Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…
Chương 458: C458: Chương 458
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Tô Vũ chậm rãi chuyển từ mãnh liệt sang bình tĩnh, hắn vẫn hôn nàng, sau khi khẽ lui về phía sau một chút thì lại hôn nàng thêm lần nữa.Môi hắn ửng hồng, mũi thở ra khói trắng, ánh mắt sâu thẳm còn chưa làm mờ đi được cơn sóng cuộn trào trong lòng.Hai người nhìn nhau thở dốc hồi lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại.Đôi môi Thẩm Nguyệt sưng đỏ, ngọt ngào động lòng người, một cảm giác nóng bỏng từ khóe môi truyền đến toàn thân. Tô Vũ khẽ nâng tay lên nhẹ nhàng lau khóe môi nàng.Thẩm Nguyệt thì thào nói: “Bọn họ đã rời đi chưa?”“Đi rồi”.“Không có vấn đề gì chứ?”“Không có vấn đề gì”.Thẩm Nguyệt muốn tránh xa Tô Vũ một chút cho nên liền buông tay khỏi cổ hắn.Nàng biết rằng vừa nãy chỉ là diễn kịch, cũng may hai người kia không nhìn thấy mặt của nàng, nhưng nàng cảm thấy nếu như cứ tiếp tục như vậy với Tô Vũ thì sẽ rất nguy hiểm.Nàng muốn hít một hơi thật sâu để thoát ra.Nhưng vừa lùi bước thì nàng liền phát hiện hai chân không còn chút khí lực nào, mềm nhũn ngã xuống.Tô Vũ kịp thời cúi xuống bế nàng lên.“Bỏ ta xuống”, Thẩm Nguyệt mềm nhũn nói.Tô Vũ vẫn bình tĩnh đi về phía trước, kiên định nói: “Ta làm cho cô thành ra như vậy thì ta phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ”.“Chỉ là diễn kịch thôi, ta không định bắt ngươi chịu trách nhiệm”.“Chỉ là diễn kịch sao? Làm sao cô biết không phải là do ta kìm lòng không đặng?”, Tô Vũ nói: “Bây giờ thì cô đã biết rồi đó, xu hướng của ta hoàn toàn bình thường”.Hắn bế Thẩm Nguyệt chậm rãi bước về phía trước, không biết pháo nhà ai đang liên tục nổ giòn.Đột nhiên hắn cúi đầu cười với Thẩm Nguyệt, như thể cả thế giới đều bị nụ cười trên môi hắn làm lu mờ.Hắn nói: “A Nguyệt, năm mới vui vẻ”.Khi họ trở lại Trì Xuân Uyển thì toàn thân đều đã bị tuyết trắng bao phủ.Ngọc Nghiên và Thôi thị luôn chờ Thẩm Nguyệt trở về, vừa thấy người về thì đã vội vàng đi lấy nước nóng cùng ấm sưởi tới để sưởi ấm cho họ.Nửa đêm, tiếng pháo trong từng hộ gia đình càng lúc càng nhiều, vang vọng xa gần nối tiếp nhau không dứt.Vài dây pháo cũng được đốt trong phủ tướng quân vang lên những âm thanh đinh tai nhức óc.Tất cả mọi người đều vui vẻ, Ngọc Nghiên cũng rất vui vẻ, cùng Thôi thị xây người tuyết trong sân.Bắp Chân vẫn đang ngủ, đến nửa đêm thì muốn tỉnh.Nó mở to đôi mắt tròn của mình rồi đá chân không ngừng nghỉ.Thẩm Nguyệt bịt hai lỗ tai của nó nhưng dường như nó không hề bị tiếng pháo nổ làm giật mình.Nếu như là con nhà người khác thì chắc chắn đã bị tiếng pháo nổ làm sợ đến mức oa oa khóc lớn.Bắp Chân nhìn thấy Tô Vũ cũng ở đó thì càng thêm hoạt bát hơn, nó giương nanh múa vuốt, hai mắt dán chặt vào người Tô Vũ chứ không hề nhìn đi hướng khác.
