như Lương có chút kinh ngạc, liền hỏi: “Sao đột nhiên nàng lại nhắc tới chuyện này?”Liễu Mi Vũ vừa múc canh cho Tần Như Lương vừa tỏ ra hiểu chuyện nói: “Tiểu công tử tốt xấu gì cũng là con của tướng quân và công chúa, lại được hoàng thượng đặc biệt quan tâm. Vì vậy, Mi Vũ nghĩ nên tổ chức tiệc mừng trăm ngày tuổi cho tiểu công tử thì tốt hơn. Với lại đã lâu rồi trong phủ cũng chưa có tiệc vui”.Tần Như Lương trầm ngâm.Liễu Mi Vũ lại nói: “Tướng quân, trải qua nhiều chuyện như vậy, Mi Vũ đã suy nghĩ thấu đáo rồi. Mi Vũ và công chúa đều là người của phủ tướng quân, lý ra nên sống hòa thuận với nhau, lấy tướng quân làm ưu tiên hàng đầu. Chỉ có một nhà bình an vô sự thì tướng quân mới có thể yên tâm làm việc”.Vẻ mặt của Tần Như Lương khẽ dao động.“Dù sao thì công chúa cũng đã liều mình cứu mạng Mi Vũ, Mi Vũ cảm thấy vô cùng có lỗi cùng cảm kích công chúa, nếu như có thể báo đáp được phần nào thì Mi Vũ cũng thỏa mãn rồi”.
Thôi thị ngập ngừng nói: “Chẳng lẽ công chúa phiền muộn vì đại nhân sao?”
Thẩm Nguyệt lại nằm trở lại, tùy ý xua xua tay, yếu ớt nói: “Bây giờ ta nhìn thấy ai cũng cảm thấy phiền lòng, có lẽ là do dì cả sắp tới rồi”.
Ngọc Nghiên đi qua nghe nàng nói vậy thì sửng sốt hỏi: “Dì cả? Công chúa có dì cả lúc nào mà nô tỳ không biết?”
Thẩm Nguyệt cũng lười đáp lại nàng ta.
Trong Phù Dung Uyển, mặc dù Liễu Mi Vũ và Tần Như Lương đã hòa hảo như trước nhưng nàng ta vẫn có thể cảm nhận được rằng Tần Như Lương đã thay đổi.
Trong chuyện phòng the, Tần Như Lương không còn quan tâm đến cơ thể yếu đuối của Liễu Mi Vũ nữa mà đã trở nên thô bạo hơn trước một chút.
Mặc dù Tần Như Lương đã rất kiềm chế không trút giận lên nàng ta như khi làm với Hương Phiến.
Liễu Mi Vũ nhận ra rằng những gì Hương Phiến nói có lẽ là đúng.
Tần Như Lương đối với Thẩm Nguyệt là vì hận sinh yêu.
Bây giờ Hương Phiến đã mất, hậu viện chỉ còn lại Thẩm Nguyệt là kẻ địch của nàng ta.
Liệu có cách nào để khiến cho nàng ra khỏi trái tim của Tần Như Lương, để Tần Như Lương vẫn hận nàng như lúc trước không?
Sau đó, Liễu Mi Vũ đã nghĩ ra một cách.
Lần này danh tiếng của Thẩm Nguyệt chắc chắn sẽ bị hủy hoại, nàng sẽ trở thành một trò cười cho toàn thành.
Trải qua rất nhiều chuyện, Liễu Mi Vũ đã thông minh hơn.
Lần này nhất định phải xử lý gọn gàng sạch sẽ, không để lại bất cứ chứng cứ gì để trở thành nhược điểm của mình, cho dù Thẩm Nguyệt có muốn tìm người xử lý cũng không thể tìm ra được tới nàng ta.
Khi Hương Lăng đang hầu hạ bữa ăn cho Liễu Mi Vũ, Liễu Mi Vũ nói nhỏ: “Con của công chúa bao nhiêu tuổi rồi?”
Hương Lăng thận trọng đáp: “Chắc là gần ba tháng tuổi”.
“Vậy là cũng sắp đến trăm ngày tuổi rồi”.
Hương Lăng không biết những lời này có ý gì nhưng cũng không dám hỏi thêm.
Khi Tần Như Lương giải quyết xong chuyện công vụ trở về, Liễu Mi Vũ đã cùng hắn ta dùng bữa tối.
Trong buổi tối, Liễu Mi Vũ nói: “Tướng quân, tiểu công tử sắp được trăm ngày tuổi rồi, Mi Vũ đang nghĩ chúng ta có nên tổ chức đại tiệc trăm ngày tuổi cho tiểu công tử không?”
Tần Như Lương có chút kinh ngạc, liền hỏi: “Sao đột nhiên nàng lại nhắc tới chuyện này?”
Liễu Mi Vũ vừa múc canh cho Tần Như Lương vừa tỏ ra hiểu chuyện nói: “Tiểu công tử tốt xấu gì cũng là con của tướng quân và công chúa, lại được hoàng thượng đặc biệt quan tâm. Vì vậy, Mi Vũ nghĩ nên tổ chức tiệc mừng trăm ngày tuổi cho tiểu công tử thì tốt hơn. Với lại đã lâu rồi trong phủ cũng chưa có tiệc vui”.
Tần Như Lương trầm ngâm.