Tô Vũ chậm rãi chuyển từ mãnh liệt sang bình tĩnh, hắn vẫn hôn nàng, sau khi khẽ lui về phía sau một chút thì lại hôn nàng thêm lần nữa.
Môi hắn ửng hồng, mũi thở ra khói trắng, ánh mắt sâu thẳm còn chưa làm mờ đi được cơn sóng cuộn trào trong lòng.
Hai người nhìn nhau thở dốc hồi lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại.
Đôi môi Thẩm Nguyệt sưng đỏ, ngọt ngào động lòng người, một cảm giác nóng bỏng từ khóe môi truyền đến toàn thân. Tô Vũ khẽ nâng tay lên nhẹ nhàng lau khóe môi nàng.
Thẩm Nguyệt thì thào nói: “Bọn họ đã rời đi chưa?”
“Đi rồi”.
“Không có vấn đề gì chứ?”
“Không có vấn đề gì”.
Thẩm Nguyệt muốn tránh xa Tô Vũ một chút cho nên liền buông tay khỏi cổ hắn.
Nàng biết rằng vừa nãy chỉ là diễn kịch, cũng may hai người kia không nhìn thấy mặt của nàng, nhưng nàng cảm thấy nếu như cứ tiếp tục như vậy với Tô Vũ thì sẽ rất nguy hiểm.
Nàng muốn hít một hơi thật sâu để thoát ra.
Nhưng vừa lùi bước thì nàng liền phát hiện hai chân không còn chút khí lực nào, mềm nhũn ngã xuống.
Tô Vũ kịp thời cúi xuống bế nàng lên.
“Bỏ ta xuống”, Thẩm Nguyệt mềm nhũn nói.
Tô Vũ vẫn bình tĩnh đi về phía trước, kiên định nói: “Ta làm cho cô thành ra như vậy thì ta phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ”.
“Chỉ là diễn kịch thôi, ta không định bắt ngươi chịu trách nhiệm”.
“Chỉ là diễn kịch sao? Làm sao cô biết không phải là do ta kìm lòng không đặng?”, Tô Vũ nói: “Bây giờ thì cô đã biết rồi đó, xu hướng của ta hoàn toàn bình thường”.
Hắn bế Thẩm Nguyệt chậm rãi bước về phía trước, không biết pháo nhà ai đang liên tục nổ giòn.
Đột nhiên hắn cúi đầu cười với Thẩm Nguyệt, như thể cả thế giới đều bị nụ cười trên môi hắn làm lu mờ.
Hắn nói: “A Nguyệt, năm mới vui vẻ”.
Khi họ trở lại Trì Xuân Uyển thì toàn thân đều đã bị tuyết trắng bao phủ.
Ngọc Nghiên và Thôi thị luôn chờ Thẩm Nguyệt trở về, vừa thấy người về thì đã vội vàng đi lấy nước nóng cùng ấm sưởi tới để sưởi ấm cho họ.
Nửa đêm, tiếng pháo trong từng hộ gia đình càng lúc càng nhiều, vang vọng xa gần nối tiếp nhau không dứt.
Vài dây pháo cũng được đốt trong phủ tướng quân vang lên những âm thanh đinh tai nhức óc.
Tất cả mọi người đều vui vẻ, Ngọc Nghiên cũng rất vui vẻ, cùng Thôi thị xây người tuyết trong sân.
Bắp Chân vẫn đang ngủ, đến nửa đêm thì muốn tỉnh.
Nó mở to đôi mắt tròn của mình rồi đá chân không ngừng nghỉ.
Thẩm Nguyệt bịt hai lỗ tai của nó nhưng dường như nó không hề bị tiếng pháo nổ làm giật mình.
Nếu như là con nhà người khác thì chắc chắn đã bị tiếng pháo nổ làm sợ đến mức oa oa khóc lớn.
Bắp Chân nhìn thấy Tô Vũ cũng ở đó thì càng thêm hoạt bát hơn, nó giương nanh múa vuốt, hai mắt dán chặt vào người Tô Vũ chứ không hề nhìn đi hướng khác.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Tô Vũ chậm rãi chuyển từ mãnh liệt sang bình tĩnh, hắn vẫn hôn nàng, sau khi khẽ lui về phía sau một chút thì lại hôn nàng thêm lần nữa.Môi hắn ửng hồng, mũi thở ra khói trắng, ánh mắt sâu thẳm còn chưa làm mờ đi được cơn sóng cuộn trào trong lòng.Hai người nhìn nhau thở dốc hồi lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại.Đôi môi Thẩm Nguyệt sưng đỏ, ngọt ngào động lòng người, một cảm giác nóng bỏng từ khóe môi truyền đến toàn thân. Tô Vũ khẽ nâng tay lên nhẹ nhàng lau khóe môi nàng.Thẩm Nguyệt thì thào nói: “Bọn họ đã rời đi chưa?”“Đi rồi”.“Không có vấn đề gì chứ?”“Không có vấn đề gì”.Thẩm Nguyệt muốn tránh xa Tô Vũ một chút cho nên liền buông tay khỏi cổ hắn.Nàng biết rằng vừa nãy chỉ là diễn kịch, cũng may hai người kia không nhìn thấy mặt của nàng, nhưng nàng cảm thấy nếu như cứ tiếp tục như vậy với Tô Vũ thì sẽ rất nguy hiểm.Nàng muốn hít một hơi thật sâu để thoát ra.Nhưng vừa lùi bước thì nàng liền phát hiện hai chân không còn chút khí lực nào, mềm nhũn ngã xuống.Tô Vũ kịp thời cúi xuống bế nàng lên.“Bỏ ta xuống”, Thẩm Nguyệt mềm nhũn nói.Tô Vũ vẫn bình tĩnh đi về phía trước, kiên định nói: “Ta làm cho cô thành ra như vậy thì ta phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ”.“Chỉ là diễn kịch thôi, ta không định bắt ngươi chịu trách nhiệm”.“Chỉ là diễn kịch sao? Làm sao cô biết không phải là do ta kìm lòng không đặng?”, Tô Vũ nói: “Bây giờ thì cô đã biết rồi đó, xu hướng của ta hoàn toàn bình thường”.Hắn bế Thẩm Nguyệt chậm rãi bước về phía trước, không biết pháo nhà ai đang liên tục nổ giòn.Đột nhiên hắn cúi đầu cười với Thẩm Nguyệt, như thể cả thế giới đều bị nụ cười trên môi hắn làm lu mờ.Hắn nói: “A Nguyệt, năm mới vui vẻ”.Khi họ trở lại Trì Xuân Uyển thì toàn thân đều đã bị tuyết trắng bao phủ.Ngọc Nghiên và Thôi thị luôn chờ Thẩm Nguyệt trở về, vừa thấy người về thì đã vội vàng đi lấy nước nóng cùng ấm sưởi tới để sưởi ấm cho họ.Nửa đêm, tiếng pháo trong từng hộ gia đình càng lúc càng nhiều, vang vọng xa gần nối tiếp nhau không dứt.Vài dây pháo cũng được đốt trong phủ tướng quân vang lên những âm thanh đinh tai nhức óc.Tất cả mọi người đều vui vẻ, Ngọc Nghiên cũng rất vui vẻ, cùng Thôi thị xây người tuyết trong sân.Bắp Chân vẫn đang ngủ, đến nửa đêm thì muốn tỉnh.Nó mở to đôi mắt tròn của mình rồi đá chân không ngừng nghỉ.Thẩm Nguyệt bịt hai lỗ tai của nó nhưng dường như nó không hề bị tiếng pháo nổ làm giật mình.Nếu như là con nhà người khác thì chắc chắn đã bị tiếng pháo nổ làm sợ đến mức oa oa khóc lớn.Bắp Chân nhìn thấy Tô Vũ cũng ở đó thì càng thêm hoạt bát hơn, nó giương nanh múa vuốt, hai mắt dán chặt vào người Tô Vũ chứ không hề nhìn đi hướng khác.