Liễu Mi Vũ lại nói: “Tướng quân, trải qua nhiều chuyện như vậy, Mi Vũ đã suy nghĩ thấu đáo rồi. Mi Vũ và công chúa đều là người của phủ tướng quân, lý ra nên sống hòa thuận với nhau, lấy tướng quân làm ưu tiên hàng đầu. Chỉ có một nhà bình an vô sự thì tướng quân mới có thể yên tâm làm việc”.
Vẻ mặt của Tần Như Lương khẽ dao động.
“Dù sao thì công chúa cũng đã liều mình cứu mạng Mi Vũ, Mi Vũ cảm thấy vô cùng có lỗi cùng cảm kích công chúa, nếu như có thể báo đáp được phần nào thì Mi Vũ cũng thỏa mãn rồi”.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Thôi thị ngập ngừng nói: “Chẳng lẽ công chúa phiền muộn vì đại nhân sao?”Thẩm Nguyệt lại nằm trở lại, tùy ý xua xua tay, yếu ớt nói: “Bây giờ ta nhìn thấy ai cũng cảm thấy phiền lòng, có lẽ là do dì cả sắp tới rồi”.Ngọc Nghiên đi qua nghe nàng nói vậy thì sửng sốt hỏi: “Dì cả? Công chúa có dì cả lúc nào mà nô tỳ không biết?”Thẩm Nguyệt cũng lười đáp lại nàng ta.Trong Phù Dung Uyển, mặc dù Liễu Mi Vũ và Tần Như Lương đã hòa hảo như trước nhưng nàng ta vẫn có thể cảm nhận được rằng Tần Như Lương đã thay đổi.Trong chuyện phòng the, Tần Như Lương không còn quan tâm đến cơ thể yếu đuối của Liễu Mi Vũ nữa mà đã trở nên thô bạo hơn trước một chút.Mặc dù Tần Như Lương đã rất kiềm chế không trút giận lên nàng ta như khi làm với Hương Phiến.Liễu Mi Vũ nhận ra rằng những gì Hương Phiến nói có lẽ là đúng.Tần Như Lương đối với Thẩm Nguyệt là vì hận sinh yêu.Bây giờ Hương Phiến đã mất, hậu viện chỉ còn lại Thẩm Nguyệt là kẻ địch của nàng ta.Liệu có cách nào để khiến cho nàng ra khỏi trái tim của Tần Như Lương, để Tần Như Lương vẫn hận nàng như lúc trước không?Sau đó, Liễu Mi Vũ đã nghĩ ra một cách.Lần này danh tiếng của Thẩm Nguyệt chắc chắn sẽ bị hủy hoại, nàng sẽ trở thành một trò cười cho toàn thành.Trải qua rất nhiều chuyện, Liễu Mi Vũ đã thông minh hơn.Lần này nhất định phải xử lý gọn gàng sạch sẽ, không để lại bất cứ chứng cứ gì để trở thành nhược điểm của mình, cho dù Thẩm Nguyệt có muốn tìm người xử lý cũng không thể tìm ra được tới nàng ta.Khi Hương Lăng đang hầu hạ bữa ăn cho Liễu Mi Vũ, Liễu Mi Vũ nói nhỏ: “Con của công chúa bao nhiêu tuổi rồi?”Hương Lăng thận trọng đáp: “Chắc là gần ba tháng tuổi”.“Vậy là cũng sắp đến trăm ngày tuổi rồi”.Hương Lăng không biết những lời này có ý gì nhưng cũng không dám hỏi thêm.Khi Tần Như Lương giải quyết xong chuyện công vụ trở về, Liễu Mi Vũ đã cùng hắn ta dùng bữa tối.Trong buổi tối, Liễu Mi Vũ nói: “Tướng quân, tiểu công tử sắp được trăm ngày tuổi rồi, Mi Vũ đang nghĩ chúng ta có nên tổ chức đại tiệc trăm ngày tuổi cho tiểu công tử không?”Tần Như Lương có chút kinh ngạc, liền hỏi: “Sao đột nhiên nàng lại nhắc tới chuyện này?”Liễu Mi Vũ vừa múc canh cho Tần Như Lương vừa tỏ ra hiểu chuyện nói: “Tiểu công tử tốt xấu gì cũng là con của tướng quân và công chúa, lại được hoàng thượng đặc biệt quan tâm. Vì vậy, Mi Vũ nghĩ nên tổ chức tiệc mừng trăm ngày tuổi cho tiểu công tử thì tốt hơn. Với lại đã lâu rồi trong phủ cũng chưa có tiệc vui”.Tần Như Lương trầm ngâm.Liễu Mi Vũ lại nói: “Tướng quân, trải qua nhiều chuyện như vậy, Mi Vũ đã suy nghĩ thấu đáo rồi. Mi Vũ và công chúa đều là người của phủ tướng quân, lý ra nên sống hòa thuận với nhau, lấy tướng quân làm ưu tiên hàng đầu. Chỉ có một nhà bình an vô sự thì tướng quân mới có thể yên tâm làm việc”.Vẻ mặt của Tần Như Lương khẽ dao động.“Dù sao thì công chúa cũng đã liều mình cứu mạng Mi Vũ, Mi Vũ cảm thấy vô cùng có lỗi cùng cảm kích công chúa, nếu như có thể báo đáp được phần nào thì Mi Vũ cũng thỏa mãn rồi”.